Chương 30: Thèm Sủi Cảo

Lý Thành Tài nhìn Lý Tư Vũ hình như thấy được người khác chỉ trỏ, cậu ta nhỏ giọng nói với cô: "Cô út, bọn họ đều nói cô bi thương vì tình nên nhảy sông, có điều bà nội đã ra mắng bọn họ một trận. ”

Xem ra cũng không đạt được hiệu quả tốt?

"Cô út đừng lo lắng, cháu biết cô không phải vì tình mà tự sát." Lý Thành Tài cảm thấy, trong nhận thức của cậu ta, cô út là người tiếc mạng và ích kỷ như vậy, không có khả năng đi tự sát.

Lý Tư Vũ không thèm phản ứng cậu ta, cô không nói gì mà trực tiếp về nhà.

Trong sân nhà họ Lý chỉ có Lý Thành Nguyệt đang quét tuyết, những người khác không thấy đâu, phỏng chừng không phải ở trong phòng nghỉ ngơi, thì là lên núi nhặt củi.

"Cô út." Lý Thành Nguyệt chào cô một cái, sau đó ngay lập tức nhìn thấy thứ lý Thành Tài phía sau cõng, tức khắc mặt mày hớn hở.

Con bé này thấy đồ tốt còn vui vẻ hơn so với gặp cô cô ruột, đúng là vô lương tâm.

Lý Tư Vũ bảo Lý Thành Tài phía sau cõng đồ đạc đến phòng cụ bà.

Vào nhà thì cô thấy bà cụ đang nằm trên giường hút thuốc.

"Tư Vũ trở về rồi à, ở trong thị trấn sao rồi? Nhà thông gia không bắt nạt con chứ, phải không? " Cụ bà thấy tiểu con gái trở về, đó là nếp nhăn trên mặt đều tụ lại một chỗ.

Lời này nói ra ngoài là bà sợ con gái bé nhỏ bị người ta coi thường.



"Mẹ, con vẫn khỏe, ai dám khi dễ con chứ?" Lý Tư Vũ tùy tiện ngồi ở bên cạnh, để mặc cụ bà nhìn.

Cụ bà nhìn con gái nhỏ mặt mày hồng thuận, không chút tổn hao, bà hài lòng gật gật đầu.

"Ừm, bọn họ cũng không dám khi dễ con."

Lý Tư Vũ đem đồ cô mang về để lên giường đất.

"Mẹ, đây là bột mì mà bạn học con gửi tới, buổi tối chúng ta ăn sủi cảo đi?" Lần trước ăn mấy cái sủi cảo khiến cô nhớ thương mất mấy ngày, tuy rằng không có thịt, nhưng hương vị lại rất tốt.

"Cái gì vậy?" Cụ bà nhìn vào túi vải mở ra, nơi đó để bột mì trắng xóa, xém chút nữa chói mù mắt bà già.

“Bột mì!” Lý Thành Tài kinh hãi, cậu ta còn tưởng rằng đồ chơi gì đó, vậy mà là lương thực tinh!

“Nói nhỏ một chút!” Cụ bà vỗ một cái vào lưng Lý Thành Tài.

"Thằng nhóc nhà người!” Cụ bà liếc cậu ta một cái, sau đó bà nhìn bột mì.

Lý Thành Tài bĩu môi, vì biết vừa rồi mình có chút thất thố, cậu ta nhìn ra ngoài, hình như không có ai đi qua.

"Đây là bạn học nào vậy con? Sao lại có thể cho con lương thực? " Cụ bà ngồi xuống trước túi bột mì, hiếm lạ sờ sờ túi.