Chương 30

Hứa Hòa một mình ngồi trong tân phòng, không có ai khác. Cậu không cần dùng khăn voan che mặt, nhìn căn phòng này đã được bày biện chu đáo, không có gì thiếu sót.

Cậu không thể nghi ngờ đây là lần đầu tiên mình bước vào phòng ngủ của Trương gia.

So với căn phòng của cậu ở nhà họ Hứa, phòng ngủ của Trương Phóng Viễn rộng rãi hơn gấp hai ba lần. Căn phòng được quét dọn sạch sẽ, trang trí rất đẹp mắt, trên cửa sổ đều dán chữ hỉ.

Vì không có ai trong phòng, Hứa Hòa đứng dậy đi lại. Trong phòng có một cái bàn, bên cạnh cửa sổ là bàn trang điểm, cạnh mép giường là tủ quần áo. Đây đều là đồ đạc mà họ đã cùng nhau chọn mua ở trong thành trước đây.

Cậu cảm thấy có chút khác biệt trong lòng, như thể đây mới thực sự là nhà của mình.

Ngay lúc cậu đang ngẩn người nhìn ra cửa sổ, cánh cửa phòng tân hôn đột nhiên bị đẩy ra một khe hở, một bóng người nhanh chóng chui vào.

"Đường tẩu.”

Hứa Hòa nhìn thấy thiếu niên bước vào, nhận ra đó là Hiểu Mậu, người trong thôn. Tuy nhiên, trước đây hai người không có nhiều giao tiếp.

Nghĩ rằng mình là người mới, không nên ngồi trên giường chờ tân lang đến một cách ngoan ngoãn, Hứa Hòa vội vàng đi đến trước mặt Hiểu Mậu: "Sao cậu lại đến đây?"

Hiểu Mậu cười cười, đặt đồ vật mang theo lên bàn: "Là anh A Viễn sợ anh đói bụng, nên bảo em mang đồ ăn vào cho anh."

Hứa Hòa nhìn thoáng qua đồ ăn được mang vào: một chén chè, một đùi gà hầm thơm nức, và hai quả trứng gà: "Nhanh ăn đi."

Đây đúng là thời điểm nên ăn tối, Hứa Hòa cũng hơi đói. Cậu không khách khí, ngồi xuống chuẩn bị ăn một chút. Rốt cuộc, hôm nay không chỉ Trương Phóng Viễn mà cả cậu cũng thành thân. Không có lý do gì chỉ mình anh ở ngoài ăn, còn mình ở trong phòng đói bụng.

"Cậu ăn không? Cùng ăn chút đi."

Hiểu Mậu lắc đầu, chỉ nhìn Hứa Hòa. Tuy bạn bè cùng lứa tuổi đều nói Hứa Hòa tính tình không tốt, không thích giao tiếp, nhưng anh A Viễn của hắn cũng không phải là người dễ tính. Hiểu Mậu không sợ anh A Viễn, nên càng không sợ Hứa Hòa. Hai người đều là thiếu niên, tuy tuổi tác khác nhau, nhưng lại dễ dàng nói chuyện với nhau.

"Em đã ăn ở bên ngoài rồi, đây là lần đầu tiên em vào đây. Hôm nay thật náo nhiệt, một lúc bày mười lăm bàn, còn phải bày ba hồi."

Hiểu Mậu vui vẻ miêu tả cho Hứa Hòa nghe về sự náo nhiệt của bữa tiệc hôm nay. Hứa Hòa nghe tiếng ồn ào bên ngoài cũng biết là có rất nhiều người: "Anh họ của cậu hẳn là đã chuẩn bị không ít đồ vật."

"Đó là đương nhiên, anh ấy nói hỉ sự hàng năm đều có thể có, nhưng thành thân chỉ có một lần trong đời, nên phải tổ chức cho chu đáo." Hiểu Mậu nghĩ đến những đứa trẻ đang háo hức chờ đợi kẹo mừng bên ngoài, lòng vô cùng vui vẻ.

Hứa Hòa nghe vậy, ánh mắt trở nên dịu dàng.

"Mẹ em nói, nếu nhà chồng em cũng tốt như vậy khi em gả đi thì bà sẽ yên tâm."

Hứa Hòa nghĩ đến Tứ bá nương của Trương Phóng Viễn, người luôn giúp cháu trai họ: "Chắc chắn sẽ như vậy."

