Chương 46: Dương Quân Đến

"Ôi! Mẹ ơi, con nói không cần thì là không cần, mẹ cứ yên tâm đi. ”

Lý Tư Vũ nhìn tình hình này, vốn là cô muốn khuyên bảo người nhà có thể ăn nhiều một chút, kết quả lại muốn cô mang đi.

"Mẹ, lương thực này mọi người nhất định phải ăn, mẹ xem mẹ đã gầy thế này rồi, lần sau con về mà thấy lương thực chưa ăn xong, con sẽ không bao giờ về nữa."

Lý Tư Vũ cảm thấy cô chỉ có thể dùng chiêu này mà thôi, cụ bà thật quá không nghe lời.

Vừa nghe Lý Tư Vũ sẽ không về nhà, cụ bà liền sợ hãi: "Vậy không được, mẹ ăn, yên tâm, khẳng định ăn hết, con đừng không về nhà. ”

Cụ bà xúc động nước mắt lưng tròng, thấy chưa? Người con gái này thương bà, sợ bà đói.

Lý Tư Vũ hài lòng cười gật đầu, "Chờ ngày nghỉ còn sẽ mang lương thực về, cho nên, những thứ này bà nhất định phải ăn hết sạch nhé! ”

"Được được được, mẹ sẽ ăn hết sạch." Cụ bà vui mừng, con gái nhỏ thương mình, không giống đám con cháu này, đều là đám đòi nợ!

Cụ bà trừng mắt nhìn một đám người ngồi ở bàn ăn.

Mọi người: ...

Kỳ thật bà cũng không muốn như vậy, nhưng nếu không đánh động một chút đám con trai con dâu này thì bọn họ sẽ không cảnh tỉnh được đâu.



Quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt cảm kích người trong nhà nhìn Lý Tư Vũ, cụ bà hài lòng tiếp tục bưng bát ăn cơm.

Thấy chưa, đám người này chính là ti tiện, cho không sẽ không quý trọng, nhất định phải đánh và cái ăn thì mới biết cảm ơn.

Ở nhà không bao lâu, ngày Lý Tư Vũ đi làm sắp đến.

Hôm nay, một mình Dương Quân mang theo túi lớn túi nhỏ, đạp xe đạp đến nhà họ Lý.

"Ôi chao, đây là xe đạp à, cả đại đội chúng ta chỉ có một chiếc, anh rể thật sự lợi hại, có thể mua được xe đạp." Triệu Thục Cầm miệng đầy chua chát, nhìn chiếc xe đạp mà hận không thể mang về nhà mình.

Dương Quân tuy rằng không thích đám em dâu trong nhà này, nhưng cũng không thể hiện ở trên mặt, dù sao Lý Tư Nồng nhớ nhà, về sau cũng phải về.

"Đây là tôi mượn từ đồng nghiệp trong nhà máy, nhà tôi nào có tiền mua được xe đạp." Dương Quân trả lời xong, anh ta mang theo đồ đạc đi đến phòng của cụ bà.

Triệu Thục Cầm bĩu môi, không phải thì không phải, ai còn có thể tranh với anh chứ?

Một đám con nít vây quanh sờ sờ vào chiếc xe đạp, nhìn rất mới lạ. Đại đội chỉ có một chiếc xe đạp, bình thường đều khóa lại, muốn xem cũng không xem được.

Triệu Thục Cầm cũng không nhìn xe đạp nữa, thấy Dương Quân xách đồ đạc liền đi theo vào phòng.