Chương 7: Nhân vật chính

Vẫn có người tiếp tục lấy ra bài ôn tập, có người lấy hết can đảm đi tới, nam sinh kia mở to hai mắt nhìn Quý Hách, hỏi: “Cậu là Quý Hách à? Có phải là cậu không?”

Quý Hách nhìn cậu ta, cong môi cười, nói: “Là mình.”

Nam sinh kia càng trợn to mắt, nói: “Cậu vào bệnh viện, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao lại thay đổi nhiều như vậy?”

Nếu không phải khuôn mặt của Quý Hách thoạt nhìn còn có chút quen thuộc thì nam sinh kia thật sự không có cách nào tin được anh bây giờ và người con trai thâm trầm lúc trước là một.

Đôi con ngươi sẫm màu của Quý Hách mang theo một tia trêu chọc, đáp: “Lúc phẫu thuật, bác sĩ trưởng tiện tay giúp mình sửa lại ngũ quan trên mặt, lúc tỉnh dậy thì đã biến thành dáng vẻ này.”

Cậu nam sinh ‘a’ lên một tiếng, trong nháy mắt lại thật giống như đã tin rồi, chỉ là rất nhanh, cậu ta ngượng ngùng gãi gãi ót, trả lời: “Thật ra cũng không có gì, mình chỉ muốn nói, cậu bây giờ rất tốt, so với trước kia thì tốt hơn nhiều, rất đẹp trai…” Ngừng một chút, dường như cảm thấy mình vừa nói một câu có chút xấu hổ, lại bổ sung: “Mình không có ý gì khác, cậu đừng nghĩ lung tung.”

Quý Hách khẽ gật đầu, nhìn cậu nam sinh, trả lời: “Cảm ơn cậu.”

Nam sinh khẽ cười gượng gạo, sau đó trở về chỗ của mình, cô gái bên cạnh nghiêng người sang bàn cậu ta như đang hỏi cái gì.

Quý Hách lấy từ trong cặp ra một quyển sách giáo khoa, như thể hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra, bình thản ngồi tại chỗ.

Vương Sâm Sâm và Dư Thiếu Quang vừa đấu võ mồm ầm ỹ vừa đi vào lớp, dường như phát hiện bầu không khí trong lớp không bình thường, cô nhìn về phía cuối lớp, trông thấy có người đang ngồi ở vị trí của Quý Hách, khi cô nhìn rõ dáng vẻ của người đó thì giơ tay che miệng, quay đầu nhìn Dư Thiếu Quang, ánh mắt giao nhau, trên mặt cũng đồng thời lộ ra vẻ kinh ngạc.

Cho dù lần trước đến bệnh viện, Quý Hách đã đem đến cho bọn họ không ít kinh ngạc, nhưng lần này hoàn toàn thay đổi, mái tóc hơi dài có chút rối đã bị cắt bỏ, lộ ra đôi mắt vẫn luôn bị che khuất, mắt kiếng cũng đã được tháo xuống, ngũ quan xinh đẹp hoàn toàn hiện ra, nếu nói trong quá khứ anh luôn cố ý giảm xuống cảm giác tồn tại của mình, vậy thì bây giờ anh hoàn toàn bùng nổ, nhấn mạnh sự hiện hữu của mình.

Cả tinh thần và diện mạo đều hoàn toàn đổi mới, ngay cả khí chất cũng thay đổi rất nhiều.

Vương Sâm Sâm huých Dư Thiếu Quang đang đứng bên cạnh, hai người cũng có chung nhận thức.

Dư Thiếu Quang đi đến, vỗ vỗ lên vai Quý Hách, nói: “Chân của cậu đã khỏi rồi à?”

Quý Hách ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Dư Thiếu Quang, khẽ gật đầu, nói: “Không còn vấn đề gì nữa, hôm trước cám ơn các cậu, nhờ phúc của các cậu nên mình mới có thể hồi phục nhanh như vậy.”

Vương Sâm Sâm cười tủm tỉm xen vào: “Khách khí như vậy làm gì, chúng ta không phải là bạn sao?”

Quý Hách sửng sốt, anh ngẩng đầu, đôi mắt thâm thúy khẽ giật mình, mây mù nơi đáy mắt chậm rãi tan đi, khóe môi anh khẽ cong lên, nói với bọn họ: “Đương nhiên rồi.”