Hiểu Mậu còn mơ hồ về chuyện gả chồng, nhưng nghĩ đến việc được náo nhiệt như vậy thì cũng không tệ. Cậu chống cằm hỏi: "Đường tẩu, đùi gà ăn ngon không?"

Hứa Hòa gật đầu, cảm nhận hương vị thơm ngon của thức ăn. Quan trọng hơn, món đùi gà được người quan tâm chăm sóc càng trở nên ngon miệng hơn. Chẳng trách chị hai của cậu sinh ra xinh đẹp, ăn uống ngon miệng như vậy, làm sao có thể không tốt?

"Em có muốn ăn không?"

Hiểu Mậu lắc đầu, nghiêm túc nói: "Anh họ bảo em nhìn anh ăn xong, như vậy mới có sức lực để sớm sinh một đứa bé mập mạp."

Hứa Hòa sặc một ngụm, Hiểu Mậu cũng hoảng sợ, vội vàng rót trà cho cậu uống. Hứa Hòa bị sặc, hai má đỏ bừng, cậu bưng chén trà, mặt đỏ nhìn Hiểu Mậu một cái.

Tên hỗn đản này, nói hươu nói vượn, dạy hư trẻ nhỏ.

"Đừng nghe lời anh của em, hắn là đồ ngốc."

Hiểu Mậu cười khanh khách: "Chỉ có đường tẩu mới dám nói anh A Viễn là đồ ngốc, người khác mà nói như vậy chắc chắn sẽ bị đánh."

Hứa Hòa cười cười: "Anh trộm nói nhỏ thôi, em đừng nói cho hắn biết."

"Được rồi. Em sẽ không nói cho anh ấy biết, nhưng mà anh họ đã biết cũng sẽ không giận đường tẩu đâu."

"Hắn cho em nhiều cái tốt sao? Chuyên giúp đỡ hắn nói tốt."

Hai người nói đùa một lúc, Hứa Hòa ăn hết đùi gà lại lột một quả trứng để ăn, một quả nữa thật sự không thể ăn vào, Hiểu Mậu liền đem canh cùng trứng gà để lại trên bàn, tự mình bưng khay đi ra ngoài.

Ăn no, Hứa Hòa có chút mệt mỏi, cậu hiếm khi như vậy, bởi vì ở Hứa gia, trừ ngày Tết, cậu đều chỉ ăn sáu phần no, tự nhiên không có khả năng no đến mệt mỏi. Hơn nữa, có thể là do Hiểu Mậu đến nói chuyện với cậu một lúc, trong lòng cậu liền không còn lo lắng. Không biết bên ngoài còn muốn náo loạn bao lâu, chỉ là nhìn qua cửa sổ có thể thấy trời bên ngoài đã tối đen.

Cậu nghĩ thầm, hiện tại ngủ gật một giấc cũng không tệ, nhưng buổi tối cũng còn phải ngủ, ngủ qua lúc này, lát nữa chẳng phải là lại không ngủ được?

Hơn nữa, trước kia đều là ngủ một mình, hiện tại đã thành thân, hẳn là phải ngủ cùng Trương Phóng Viễn trên một cái giường. Cậu không hiểu được vì sao, nhưng trong nhà Lưu Hương Lan và Hứa Trường Nhân cũng là ngủ cùng nhau, nghĩ đến phu thê chính là muốn ngủ chung.

Chỉ là điều này không khỏi có chút không quen, đến lúc đó nếu cậu không buồn ngủ, chẳng phải là hai bên càng thêm xấu hổ, còn ảnh hưởng Trương Phóng Viễn ngủ cũng càng không tốt.

Bỗng nhiên lòng có sầu lo, không biết Trương Phóng Viễn ngủ có ngáy hay không. Cậu ngủ khá nông, trước kia Hứa Trường Nhân ngủ ngáy, cách vách nhà đều có thể nghe thấy tiếng, khiến cậu không ngủ được. Hiện giờ có một người trực tiếp ngủ bên cạnh, nếu là ngáy, chẳng phải là không thể ngủ được?

Hứa Hòa tâm phiền ý loạn, lung tung rối loạn suy nghĩ một đống, chỉ sợ hai người chung sống không hòa hợp.

