Chương 3: Bại lộ

Suy nghĩ suốt một đêm, đến tận khuya Khương Vũ mới ngủ thϊếp đi, khi cô tỉnh dậy, Trương Sơn và Lưu thị đã ra đồng, suốt tháng này ngày nào họ cũng phải ra đồng làm cỏ, không thể bất cẩn được.

Trương Nguyên Lãng mang theo Trương Nguyên Thanh xuống sông mò cá, trong nhà chỉ còn lại Trương Nguyên Minh, nghe được động tĩnh liền đẩy cửa tiến vào, thấy Khương Vũ đã mặc xong quần áo, không quên một tiếng khen muội muội lợi hại.

Nửa khắc đồng hồ sau, hai anh em trong tay mỗi người cầm nửa miếng khoai tây xào, tay trong tay đi về hướng mục tiêu của Khương Vũ - nhà Triệu Đại Hải.

"Tam ca, ngươi có mang theo khoai a nương phơi không?" Trông thấy ở cửa nhà Triệu Đại Hải có hai đứa trẻ đang chơi, Khương Vũ mềm giọng hỏi Trương Nguyên Minh.

"Đây là a nương phơi cho ngươi ăn, đừng để cho bọn hắn lừa gạt lấy đi." Trương Nguyên Minh không yên lòng, "Vẫn là tam ca cùng ngươi đi qua thì tốt hơn."

"Tam ca, đợi lát nữa mặc kệ phát sinh chuyện gì, ngươi cũng đừng đi đến." Khương Vũ căn dặn hắn, cho đến khi Trương Nguyên Minh gật đầu nàng mới yên tâm, chọn củ khoai tây dài nhất, sau đó hướng phía cổng nhà Triệu Lộc Tài đi tới. Rất nhanh, khoai trong tay nàng làm hấp dẫn thu hút sự chú ý của Triệu Hoa Nhi – đứa nhỏ trạc tuổi nàng không sai biệt lắm.

"Ca ca ta cũng muốn ăn." Triệu Hoa Nhi ném đi cục đá trong tay, trơ mắt nhìn trên tay Khương Vũ: "Phúc Bảo, ăn ngon không?"

"Ăn ngon." Khương Vũ bẻ xuống nửa củ, vừa muốn đưa cho Triệu Hoa Nhi, Triệu Nghiệp ở một bên lao đến, một tay đánh rớt củ khoai trong tay Khương Vũ, dữ dằn hướng Triệu Hoa Nhi mắng: "Ngươi là quỷ chết đói sao, đồ của nàng ngươi cũng muốn."

Trương gia bởi vì là ngoại lai, một mực bị người xa lánh, mà hôm trước Khương Vũ mới bị tiểu bá vương kia đẩy ngã, với tư cách là một tiểu tùy tùng, Triệu Nghiệp đối với Khương Vũ thái độ cũng rất ác liệt.

Triệu Hoa Nhi bị ca ca làm cho giật nảy mình, đặt mông ngồi trên mặt đất, liền khóc: "Ta liền muốn ăn ta liền muốn ăn!"

"Cái này thì có gì ngon, chỉ là khoai tây khô mà thôi, nào có ăn ngon bằng kẹo!"

Triệu Hoa Nhi dừng một chút, tiếp tục khóc: "Vậy ta muốn ăn kẹo, ta muốn ăn kẹo."

". . ." Khương Vũ trừng mắt nhìn: "Cha ta chẳng mấy chốc sẽ mua cho ta kẹo để ăn, mua rất nhiều thật nhiều, đến lúc đó ta phân cho ngươi."

Triệu Nghiệp khinh thường rất: "Ngươi nhà nghèo như vậy, làm sao có thể ăn kẹo."

"Ăn được, a Tài thúc nói muốn dẫn cha đi chạy hàng đâu, kiếm thật nhiều tiền, chờ hắn trở về liền có thể mua kẹo cho ta, mua kẹo mà các ngươi cũng chưa từng ăn qua." Đôi mắt Khương Vũ lộ ra vẻ khát khao: "Nghe nói trong thành còn xa hơn trên trấn, có kẹo đủ mọi màu sắc."

