Nếu bây giờ là nguyên thân thì chắc chắn sẽ xù lông lên khó chịu, nhưng cô thì không.
Dương Nhị Muội đối đầu lại ánh mắt của Lý Tư Vũ, cô ta thoáng cái chột dạ, giống như trong lòng cô ta nghĩ gì đều bị nhìn thấu!
"Vậy... Chị Tư Vũ, ngày mai em còn có thể tới tìm chị không? ”
Dương Nhị Muội tha thiết nhìn Lý Tư Vũ, cô ta thầm nghĩ, ngày mai nhất định phải gọi cô ra.
Lý Tư Vũ nhìn Dương Nhị Muội, cảm thấy mất hứng.
Ai muốn chơi với con nhóc này chứ? Có gì thú vị!
"Mấy ngày nữa chị ra ngoài nên không đi chơi nữa, em tự chơi đi."
Tự chơi?
Dương Nhị Muội trợn tròn mắt, Lý Tư Vũ trước kia cũng không phải như vậy. Trước nay cô ta đều thích rong chơi bên ngoài, xem ra vì bị hủy hôn nên thay đổi rồi.
Dương Nhị Muội thấy Lý Tư Vũ thật sự không muốn đi ra ngoài, cô ta không ép, dù sao cố ép cũng không được.
Dương Nhị Muội vô cùng xấu hổ ra khỏi nhà Lý Tư Vũ, vừa ra ngoài thì đυ.ng phải Lý Thành Nguyệt đang từ trên núi trở về.
Lý Thành Nguyệt không hề muốn gặp Dương Nhị Muội, mỗi lần cô ta đến đều ăn một mồm không chừa kể cả cặn bã, thấy cô ta là đã ghét rồi.
Cũng không biết cô út đầu óc bị gì, không cho người trong nhà ăn, mà lại cho người ngoài.
Đồ ăn quý giá biết bao!
Lý Thành Nguyệt lạnh lùng ném cho Dương Nhị Muội một cái lườm, lúc đi ngang qua cô ta còn cố ý đυ.ng một cái.
Dương Nhị Muội xém ngã vào trong hố tuyết, đến lúc đứng vững lại liền tức giận chỉ vào bóng lưng Lý Thành Nguyệt.
"Cô!!"
Lý Thành Nguyệt vốn không để ý tới Dương Nhị Muội, cô ta loạng choạng vác củi đi vào cửa nhà họ lý.
Dương Nhị Muội trong lòng biết Lý Thành Nguyệt sức lực lớn hơn Lý Tư Vũ, đối đầu với cô ta cũng không lấy được thứ gì tốt, cho nên cô ta chỉ có thể tức giận nhìn Lý Thành Nguyệt đóng cửa.
Lý Thành Nguyệt bỏ củi vào trong lán, xoay người vào phòng, thì nhìn thấy Lý Tư Vũ pha sữa bột.
Lý Thành Nguyệt mở to hai mắt nhìn chằm chằm bát sữa bột thơm ngát, làm thế nào cũng không di chuyển.
Lý Tư Vũ dĩ nhiên nhìn thấy Lý Thành Nguyệt, mấy ngày nay cụ bà bị cảm, ngay cả bánh cao lương cũng không ăn nổi, thân thể đều không tốt.
Vì không sốt nên Lý Tư Vũ không đưa bà đến bệnh viện khám.
Lý Tư Vũ đau long khi thấy cụ bà không ăn gì, cô tranh thủ lúc không ai ở nhà liền pha cho cụ bà một bát sữa bột.
Không nghĩ tới Lý Thành Nguyệt lại về sớm và thấy được.
Cũng không phải Lý Tư Vũ kiệt sỉ không cho người nhà uống, chỉ là lấy ra sữa bột sẽ xảy ra một trận “gió tanh mưa máu”, cả nhà sẽ loạn lên.
Bọn họ đến sữa mạch nha còn chưa từng thấy, thì với sữa bột không phải sẽ cấu xe cụ bà để hỏi bà lấy từ đâu sao.