Lý Tư Vũ thấy có thịt kho tàu, cô nuốt nước miếng. Trong không gian của cô cũng có thịt và nguyên liệu nấu ăn.
Nhưng cô không có thời gian để làm, với lại người cô gặp mỗi ngày cũng nhiều, nếu nấu ăn thì trên người lưu lại mùi, cô sợ người khác ngửi ra.
"Đồng chí, cho tôi một phần thịt kho tàu, một chén cơm." Lý Tư Vũ đưa tiền và phiếu cho người ta.
Một phần thịt kho tàu phải có phiếu ba lạng thịt, ngày hôm qua cô đổi lương thực thì đổi được phiếu thịt nửa cân, đây là cho người ta thêm hai cân mì sợi họ mới nguyện ý đổi.
Nữ nhân viên thu ngân thấy tiền phiếu đều có, liền nhận lấy và nói với cô: "Đi bên kia ngồi chờ đi, xong thì tôi gọi cô."
Lý Tư Vũ đi tới vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, cô nhìn người ngồi bên cạnh mà không khỏi sửng sốt.
Người đàn ông bên cạnh ngồi xéo góc với cô, anh ta cảm giác có người nhìn mình chăm chú thì nhìn lại Lý Tư Vũ, cô lập tức dời tầm mắt.
Người đàn ông này có lẽ là người đàn ông đẹp trai nhất mà cô đã từng gặp, với mái tóc ngắn, lông mày rậm, đôi mắt to, ánh mắt cũng rất sắc bén.
Người này mặc áo khoác quân đội màu xanh lá cây, anh ta ngồi tùy ý ở chỗ đó, nhưng khí thế trên người làm cho người ta muốn bỏ qua cũng không được.
“Mì xào được rồi!”
Lúc này, nhân viên phục vụ ở cửa sổ hô một tiếng, Lý Tư Vũ mới phục hồi lại tinh thần.
Nhìn thấy người kia đứng dậy, cô không khỏi lại nhìn thêm vài lần, vóc dáng cao một mét tám mấy, thật sự là rất đẹp trai.
Lý Tư Vũ không nhìn nữa, vừa rồi người ta đã tỏ vẻ không thích người khác nhìn chăm chú, nên cô cũng không có nhìn nữa.
Chỉ chốc lát sau, đồ ăn của Lý Tư Vũ cũng làm xong.
Lúc này món ăn khá lớn, đầy một chậu thịt kho tàu, chén cơm lớn khoảng 4 lạng.
Lý Tư Vũ đâu biết chén cơm này nhiều như vậy, cô bưng chén lên ăn cơm.
Lý Tư Vũ lập tức cau mày, gạo này đều là gạo vụn, hơn nữa rất dính. Thịt ba chỉ nhìn ngon này!
Lý Tư Vũ cắn miếng thịt,cô biểu thị như, câu nói trên coi như cô chưa nói được không?
Không có một chút gia vị gì!
Loại đồ khó ăn này vậy mà có thể bán được tiền? Cô mà nấu thì có phải lên tới năm sao không?
Nhìn Lý Tư Vũ ảo não, cô chê bai thức ăn này, Lâm Thành ngồi đối diện cau mày.