Cũng không biết khi nào, trong phòng nến đã cháy gần hết, cửa phòng kẽo kẹt một tiếng, ánh nến chiếu lên thân hình cường tráng của Trương Phóng Viễn càng thêm cao lớn.

Hứa Hòa bỗng dưng cảm thấy lo lắng, theo bản năng cậu ngồi trên giường chỉnh trang lại bản thân, hai mắt nhìn chằm chằm Trương Phóng Viễn xoay người đóng cửa phòng.

"Khách đã về hết rồi sao?"

"Đại khái là vậy, còn lại có Bác Tư hỗ trợ tiếp đãi." Trương Phóng Viễn vừa vào nhà đã cởϊ áσ khoác: "Không một ai biết uống, lại cứ muốn cùng anh uống, chơi trò chơi khích bác nhau uống đến mức chén rượu đều vung vãi lên cả áo anh."

Hứa Hòa tiến lên định giúp anh lấy quần áo, không ngờ Trương Phóng Viễn căn bản không có ý định đưa quần áo cho cậu, giơ tay ném sang một bên ghế.

"Anh không say sao?"

"Anh làm sao có thể say, ngàn chén không ngã." Trương Phóng Viễn nhìn kỹ người trước mặt, bỗng nhiên cười rộ lên: "Hôm nay em thật đẹp mắt."

Hứa Hòa nghe vậy vội vàng quay người đi, cậu cảm thấy Trương Phóng Viễn đang chế giễu mình, làm sao cậu có thể dính dáng đến chữ "đẹp"?

"Trốn tránh anh làm gì." Trương Phóng Viễn đi kéo cánh tay cậu: "Anh nói thật mà."

Tai Hứa Hòa nóng bừng lên: "Mệt mỏi cả ngày rồi, đi ngủ sớm một chút đi."

Trương Phóng Viễn nghe vậy hơi giật mình, lại nở nụ cười, tức phụ của anh quả thật quá chủ động: "Gấp gáp không chờ nổi đến vậy sao?"

Hứa Hòa có chút không hiểu ra sao, nhíu mày.

"Muốn anh đi tắm rửa không?" Trương Phóng Viễn giơ cánh tay lên ngửi ngửi: "Anh vừa mới tắm xong. Không khác biệt gì, chỉ là trên quần áo có dính chút mùi rượu, em ngửi thử xem?"

Hứa Hòa không biết đây là thói quen gì, không tiện thò mặt lại gần ngửi, liền quay trở về giường.

Trương Phóng Viễn thấy cậu cởi giày, hiển nhiên là càng thêm hưng phấn, cũng mặc kệ mùi rượu, lập tức lột quần áo của mình.

“Anh...... Anh ngủ thoát y như vậy? Thời tiết còn chưa vào hạ a!”

Hứa Hòa nhìn thấy Trương Phóng Viễn chỉ mặc quần, cởi trần như sét đánh không kịp bưng tai, không khỏi giật mình. Cậu chưa từng ngủ chung với nam nhân nào, cũng không biết lúc Hứa Trường Nhân ngủ với Lưu Hương Lan có cởϊ qυầи hay không, nhưng tóm lại là chưa từng gặp qua cảnh tượng này trong phòng ngủ.

Cậu hiển nhiên là có chút e dè với thói quen sinh hoạt của nam nhân.

Trương Phóng Viễn cũng thành thật nói: "Anh lúc trời nóng thường ngủ cởi trần, trời mát thì không cởi." Nhưng hôm nay là ngày thành thân, không cởi thì ngủ thế nào?

Hứa Hòa mặt đỏ bừng, tuy đây không phải lần đầu tiên nhìn thấy Trương Phóng Viễn cởi trần, nhưng vẫn có chút ngượng ngùng. Cậu cởi giày vớ và áo ngoài, sau đó nằm xuống mép giường.

Thời tiết tháng ba rất dễ chịu, không nóng không lạnh, ban đêm đắp một cái chăn vừa vặn. Thảm trải giường mềm mại, chăn bông cũng rất ấm áp, cậu nằm trong đó cảm thấy vô cùng thoải mái.

Trương Phóng Viễn cũng vội vàng bò lên giường. Chiếc giường vốn rộng rãi, nhưng khi anh lên liền trở nên chật chội hơn rất nhiều.

