Nàng đã sớm đoán được sẽ có một ngày vương phủ bị như vậy, cho nên trong khoảng năm năm sau khi thành thân này, nàng phí hết tâm huyết trợ giúp phu quân của mình bước lên vị trí Tể Tướng, mục đích chính là để những gia tộc kia cố kỵ thế lực của Tề phủ, không dám động đến phụ vương của nàng.
Nhưng nàng đoán được hết mọi chuyện trong thiên hạ này, lại không có thể đoán được câu trả lời của tên hộ vệ trước mặt đưa ra.
“Là... Tể Tướng đại nhân.”
“...”
Tể Tướng, Tề Úc, phu quân của nàng.
Ầm ầm ầm tiếng sấm rền vang bên ngoài phòng.
Bụng bầu đột nhiên co rút đau đớn, Đàn Nguyên nhíu mày, bỗng nhiên nghĩ hiểu ra, nhiều ngày này Tề Úc liên tiếp tiến cung bàn chuyện với hoàng đế là vì chuyện gì.
Nàng nên sớm hiểu ra mới phải, hồ ly dù có được nuôi dưỡng cũng há nào chịu thuần phục, cuối cùng vẫn không đổi được bản tính giảo hoạt, không thuần phục được nó, nó sẽ nhe răng nanh ra cắn người.
Khổ tâm nàng còn mong mỏi sinh cho hắn ta một đứa con!
Hiện nay mạng người trong gang tấc, Đàn Nguyên không muốn trì hoãn giây phút nào, tay chống bàn, từ trên sập đứng dậy: “Chuẩn bị xe, ta muốn vào cung diện thánh.”
Bên ngoài gió đã nổi lên, cuốn theo khí lạnh cùng ẩm ướt đượm buồn.
“Phu nhân cẩn thận.” Nguyệt Hà và Nguyệt Vi vội tiến đến đỡ lấy nàng.
Hôm nay thái y tới bắt mạch, nói mấy ngày này khả năng sẽ lâm bồn, dặn mọi người lúc nào cũng phải cẩn thận lưu ý.
Nguyệt Hà và Nguyệt Vi lại đều là tỳ nữ hồi môn mà Đàn Nguyên dẫn từ vương phủ sang, đương nhiên rất lo lắng cho chủ tử thân mình, lúc nào cũng vô cùng lưu ý.
Nhưng Đàn Nguyên chưa đi ra khỏi cửa đã thấy bụng đau không ngừng, sống lưng cũng đã toát ra ra một tầng mồ hôi mỏng, quần áo dính sát vào da, khó chịu vô cùng.
Nàng cắn răng không ra tiếng, một lòng muốn tiến cung diện thánh, lại nghe được Nguyệt Vi kinh hô: “Phu, phu nhân, thấy đỏ!”
Lúc này nàng mới cảm thấy có một dòng ấm áp dọc theo bắp đùi chảy xuống, bụng đột nhiên co rút xuống, đau đớn càng thêm mãnh liệt.
Lại vang lên hai tiếng sấm rền liên tiếp, bên ngoài tiếng gió hiu quạnh, xào xạc thổi lá khô rụng trên sân.
Hai chân Đàn Nguyên mềm nhũn, gần như sắp ngã vào trong lòng ngực Nguyệt Hà, Tây Khóa Viện chỉ một thoáng đã hoảng loạn.
Tuy nói nếu hiện giờ vương phủ xảy ra chuyện, phu nhân của bọn họ không có chỗ dựa, nhưng chuyện đột nhiên xảy ra, đám hạ nhân cũng không ai dám chậm trễ, dù âo đây cũng là hai mạng người!
Mọi người vội đi mời thái y, kêu bà đỡ, đun nước ấm, chuẩn bị kéo... Tuy hoảng loạn nhưng vẫn rất có trật tự.
Đàn Nguyên được Nguyệt Hà và Nguyệt Vi đỡ về tới trên giường.
Nàng cố sức nặng nề thở vài hơi, cắn răng: “Cho người đi gọi Tề Úc về đây cho ta, ta muốn gặp chàng... Nhanh lên... Lập tức!”
Nguyệt Vi liên thanh đồng ý, vội vàng ra ngoài Tây Khóa Viện đi mời người.
Ngoài cửa sổ mưa to như trút nước, Đàn Nguyên đau đớn ba canh giờ, cũng có vài lần ngất đi, bên tai đứt quãng truyền đến có người đang thấp giọng nghị luận xem rốt cuộc phủ Nhϊếp Chính Vương bị làm sao, giờ phút này, bên trong phủ có hơn một ngàn người đang bị hành hình ngay tại chỗ, bao gồm cả tiểu thế tôn còn chưa đầy ba tuổi...
Nàng từ trong hôn mê tỉnh táo lại, đờ đẫn mở mắt ngửa đầu ra sau, một lúc lâu cũng không động đậy, chỉ ngơ ngẩn nhìn nóc giường.
Hết thảy quanh thân đều bắt đầu trở nên mơ hồ không rõ.
Qua lâu như vậy, nàng sớm đã không còn cảm nhận được đau đớn từ nửa thân dưới truyền đến nữa, chỉ cảm thấy có cái gì đó đang không ngừng từ trong thân thể chảy xuôi ra ngoài, thấm ướt dưới thân, lạnh lẽo khiến cả người run lên.
Trước mắt như bị một tầng sương mù che phủ, cái gì cũng không nhìn thất rõ, rồi lại mơ hồ nghe được dường như có người đang gọi tên mình ——
“A Nguyên!” Tiếng bước chân vội vã từ xa tới gần, tròng mắt Đàn Nguyên thong thả chuyển qua nhìn, thấy được một bóng dáng mơ hồ, lại cảm giác có luồng hơi thở ướt lạnh ập vào mặt, ẩn ẩn mang theo mùi máu tươi không rõ.
“A Nguyên, ta trở về rồi.” Tề Úc bế đỡ người nàng, bàn tay to nhẹ nhàng vỗ về gương mặt tái nhợt của nàng, lặp lại lời nói: “Ta trở về rồi đây.”
Y phục được may bằng chất liệu đẹp đẽ quý giá bị nước mưa thấm ướt phát cứng, làm cộm cả da nàng.