Chương 10: Sự thay đổi của Nguyễn Tinh

Kiều Li không ngờ rằng đồ ngu này vậy mà nói ra những lời này, nhất thời bà ta bị đã bị ép nói không nên lời.

Dần dần nhận ra được sự thay đổi của Nguyễn Tinh.

Nha đầu chết tiệt này trước đây không rất nghe lời bà ta,xem bà ta như mẹ ruột. Hôm nay chuyện gì thế này?

Đúng lúc hai mẹ con bà ta đang giằng co với Nguyễn Tinh, thì Nguyễn Đình trở về bắt gặp một màn này.

“Có chuyện gì?” Người đàn ông cau mày hỏi.

“Không có gì đâu ba, chỉ là dì Kiều đang dạy bảo con vài câu thôi.” Nhìn thấy Nguyễn Đình, Nguyễn Tinh nheo mắt, vẻ chạy đến.

Khi Nguyễn Đình nhìn thấy con gái đến gần mình, trong lòng dâng lên một cỗ ngọt ngào khó tả, khóe miệng cong lên.

Nhưng nghĩ đến những gì con gái nói, lấy lại tinh thần, ánh mắt ông bỗng trở nên lạnh lẽo.

“Con gái tôi muốn làm cái gì thì làm cái đó, không ai có thể nói con bé nửa câu.” Nguyễn Đình ánh mắt lạnh như băng trừng Kiều Li, Kiều Li bị doạ đến toát mồ hôi.

Trong lòng Nguyễn Tinh ấm lên, một tay kéo Nguyễn Đình đi về phía bàn ăn, phớt lờ ánh mắt phẫn nộ của hai người phía sau.

Lục Vãn ban đêm về đến phòng, trong lòng đầy lửa giận, cô ta đập phá mọi đồ vật có thể đập trong phòng.

Nghĩ đến cái đồ ngu kia cô ta liền muốn phát điên lên.

Sáng nay khi ra ngoài,Lục Vãn được người hầu báo đồ ngu kia đã đi sớm, cô ta cũng không nghĩ nhiều, vốn muốn đến trường học tìm đồ ngu hỏi tình hình,không nghĩ tới buổi chiều tan học lúc cô ta đến lớp tìm Nguyễn Tinh thì cô đã rời đi.

Càng khó chịu hơn chính là lúc cô ta ở cổng trường đợi xe của Nguyễn gia đến đón, tài xế vậy mà không đến, cô ta gọi điện thì đầu dây bên kia nói với cô rằng Nguyễn Tinh đồ ngu chết tiệt này, bảo anh ta không cần tới đón.

Nguyễn Tinh không cần tài xế đến đón, cô ta muốn đi xe của Nguyễn gia cũng không được,vốn dĩ cô ta muốn đi học cùng Nguyễn Tinh là vì có thể ngồi xe của Nguyễn gia và những lợi ích mà cô ta có thể nhận được khi ở bên Nguyễn Tinh.

Nghĩ đến sau này không thể ngồi xe của Nguyễn gia nữa,Lục Vãn trong lòng một trận phiền muộn.

Luôn cảm thấy cô dường như thay đổi, Lục Vãn trong lòng có chút bất an.

Sau bữa tối, Nguyễn Tinh trở về phòng.

Mặc dù hôm nay cô bị thương nhưng tâm trạng khá tốt,tóm lại là vì gặp được Lâm Thần.

Bất quá tâm tình tốt đẹp của lại bị hai mẹ con kia làm cho biến mất.

Hôm nay cô cố ý đi học sớm, thời điểm trở về cũng cố ý không đợi Lục Vãn.

Cô sợ Lục Vạn đi theo sau lưng mình như thuốc cao da chó nên cố ý tránh mặt, dù sao cũng đã sống một kiếp, Nguyễn Tinh cũng đã sớm nhìn ra trong lòng Lục Vãn .....kia loanh quanh lòng vòng.

Ở kiếp trước, cô đã ngốc nghếch đợi Lục Vãn về nhà với mình mỗi ngày, theo thời gian mọi người đều xem Lục Vãn là tiểu thư nhà họ Nguyễn, cô dường như trở thành thông đạo, khiến cô ta trong cái vòng lẫn quẩn này như cá gặp nước .Kiếp trước cô đối xử chân thành với Lục Vãn, sợ cô ta bị người khác chê cười nên chưa bao giờ thanh minh khi ở ngoài, giờ nghĩ lại thật sự rất ngớ ngẩn.

Ban đêm gió bên ngoài rất lớn, một cơn gió thổi qua, lá cây xào xạc chuyển động, rơi xuống.

Trong lúc vô tình, có một số thứ đã dần đi chệch quỹ đạo ban đầu.

Ngày hôm sau, Nguyễn Tinh như thường lệ rời giường và thay vì đợi Lục Vãn, cô trực tiếp yêu cầu tài xế đưa cô đến trường.

Sau khi Lục Vãn dậy đi xuống lầu thì được biết Nguyễn Tinh đã đi học từ lâu, cô ta hận đến nghiến răng kêu oan với Kiều Li một lúc lâu, nhưng cũng chẳng ích gì.

"Tiện nhân, mày thật sự có bản lĩnh."

"Mày chờ đó cho tao."