Hai người bị buộc phải dựa rất gần nhau, rõ ràng có thể nghe thấy tiếng thở của nhau. Trương Phóng Viễn uống nhiều rượu, thân thể vốn đã có chút nóng, lúc này lại đột nhiên trở nên căng thẳng, cả người càng nóng hơn.

Anh có chút chịu không nổi, xoay người đè lên người Hứa Hòa, chỉ trong chớp mắt đã đối mặt với một đôi mắt kinh hãi.

Trên người đột nhiên xuất hiện thêm một trọng lượng lớn, giống như có mấy cây gỗ thô to đè lên người, Hứa Hòa có chút khó thở, còn bị dọa sợ!

Thân hình cường tráng của Trương Phóng Viễn bao trùm lấy cậu, khiến cậu trở nên không có sức phản kháng. Ngực của cậu dán sát vào ngực Trương Phóng Viễn, da thịt chạm nhau, cơ bắp rắn chắc và có độ đàn hồi khiến cậu không thể chống cự, thậm chí có thể cảm nhận được gân xanh nổi lên và mạch đập nhảy lên.

"Anh... hiện tại có thể chứ?" Giọng Trương Phóng Viễn trở nên khàn khàn. Anh vốn có thể nhanh chóng vồ lấy con mồi như hổ đói, nhưng khi nhìn vào mắt Hứa Hòa, anh lại lo lắng người này không muốn chịu sự khống chế của mình, đến lúc đó không vui.

Vì vậy, anh vẫn nhẫn nhịn, trái với lương tâm mà hỏi: "Có thể không?"

Hứa Hòa không hiểu nguyên do, trong mắt dần dần hiện lên vẻ kinh sợ.

Trương Phóng Viễn đây là làm sao vậy? Đột nhiên thay đổi tính nết như vậy! Chẳng lẽ đúng như Lưu Hương Lan nói một câu sét đánh ngang tai, thấy việc thành thân đã đến nơi rồi lại thay đổi sắc mặt, chẳng phải là muốn đối xử với cậu bằng vũ lực hay sao?

Nếu đúng là như vậy... Cậu khẳng định là không đánh lại anh.

Trương Phóng Viễn thấy Hứa Hòa chậm chạp không nói gì. Tuy là người nóng tính, nhưng anh biết tức phụ nhi không nói nhiều lắm, nên luôn kiên nhẫn chờ cậu nói chuyện.

Tưởng rằng người ngượng ngùng, nhưng kết quả lại thấy trong mắt Hứa Hòa là sự sợ hãi xen lẫn thương sầu, nhất thời anh không biết làm sao.

"Làm sao vậy? Em không muốn sao?"

Anh vội vàng từ người Hứa Hòa xuống dưới, quỳ gối trên giường nhìn người cứng còng nằm gãi gãi cái ót.

Ánh mắt Hứa Hòa thực sự dọa đến anh.

Bất quá cũng phải, bọn họ mới chỉ nắm tay nhau mà đã đột nhiên phải làm những việc này, trong lúc nhất thời khó có thể tiếp thu cũng là điều dễ hiểu. Nhưng nghĩ lại, những người khác đều nghe theo lệnh của cha mẹ, mai mối an bài, thành thân ngày đó mới gặp mặt, chẳng phải càng phiền toái hơn sao?

Vậy bọn họ ở đêm thành thân có hành phu thê chi lễ hay không? Trương Phóng Viễn vội vàng cào đầu, chuyện này vừa không tiện đi hỏi, hỏi cũng không nhất định sẽ có người trả lời.

Trương Phóng Viễn lấy lòng đi lôi kéo tay Hứa Hòa: "Là anh có điểm sốt ruột, em đừng nóng giận."

Hứa Hòa thấy người này trong một đêm lại dường như biến từ sói đói háu mồi thành con chó lớn chờ chủ nhân cho ăn. Cậu khôi phục chút trấn định, né tránh ánh mắt Trương Phóng Viễn, giương miệng không biết chính mình lại nói gì: "Ngủ không thổi đèn sao?"

"A... Đúng..."

Trương Phóng Viễn vội vàng xuống giường đi thổi đèn, căn nhà chìm vào bóng tối, trở nên yên tĩnh lạ thường.