Vương Sâm Sâm cảm thấy tình tình mẫu tử trong người mình đã hoàn toàn bị Quý Hách khơi dậy rồi.

“Quý Hách, trông cậu bây giờ cực kỳ mạnh mẽ, như vậy sớm hơn thì tốt rồi! Lúc trước quả thực là thâm tàng bất lộ mà!” Vương Sâm Sâm không kìm lòng được, cảm khái nói.

Quý Hách cũng không cảm thấy cao hứng, nhưng vẫn mỉm cười.

Mọi người đều nói nhìn người thì phải nhìn nhân phẩm bên trong của người đó, nhưng trên thực tế, mọi người đều bị những thứ tốt đẹp hấp dẫn, đã từng có một nữ sinh được mệnh danh là hoa hậu giảng đường nói, có đôi lúc cô ấy cảm thấy trên thế giới này không có một người xấu nào, tất cả mọi người đều rất hòa thuận, cho dù bên trong cô ấy không tốt, nhưng cũng sẽ có người đi trước ngã xuống, người phía sau tiến lên, mà những người còn lại, mình chỉ liếc họ một cái rồi quên ngay, nói chi là đợi đến khi bọn họ hiểu hết những thứ tốt đẹp bên trong mình.

Người có dáng vẻ xinh đẹp vĩnh viễn sẽ có nhiều cơ hội hơn so với người bình thường.

Năm đó Quý Hách ở nước ngoài cũng là nhờ dáng vẻ bề ngoài cùng chiều cao của mình mới có thể làm người mẫu, tự mình kiếm được đồng tiền đầu tiên, phải biết tận dụng nguồn tài nguyên hữu hiệu trong tay mình, đây là điều mà anh đã học và hiểu được trong những năm qua.

Dư Thiếu Quang bĩu môi nhìn Vương Sâm Sâm bên cạnh, lại nói với Quý Hách: “Con gái đúng là nông cạn, chỉ biết nhìn bề ngoài.”

Vương Sâm Sâm trừng mắt lườm Dư Thiếu Quang, nói: “Cậu có ngon thì cũng được như Quý Hách đi, nếu không thì ngậm miệng lại cho tớ.”

Dư Thiếu Quang thở dài một hơi, nói với Quý Hách: “Quý Hách, cậu nhìn xem, con gái trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách, sau này cậu cũng phải cẩn thận một chút, ngàn vạn lần không được đắc tội với phụ nữ.”

Quý Hách cúi đầu, khẽ bật cười.

Vương Sâm Sâm giơ tay định đánh Dư Thiếu Quang, Giang Hòa lại đeo cặp sách bước vào lớp, nhìn thấy động tác của Vương Sâm Sâm thì đôi con ngươi màu trà tràn ngập vui vẻ, cởi mở nói: “Vừa vào đã thấy Vương Sâm Sâm cậu mưu sát chồng rồi, không sợ phải vào đồn cảnh sát sao?”

Bởi vì quan hệ của Vương Sâm Sâm và Dư Thiếu Quang rất tốt nên trong lớp thường hay bảo bọn họ là một đôi, tuy nhiên hai bên đều phản đối ——

“Giang Hòa! Cậu mới mưu sát chồng! Tớ không có quan hệ gì với cậu ta!” Vương Sâm Sâm xù lông nói.

Ánh mắt của Dư Thiếu Quang chợt tối đi một chút, cũng khẽ nói: “Đúng vậy, sao mình có thể để ý tới loại con gái xấu xí như vậy chứ.”

Nơi đáy mắt của Giang Hòa ngập tràn vui vẻ, mấy lọn tóc rơi nhẹ trên trán khiến khuôn mặt thanh tú của cô càng thêm xinh đẹp, mà ánh mắt của cô lại chạm phải tầm mắt của Quý Hách, nhưng cũng không lộ ra vẻ kinh ngạc và khϊếp sợ như những người khác.

Cô đi tới, cười với Quý Hách rồi nói: “Xem ra đã hồi phục rất tốt, chào mừng cậu trở về.”

Ánh mắt của Quý Hách rơi trên khuôn mặt Giang Hòa, cho dù nhìn bao nhiêu lần cũng không cảm thấy chán, rõ ràng không phải là người xinh đẹp nhất, thế nhưng vĩnh viễn không một ai có thể thay thế cô.