Triệu Hoa Nhi nín khóc, rút thút tha thút thít tò mò nhìn Khương Vũ: "Kẹo đủ mọi màu sắc là kẹo gì?"

"Ta cũng không biết, nhưng nhất định ăn rất ngon!" Khương Vũ nhẹ gật đầu, nói vạn phần chắc chắn: "So với kẹo mạch nha ăn ngon hơn rất rất nhiều, rất nhiều."

Triệu Hoa Nhi thân thể uốn éo, cái bộ dáng kia lại là muốn khóc, Triệu Nghiệp một tay bịt miệng của nàng, nhìn chằm chằm Khương Vũ ánh mắt hồ nghi: "A Tài thúc muốn dẫn cha ngươi đi chạy hàng?"

"Đúng vậy a, chờ chạy hàng trở về, ca ca nhà ta liền có thể đi bên kia Trần tú tài học chữ." Khương Vũ nhìn Triệu Nghiệp bây giờ đã mười tuổi, dáng vẻ tươi cười lại càng ngọt ngào, đơn thuần.

Triệu Đại Hải cùng Triệu Lộc Tài là thân thích, trước đây mấy năm Triệu Lộc Tài chạy hàng đều mang theo hắn kiếm chút tiền, nhưng Triệu Đại Hải là kẻ phung phí, tiền toàn tiêu vào trên đầu chính mình, không có đưa cho nhi tử đi đọc sách.

Triệu Nghiệp có bao nhiêu hi vọng bản thân có thể được đi đọc sách, Khương Vũ đều biết, hắn không hi vọng Trương gia tốt hơn, nàng cũng biết.

Hiện tại cho hắn biết Triệu Lộc Tài muốn dẫn cha đi kiếm tiền, các ca ca có thể đọc sách, hắn nhất định sẽ chạy tới nói cho Triệu Đại Hải, mà dựa vào tính tình của Triệu Đại Hải, nhất định sẽ trở về tìm Triệu Lộc Tài.

"Đi đi đi, cách xa nhà chúng ta một chút!" Triệu Nghiệp trừng mắt, muốn đem Khương Vũ đẩy ra, Trương Nguyên Minh đang nhìn chằm chằm bên này, vội vàng chạy tới, đem muội muội bảo hộ phía sau mình, nhìn chằm chằm Triệu Nghiệp.

Khương Vũ lại nắm tay Trương Nguyên Minh, nhẹ nhàng trấn an: "Tam ca, muốn đọc sách là không thể đánh người, chúng ta về nhà." Dứt lời, Khương Vũ cầm trong tay số khoai tây khô còn lại cho Triệu Hoa Nhi, nắm tay Trương Nguyên Minh rời đi.

Triệu Nghiệp nhìn chằm chằm bóng lưng hai huynh muội rời đi, đáy mắt rất nhanh tràn đầy lòng đố kị, bọn hắn dựa vào cái gì mà có thể đọc sách, a Tài thúc không mang theo cha hắn kiếm tiền thế mà lại dẫn theo bọn hắn.

Quay đầu nhìn thấy muội muội mình ăn khoai tây khô ăn đến vui sướиɠ, Triệu Nghiệp đoạt lấy ném xuống đất dùng sức dẫm lên, sau khi trút giận liền hướng thẳng vào trong nhà, muốn đi tìm cha mình.

Về đến nhà đã gần giữa trưa, Trương Nguyên Lãng cùng Trương Nguyên Thanh mang theo giỏ trúc trở về, ống quần xắn cao lên nửa, Trương Nguyên Thanh trực tiếp đi chân trần vào trong sân, chờ không kịp chưa thấy người đã hô: "Phúc Bảo, nhìn xem cá nhị ca bắt cho ngươi, vừa to lại vừa béo!"

Khương Vũ từ nhà chính chạy đến, nhìn thấy Trương Nguyên Thanh đang cầm sợi dây cỏ, ngay sau đó, con cá treo trên sợi dây cỏ liền chụp vào mặt hắn một cái.

Khương Vũ nhịn không được cười ra tiếng. Trương Nguyên Thanh tức giận đem cá ném vào trong chum nước, uy hϊếp nói: "Buổi tối không nấu cho ngươi."