Hứa Hòa cảm nhận người bên cạnh nằm trở lại, cẩn thận ngủ bên cạnh cậu, không có tiếp tục nhào lên, nhưng vẫn là đưa tay vào trong chăn, nắm lấy tay cậu.

Chậm rãi, cậu chậm rãi bình ổn tâm trạng: "Anh vừa rồi... Là muốn đánh em sao?"

Trương Phóng Viễn sau lưng cứng đờ, đột nhiên từ trên giường ngồi dậy: "Anh làm sao có thể nghĩ vậy! Em chính là người anh cẩn thận cưới về!"

Hứa Hòa cũng ngồi dậy, dưới ánh trăng lờ mờ trong phòng, cậu đối mặt với người trước mắt, hơi rũ đầu, giọng nói cũng nhỏ xíu: "Chính là anh vừa rồi rất đáng sợ."

Nghe người ta nói vậy, Trương Phóng Viễn hối hận, cảm giác tim bị siết chặt: "Anh uống rượu nên hơi cao hứng, có chút nhịn không được, thực xin lỗi."

Hứa Hòa không hiểu, nhịn không được cái gì? Uống rượu xong liền không kiềm chế được tính tình, sẽ muốn đánh người sao? Cậu thực sự nghi hoặc trong lòng, liền hỏi lên tiếng.

Trương Phóng Viễn đột nhiên im lặng.

Nghĩ đến việc nên giải thích như thế nào nhu cầu và du͙© vọиɠ của mình mới không có vẻ xấu xa, nhưng cuối cùng vẫn không thể nói ra khỏi miệng: "Mẹ em không dạy em sao?"

Lời này nghe có vẻ mắng chửi người, nhưng Hứa Hòa vẫn không giận, cậu phát giác hình như chính mình trước khi xuất giá, Lưu Hương Lan có quá nhiều điều không dạy cậu. Bất quá với địa vị của cậu ở Hứa gia, Lưu Hương Lan thực sự rất khó có thể hoàn thành nghĩa vụ của một người mẹ.

Huống chi lúc cậu xuất giá hai người còn xé rách mặt, như vậy là hai mắt một bôi đen, cậu cũng không thể quay về tìm bà dò hỏi.

Cậu thành thật nói: "Không có."

Trương Phóng Viễn cắn chặt hàm răng, không trách Hứa Hòa không biết sự đời, ngược lại lại cảm thấy thương xót cho cậu.

Loại chuyện này mẹ cậu không dặn dò một lần, ít nhất cũng cho cậu biết còn có chuyện như vậy. Người bình thường có thể không cho con cái đi học đọc sách, nhưng giáo dục trước hôn nhân lại là điều không thể thiếu.

“Không đáng ngại, anh dạy cho em là được.”

Hứa Hòa lòng đầy nghi hoặc, Trương Phóng Viễn bỗng nhiên duỗi tay ôm lấy eo cậu, kéo cậu nằm xuống. Cậu dựa vào ngực Trương Phóng Viễn, có thể cảm nhận được tiếng tim đập mạnh mẽ của người bên cạnh.

Hứa Hòa bình yên nằm trong lòng ngực Trương Phóng Viễn, nhỏ giọng hỏi: "Cứ như vậy?"

"À... Tất nhiên không phải."

"Anh mới vừa rồi không phải nói muốn dạy em sao?" Hứa Hòa xưa nay khá ham học hỏi.

Lời nói của Hứa Hòa khiến Trương Phóng Viễn có chút ngượng ngùng. Ban đầu, anh chỉ nghĩ hai người sẽ yên lặng hoàn thành nhiệm vụ phu thê, nhưng giờ đây Hứa Hòa lại muốn anh dạy, thật sự là... Nhịn không được, anh thầm mắng Lưu Hương Lan một trận.

"N... Ngày mai đi, hôm nay sớm một chút nghỉ ngơi." Anh cần thời gian để chuẩn bị tâm lý, cẩn thận suy nghĩ cách mở lời.

Hứa Hòa nghiêng đầu nhìn Trương Phóng Viễn: "Anh hôm nay quá mệt mỏi, không được sao?"

"..."

Tức phụ, lời này không nên nói a.

"Kia vẫn là đêm nay... Thử xem đi."

Hứa Hòa hít vào một hơi, Trương Phóng Viễn trở mình, cả đêm không thể ngủ.