Trong đại điện, múa hát mừng cảnh thái bình.
Đế Hậu ngồi trên thềm ngọc, mặc Hán phục, nhìn mọi người phía dưới, Hàm Chính Đế thỉnh thoảng ho khan một tiếng, lão thái giám bên cạnh lập tức tiến lên đưa một chén trà nóng.
Ở phía dưới, bên trái là sứ đoàn Đạt Nhĩ Càn, người nào cũng mặc trang phục lộng lẫy của tộc Đạt Nhĩ Càn, Đa Cổ Pháp ngồi trước án kỉ, ánh mắt hiện lên tia đắc ý. Sáng hôm nay, Hoàng đế Đại Ngụy đã triệu ông ta vào cung, ký kết hiệp ước thương mại biên giới với.
Đây là một bước gần hơn với kế hoạch của thủ lĩnh!
“Sứ thần,” Sắc mặt Hàm Chính Đế trong không khoẻ lắm, ông giơ lên chén rượu với Đa Cổ Pháp, nói, “Uống với trẫm một ly!”
“Thần kính Hoàng đế bệ hạ.”
Đa Cổ Pháp đứng dậy, uống một hơi cạn sạch chén rượu.
“Sứ thần hào sảng khoái!”
Hàm Chính Đế cười nhẹ vài tiếng, lúc đang định uống rượu thì lại ho kịch liệt.
“Bệ hạ uống trà đi.”
Lão thái giám lo lắng nhắc, nhưng lại bị Hoàng đế từ chối:
“Trẫm không sao.”
Nói rồi cũng uống cạn chén rượu.
Hoàng hậu lẳng lặng nhìn Hàm Chính Đế, không nói một lời.
Ở dưới bậc, ngồi hàng đầu phía bên phải, là các vương tôn quý tộc, đại thần triều đình và thân thích.
Ninh Ký được sắp xếp ngồi đối diện sứ thần Đạt Nhĩ Càn, nhân lúc Đa Cổ Pháp đứng dậy kính rượu, hắn liếc mắt đã thấy Ba Tư Lan ngồi phía sau Đa Cổ Pháp.
Ba Tư Lan cũng nhìn hắn, cười ngọt ngào với hắn, hiếm khi có chút ngượng ngùng, lúc thấy Ninh Ký mỉm cười với nàng, gò má ửng đỏ như ráng chiều.
Hôm qua, Ninh Ký đưa nàng đi thăm thú cảnh đẹp ở kinh thành, nàng càng cảm thấy Ninh Ký là một nam nhân đáng tin. Phong độ, nhẹ nhàng, dịu dàng, có trách nhiệm, quan trọng nhất là, Ba Tư Lan có thể thấy được tình cảm mà trong mắt Ninh Ký, nàng tin rằng, đây là ánh mắt chỉ có khi thực sự thích ai đó.
Hôm đó trở lại dịch quán, nàng liền chạy tới chỗ Đa Cổ Pháp, cũng chính là cữu cữu của nàng, nói mình muốn thành thân với Ninh Ký, hơn nữa không phải hắn thì không gả!
Nàng nhớ rõ ánh mắt cữu cữu nhìn nàng lúc ấy, sau đó nặng nề thở dài, vỗ đầu nàng nói:
“Bé ngoan, ba con và ta đều hy vọng con sẽ hạnh phúc, bọn ta xin lỗi con.”
Ba Tư Lan nghe vậy thì kinh ngạc một lúc, sau đó nhận ra là đang nói đến chuyện hòa thân, nàng lập tức xua tay, cười nói:
“Cữu cữu đừng cần nói vậy, thật ra con không ghét việc hòa thân, con…… Con vốn dĩ đã muốn gả cho một người Ngụy phong độ, nhẹ nhàng, mà Ninh Ký …… Rất tốt với con.”
Đa Cổ Pháp dừng một lát, cười gật đầu:
“Vậy là tốt rồi.”
Ninh Ký rất biết cách kiểm soát biểu cảm, sau khi Ba Tư Lan ngượng ngùng không chịu nổi nên cúi đầu, nụ cười ôn hòa trên mặt hắn liền biến mất.
Vẻ mặt hắn thơ ơ nâng chén rượu lên, cảm thấy Công chúa dị tộc kia thật nhàm chán! Ngây thơ, ngu xuẩn! Đã thế mình còn phải diễn trò với nàng ta, thật là bực bội!
Ninh Ký đặt chén rượu xuống, nghiêng mặt sang, lại thấy cách đó không xa, Tiêu Ngữ đang chậm rãi gắp đồ ăn vào bát.
Hắn nhất thời dừng lại, không thể dời mắt khỏi nữ tử mặc đồ màu đỏ gừng.
Sau khi thành thân, Tiêu Ngữ đã vấn tóc lên, búi thành một búi tóc to, khiến gương mặt ấy càng xinh đẹp, mặn mà.
Một lúc lâu sau Ninh Ký mới hồi thần, lại càng cảm thấy không cam lòng, người đó có phải là Tiêu Ngữ đơn thuần trước kia không? Bây giờ người đoan trang lại là thê tử của Ninh Hàn?! Nhìn Tiêu Ngữ, rồi nhìn Ba Tư Lan, càng so sánh thì càng thấy Công chúa ấu trĩ không chịu nổi!