“Giang Hòa, phản ứng của cậu cũng quá bình thường rồi! Nói thế nào thì Quý Hách cũng đã chơi trò biến hình một phen! Cậu không cảm thấy ngạc nhiên sao?” Vương Sâm Sâm hỏi.

Giang Hòa nhìn Quý Hách, cười nói: “Chẳng phải cậu ấy vẫn luôn như vậy sao?”

Lúc cô nhìn Quý Hách, hoàn toàn không có một chút phản ứng giả dối, thật sự mà nói thì khuôn mặt của Quý Hách không hề thay đổi, chỉ là chỉnh lại mái tóc, tháo kính xuống, bản thân anh không xấu, thậm chí có thể nói là đẹp trai, hình tượng trước mắt lúc này cũng không khiến cô cảm thấy kỳ quái.

Vương Sâm Sâm sững sờ, có chút xấu hổ, nói: “Ừ … cậu nói cũng đúng.”

Quý Hách thấp giọng cười rộ lên, cười đến vô cùng vui vẻ, thậm chí khóe mắt còn có chút nước mắt, đôi con ngươi sẫm màu tuy nói là vui vẻ nhưng vẫn lộ ra một chút chua xót, khiến trong lòng Giang Hòa không hiểu sao lại khẽ run lên, anh ngẩng đầu, cần cổ thon dài, mạch máu màu xanh nhạt hiện lên trên làn da tái nhợt, anh nâng tay chống một bên mặt mình, nói: “Giang Hòa, cậu thật sự chẳng hề thay đổi chút nào.”

Giang Hòa hơi nghiêng đầu, không hiểu rõ lắm Quý Hách đang nói gì.

Vương Sâm Sâm đứng bên cạnh ý vị nói: “Gì thế này, Giang Hòa cậu và Quý Hách có quan hệ rất tốt nha! Mình còn tưởng ngoài Từ Triêu Dương ra thì cậu chẳng có lấy một người bạn nam nào nữa chứ.”

Nghe thấy cái tên Từ Triêu Dương, không ai chú ý tới sắc mặt của Quý Hách có chút không tốt.

Giang Hòa chỉ chỉ vào Dư Thiếu Quang đang đứng bên cạnh, nói: “Làm sao có thể? Chẳng lẽ cái tên Quang ngốc này không phải là bạn của tớ sao?”

Ngốc là biệt danh của Dư Thiếu Quang.

Vương Sâm Sâm nói: “Cậu ấy không tính là con trai.”

Dư Thiếu Quang đang định cãi lại thì tiếng chuông vào học đã vang lên, hai người trở về chỗ ngồi tiếp tục đấu võ mồm, Giang Hòa chào Quý Hách một tiếng rồi cũng trở về bàn mình.

Ánh mắt của Quý Hách nhìn Giang Hòa trở về chỗ rồi mới dời đi, cúi xuống nhìn sách giáo khoa trong tay.

Bây giờ đối với anh mà nói, không chỉ có Giang Hòa là mục tiêu, mà còn có cuộc thi quan trọng quyết định cuộc đời anh, thi đại học.

Đề thi năm đó anh cũng đã quên hết rồi, cho dù lúc đó thành tích ban đầu của anh có tốt thế nào, nhưng đã bỏ sách giáo khoa nhiều năm như vậy, bây giờ cầm lên lại vẫn có chút khó khăn, huống hồ cách hôm thi đại học còn chưa tới 100 ngày, thời gian rất gấp.

Nhưng những chuyện này cũng không phải là vấn đề, chỉ cần có mục tiêu thì Quý Hách anh vẫn có thể bước tiếp.

Anh vươn tay gõ lên mặt bàn, sau đó cúi đầu nhìn quyển sách trên tay.

Ngày đầu tiên đi học, đương nhiên cũng gặp không ít quạ đen, mà ngay cả giáo viên chủ nhiệm, lúc trông thấy Quý Hách thì cũng sửng sốt nửa ngày rồi mới như chợt nhớ tới điều gì, thậm chí ngay cả giáo viên tiếng Anh, sau khi bước vào lớp, nhìn thấy Quý Hách thì buồn bực hỏi: học sinh trường nào vừa chuyển vào lớp này thế?

Hầu như là cả một buổi sáng, Quý Hách đã trở thành nhân vật chính trong miệng của các học sinh.