Khương Vũ ghé vào chum nước nhìn cá bên trong: "Đại ca, trong sông có nhiều cá hay không?"

"Nhiều, thời gian này là thời gian sinh nở." Trương Nguyên Lãng lấy nước, tùy ý rửa chân: "Nếu nhiều thì để a nương phơi thêm mấy con, hầm cho ngươi làm đồ ăn."

Người cả nhà có ăn gì ngon uống gì sướиɠ đều nghĩ đến Khương Vũ, liền nói khoai tây khô kia, là độc thuộc về Khương Vũ đồ ăn vặt, cùng nàng lớn lên.

Khương Vũ suy nghĩ lại bay đi xa, xây ao cá hay là nuôi gà vịt ngỗng, đều cũng phải tốn không ít tiền vốn, tốt nhất là trước cứ mở một quán nhỏ, người trên trấn dư dả hơn, quà vặt hoặc đồ chơi là cái có thể hấp dẫn người nhất, chi phí cũng ít tốn kém nhất.

Về phần sau này. . .

Nàng còn có rất nhiều thời gian, trước mắt không thể bước ra một bước lớn như vậy, không thể để lộ thân phận của mình, cũng không thể trở lại kinh thành. Vậy liền từng bước một mà làm, mọi chuyện trong quá khư, nàng đều sẽ đòi lại.

"Triệu Nghiệp cũng không biết nổi điên cái gì, khắp thôn tìm cha hắn, người nào mà không biết thời gian này là lúc cha hắn đi tiệm tạp hóa chỗ kia ngồi một chút."

Giọng nói của Trương Nguyên Thanh đem Khương Vũ từ trong trầm tư kéo về, nàng ngẩng đầu nhìn sắc trời, đã giữa trưa, lúc này hẳn là phải đi tìm người, cha cùng a nương sắp trở về, nàng phải sớm một bước đi Triệu gia.

"Đại ca, ngươi theo ta đi ra ngoài một chút có được hay không." Khương Vũ đề xuất yêu cầu, Trương Nguyên Lãng không hề nghĩ ngợi liền đáp ứng.

Trương Nguyên Thanh ở một bên liền không vui: "Tại sao không gọi ta đi cùng?"

"Buổi sáng tam ca đi cùng ta, đại ca ngày mai phải đi, cho nên buổi chiều là đại ca đi cùng Phúc Bảo, ngày mai cho nhị ca đi cùng." Khương Vũ đâu ra đấy phân phối thời gian của các ca ca, Trương Nguyên Thanh méo miệng, a, tính ra cũng có đạo lý.

Trương Nguyên Lãng ôm Khương Vũ liền đi ra cửa, đi được một đoạn đường lúc sau mới nhớ lại hỏi nàng: "Bảo nhi muốn đi đâu?"

"Đi nhà a Tài thúc."

"Đi nhà a Tài thúc làm cái gì?"

Khương Vũ suy nghĩ một chút: "A Tài thúc là lừa đảo, ta không muốn cha đi cùng hắn, ta muốn đi nhìn hắn."

Trương Nguyên Lãng nhéo nhéo gò má trên khuôn mặt nhỏ Khương Vũ, dung túng không có chút ranh giới cuối cùng nào, nói: "Được, chúng ta đi nhìn hắn."

Khương Vũ đi vào phụ cận nhà Triệu Lộc Tài không bao lâu, liền thấy thân ảnh Triệu Đại Hải, Khương Vũ vội vàng để Trương Nguyên Lãng ôm nàng, vụиɠ ŧяộʍ đi vào cửa sau nhà chính, rất nhanh liền nghe được âm thanh tranh chấp.

"A Tài ca ngươi đây liền không có suy nghĩ, mang Trương gia cái kẻ ngoại lai kia đi chạy hàng cũng không mang theo ta."

"Ngươi đừng nóng giận, đến, ngồi xuống trước, có chuyện kiếm tiền mua bán làm sao ta lại không mang theo ngươi, chúng ta là thân thích."

"Vậy lần này ngươi đi chạy hàng làm sao không mang ta theo?"