Hắn không cam lòng, đành phải oán hận uống một chén rượu.
Yến tiệc trôi qua được một nửa, Hàm Chính Đế phất tay để vũ nữ rút lui, mắt phượng liếc nhìn Ba Tư Lan, nói với Đa Cổ Pháp:
“Sứ thần, Công chúa ăn thấy có hợp khẩu vị không? Không thì để trẫm cho người làm món khác.”
Đa Cổ Pháp như nhận được ám hiệu, lập tức đứng dậy nói:
“Bệ hạ, Công chúa đã rất vừa lòng với mấy món này rồi.”
Nói rồi dừng một chút, nói tiếp:
“Bệ hạ, Công chúa Ba Tư Lan của tộc thần rất giỏi múa hát, không thì để Công chúa múa một bài trước mặt các vị.”
“Được.”
Hàm Chính Đế cười nói.
Ba Tư Lan cúi đầu đồng ý, thong thả lên sân khấu, múa bài sở trường của nàng. Ở Đạt Nhĩ Càn, điệu múa này là để nữ tử bày tỏ tình cảm với người mình yêu. Khi múa, nàng thỉnh thoảng liếc nhìn về chỗ Ninh Ký ngồi, nhưng lại phát hiện Ninh Ký không nhìn mình, mà lại nhìn sang chỗ khác.
Nàng cảm thấy khó hiểu, nhìn theo ánh mắt Ninh Ký thì thấy một nữ tử ăn mặc lộng lẫy đang ngồi ở đó, bên cạnh là một nữ tử đã thành thân.
Ba Tư Lan không biết Ninh Ký đang nhìn ai, nhưng nữ tử đã thành thân kia ăn mặc rất mộc mạc, vì thế nàng liền ngầm hiểu Ninh Ký đang nhìn người chưa xuất giá kia, trong lòng lập tức thấy hơi khó chịu, nhưng vẫn múa hết bài một cách đàng hoàng.
“Hay.”
Hàm Chính Đế vỗ tay khen ngợi, sau đó nhìn về phía Đa Cổ Pháp:
“Không biết Công chúa đã có hôn phối chưa”
Đa Cổ Pháp nghe vậy thì vội vàng nói:
“Bẩm bệ hạ, chưa có.”
“Ừ.”
Hàm Chính Đế nghe vậy thì suy nghĩ một lát, sau đó trầm giọng nói, “Không biết Công chúa có muốn gả đến Đại Ngụy không? Trẫm còn hai Hoàng tử chưa có hôn phối.”
“Bẩm Hoàng đế bệ hạ,” lần này người nói là Ba Tư Lan, nàng nhún người hành lễ, “Ba Tư Lan nguyện ý.”
“Được!”
Khóe mắt Hàm Chính Đế lộ ra vẻ vui sướиɠ, sau đó quay đầu nhìn về phía Hoàng hậu đã im lặng lâu, “Hoàng hậu cảm thấy Ký Nhi thế nào?”
Vừa nói xong, phía dưới lập tức ồn ào lên.
Hoàng hậu nghe vậy xoa thái dương, nâng chén trà lên nhấp một ngụm:
“Thần thϊếp nghe theo sự sắp xếp của bệ hạ.”
“Vậy thì cứ quyết định như vậy đi.”
Hàm Chính Đế gật đầu, giơ tay gọi Ninh Ký tới, “Còn không mau lại đây.”
Ninh Ký vội vành đứng dậy, bước chân hơi lảo đảo, chân mềm nhũn va phải tiểu thái giám đang cầm bầu rượu làm rượu bị đổ ra làm ướt áo choàng, trông rất khó coi.
“Phụ hoàng……”
Ninh Ký lắc đầu choáng váng, vẻ mặt đầy lúng túng, Hàm Chính Đế cũng trầm mặt, cuối cùng Hoàng hậu phải giải vây cho hắn:
“Còn ngẩn ra làm gì? Mau đi thay quần áo!”
Nói rồi nhìn về phía Đa Cổ Pháp:
“Sứ thần đừng trách, Ký Nhi đang rất vui nên mới uống hơi nhiều rượu.”
Ninh Ký ngượng ngùng rời khỏi đại sảnh, cùng lúc đó, Tôn Thúy Lưu trong góc cũng cùng xin Tôn phu nhân, muốn ra ngoài hóng, Tôn phu nhân vẫy tay để nàng đi.
Hàm Chính Đế ho khan một tiếng, nói với lão thái giám bên cạnh:
“Đi lấy bức họa trước đi.”
“Dạ.”
Lão thái giám đáp, phái người đi lấy bức họa cổ mà nước Lưu tiến cống mấy hôm trước tới.
Hàm Chính Đế nói:
“Sứ thần cứ ngồi trước đã, cùng trẫm bình phẩm bức họa này.”
Đa Cổ Pháp thức thời đồng ý, kết quả là nửa canh giờ sau, Ninh Ký vẫn chưa quay lại, khiến ông ta không chờ nổi nữa.
Hàm Chính Đế cau mày, đang chuẩn bị sai người đi gọi thì thấy một tiểu thái giám lảo đảo chạy vào đại điện, quỳ xuống đất, thở hổn hển.
“Bệ, bệ hạ! Thanh Tâm Điện…… Thanh Tâm Điện bị cháy!”