Chương 42: Lên Núi

Trong lòng cụ bà không coi trọng chuyện này, nhưng nghe Lý Tư Vũ nói như vậy, không cần nói cũng biết là vui vẻ biết bao.

Bà có ba đứa con trai, về già còn phải để con gái nuôi?

Lý Tư Vũ lại hạ quyết tâm trong lòng, sau này phải cho cụ bà ăn uống no say!

Sáng sớm hôm sau, Lý Tư Vũ đi theo mọi người lên núi nhặt củi.

Trước khi đi, cụ bà sống chết không cho cô đi.

"Tư Vũ, bên ngoài lạnh lắm, ở nhà chờ đi con, đi nhặt củi gì đó không phải là công việc của con, mau về đi. ”

Những người khác ghen tị nhìn Lý Tư Vũ.

Cái gì gọi là không phải việc của cô, cả nhà hợp lại đều hầu hạ Lý Tư Vũ à.

Lý Tư Vũ lại nhõng nhẽo mè nheo, cuối cùng cũng khiến cụ bà thả ra.

Nếu Lý Tư Vũ mệt mỏi, thì để Lý Thành Tài đưa về nhà.

Nhìn cụ bà đưa cô ra tận cửa, lý Tư Vũ trong lòng vô cùng thỏa mãn, cũng may, ở nơi này có một người mẹ luôn luôn quan tâm cô!

Sau khi lên núi, Lý Tư Vũ liền hối hận!

Đi hai tiếng đồng hồ mới đến nơi thường nhặt củi, ở trong sân nhìn thì không xa lắm, mà đi lên thật sự là muốn chết.



Lý Thành Tài vui vẻ chạy đến trước mặt Lý Tư Vũ, vẻ mặt ân cần nói: "Cô út, cô có mệt không, mau ngồi nghỉ ngơi một lát đi. ”

Lý Tư Vũ xua tay, "Không quá mệt, cháu đi nhặt củi đi. ”

Đuổi Lý Thành Tài đi, Lý Tư Vũ nhìn tuyết còn chưa tan hết, tìm được một cành cây khô.

Cây to không thể tùy tiện chặt xuống nên chỉ có thể tìm cành cây thôi.

Trên đội chia thân cây ngô và cành đậu nành vốn không đủ đốt, nhà nào cũng sẽ lên núi nhặt củi.

Gần đó đã nhặt gần hết, cho nên mỗi lần nhặt củi đều phải đi rất xa.

Hơn một giờ cô chỉ nhặt được hơn phân nửa, người khác đều là đầy một sọt.

Lý Tư Vũ cảm thấy có chút thất bại, quả nhiên, cô không thích hợp làm việc trên núi.

Lúc xuống núi so với lúc lên thì đi nhanh hơn, mong đợi về nhà quả nhiên là nhẹ nhõm không ít.

Lúc vào thôn đi ngang qua cửa hàng ký gửi, Lý Tư Vũ nhìn thấy Trương Siêu Việt đứng trong đám người, không ít người vây quanh nói những lời khen ngợi.

"Con trai nhà đội trưởng đúng là không như người ta, còn có thể thi đậu đại học, thật sự rất giỏi."

"Đúng vậy, chúng ta đều là người làm ruộng, có thể ăn cơm hay không đều phải xem sắc mặt ông trời."