··

Trên đường đi, cô ta lẩm bẩm không ngừng chửi rủa Nguyễn Tinh, bất đắc dĩ đi đến trạm xe buýt.

Đến trường, Lục Vãn nhanh chóng từ trên xe buýt xuống, dọc theo con đường này quả thật là dày vò, trên xe âm thanh ồn ào khiến đầu cô ta đau, người trên xe đông đúc,chen lấn khiến cô ta cảm thấy khó chịu, Lục Vãn không khỏi hoài niệm thời gian cùng Nguyễn Tinh ngồi xe riêng đến trường.

Tuy nhiên, vào lúc này Lục Vãn đã quên rằng phương tiện di chuyển duy nhất cô ta sử dụng trước khi đến Nguyễn gia là xe buýt, càng quên cuộc sống trước đây của cô so với hiện tại chính là địa ngục.

Trần Tư Tư vừa đến cổng trường, nhìn thấy người bạn của mình Lục Vãn từ trên xe buýt xuống, trong lòng thoáng hiện lên một tia nghi ngờ.

Gia đình Lục Vãn không phải mỗi ngày phái xe đến đón cô hay sao sao?

Cô làm sao lại ngồi xe buýt đến?

Bất quá Trần Tư Tư cũng không nghĩ nhiều, có lẽ cô ta chỉ là để trải nghiệm cuộc sống!

Khi Trần Tư Tư đang muốn gọi cô ta lại, Lục Vãn đột nhiên tăng tốc độ, Trần Tư Tư nhìn Lục Vãn càng lúc càng xa cuối cùng chỉ đành thôi vậy.

Lớp một.

Hôm qua, Nguyễn Tinh thức cả đêm để đọc hết ba cuốn sổ mà Ngô Giai Lệ đưa cho cô, cơ bản là cô đã nhớ hết chúng, nhưng trước đây cô thiếu kiến thức quá nhiều, cô phải tìm thời gian để bổ sung lại tất cả những thứ cô đã thiếu.

Sau khi Ngô Giai Lệ đến lớp học, Nguyễn Tinh liền đem ghi chú trả lại cho cô.

“Nếu cậu cần những ghi chú khác, tớ cũng đều có.” Ngô Giai Lệ cười nhẹ, tiếp nhận ghi chú.

"Nền tảng trước đây của tớ không được tốt lắm. Cậu có ghi chú năm nhất và năm hai trung học không?"

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, Nguyễn Tinh không từ chối, bởi vì cô cũng cần nó.

"Ừ, ngày mai tớ sẽ mang cho cậu."

Ngô Giai Lệ nghĩ Nguyễn Tinh không nghiêm túc, nhưng nhìn tư thế của cô từ hôm qua đến hôm nay, cô không phải là nói đùa.

——Sau tiết học đầu tiên, Ngô Giai Giai nhìn thấy bạn nhỏ cùng bàn của mình không ngừng viết vào vở, cô không nhịn được cúi xuống đọc, không nhìn thì không sao, nhưng vừa nhìn thấy thì cô đã bị sốc.

Ngô Giai Lệ thấy cô không cần so sánh, trực tiếp tự mình viết ghi chú,mà tất cả đều chính xác, không khác gì những ghi chú mà cô cho cô ấy mượn ngày hôm qua. Thậm chí còn rõ ràng hơn những ghi chú của cô, và chúng đã được phân loại và so sánh với cô. Ghi chú của Nguyễn Tinh rõ ràng là đầy đủ hơn.

“ Cậu…cậu có thể viết ra mà không cần so sánh?” Ngô Giai Giai trợn mắt không tin.

“Hôm qua cậu cho tớ mượn ghi chú, tớ đã ghi nhớ một chút.” Nguyễn Tinh sửng sốt một lúc, sau đó bình tĩnh đáp lại.

Cô luôn có một khả năng khó quên, không ai biết ngoại trừ bản thân cô, thậm chí kể cả ba cô.

Cô cùng Ngô Giai Lệ cũng không thân, Nguyễn Tinh cũng không muốn cô ấy biết kỹ năng này của mình.

Ngô Giai Giai nghe cô nói như vậy, ánh mắt cô ấy đã bớt kinh ngạc, nhưng trong tiềm thức cô ấy không khỏi ngưỡng mộ Nguyễn Tinh.

Thành tích học tập của Ngô Giai Lệ trong lớp vốn là rất tốt. Cô ấy đương nhiên có thể thấy rằng các ghi chú của Nguyễn Tinh rõ ràng hơn nhiều so với ghi chú của cô ấy. Ngay cả học sinh ở những lớp đầu cũng có thể không ghi chú rõ ràng được như vậy.

Với sự nhiệt tình của mình, Ngô Giai Lệ cảm thấy rằng sẽ không lâu nữa sẽ có một con hắc mã xuất hiện trong lớp của cô ấy.

“Học sinh Nguyễn Tinh, đứng dậy trả lời câu hỏi này.” Giáo viên dạy lịch sử đứng trên bục giảng hỏi một câu, thấy không có ai giơ tay, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía cô gái đang ngồi ngay ngắn trong góc.

Hai ngày nay, cô phát hiện Nguyễn Tinh trước giờ chưa bao giờ ngẩng đầu trong lớp, vậy mà lần đầu tiên bắt đầu ngẩng đầu nghe giảng bài, cô rất vui, tự nhiên cũng chú ý đến cô hơn.