"Nhưng cũng phải kiếm được tiền a, không kiếm được tiền ta dẫn ngươi đi làm cái gì?"

Trương Nguyên Lãng đang phối hợp Khương Vũ nghe đến đó, sắc mặt căng chặt, Khương Vũ mắt nhìn đại ca, chuyện này vẫn là chỉ có thể để đại ca đến, nhị ca cùng tam ca đi theo nghẹ, cha cũng chỉ nghĩ bọn hắn ăn nói lung tung.

"Không kiếm được tiền, không kiếm được tiền ngươi còn ra cửa." Triệu Đại Hải bắt chéo hai chân ngồi ở đằng kia, trong tay vuốt vuốt cái cốc trên bàn, cũng không tin Triệu Lộc Tài.

"Đại Hải, lão ca lúc nào lừa ngươi, nói mang ngươi đi kiếm tiền liền mang ngươi kiếm tiền."

Triệu Đại Hải hừ một tiếng, đây còn không phải là bởi vì hắn khôn khéo, hắn ta lừa gạt không được, nếu không đừng tưởng rằng là thân thích thì hắn ta không xuống tay.

Triệu Lộc Tài thấy hắn như vậy, xích lại gần: "Ngươi cũng không nghĩ một chút, Trương Sơn mặc dù không có bản lãnh gì, nhưng người lại cần cù chăm chỉ, nhà hắn phòng ở chưa có sửa lại, trong tay khẳng định là có tiền."

Lần này Triệu Đại Hải chân bắt chéo cũng không vểnh lên: "Hắn có thể có tiền?"

"Nguyên Lãng nhà hắn mấy năm nữa liền tới tuổi nghị thân, ít nhất là cũng cất giữ đủ một khoản." Triệu Lộc Tài trở tay lại nói tiếp: "Hắn một lòng muốn để hai cái tiểu tử nhà hắn đi đọc sách, một chút ngon ngọt liền sẽ mắc câu."

Chuột cùng chồn một tổ, Triệu Đại Hải dăm ba câu liền hiểu ra ý tứ của Triệu Lộc Tài: "Ngươi muốn dẫn hắn chạy hàng lậu."

"Buôn bán, có thể kiếm tiền là thật, ta cũng không nói nhất định sẽ không thua thiệt, đến lúc đó dùng chút thủ đoạn, hắn có thể nhìn ra cái gì, lại nói hắn là một cái người mới, còn sợ hắn nhìn được cái gì." Triệu Lộc Tài cũng không phải lần thứ nhất làm loại sự tình này, thuần thục vô cùng.

"Vậy một chuyến này, ngươi cũng không chỉ tìm một mình Trương Sơn." Một chuyến vớt mười cái lượng bạc cũng không giống chuyện hắn sẽ làm.

Triệu Lộc Tài ha ha cười: "Đừng nói ca ca không che chở ngươi, ngươi nếu là đi, ta chia cho ngươi hai thành."

Vừa dứt lời, bên ngoài liền truyền đến tiếng gọi của Trương Sơn, Triệu Lộc Tài cho Triệu Đại Hải một ánh mắt ra hiệu, hai người đi ra khỏi phòng, đối diện Trương Sơn vừa bước vào sân.

"Lão đệ ngươi tới vừa vặn, ta vừa thương lượng với Đại Hải chuyện ngày mai đi ra ngoài đây, đến, đi vào nói."

Triệu Lộc Tài muốn đem người mời vào, Trương Đại Hải cũng là thay đổi ánh mắt khinh thường ngày xưa, vỗ vỗ bả vai Trương Sơn: "Trương Sơn, ngươi nhưng phải thật tốt cám ơn a Tài ca, chuyện tốt bực này không phải ai cũng nhận được, trong tay có bao nhiêu bạc, trở về chuẩn bị một cái."

Trương Sơn vô ý thức thăm dò quần túi, Triệu Lộc Tài liền cùng Trương Đại Hải trao đổi ánh mắt, đang muốn tiếp tục lắc lư, ngoài phòng liền truyền đến tiếng gọi của Khương Vũ: "Cha, cha!"

Trương Sơn muốn lấy tiền trong tay ra chớp mắt một cái liền thu về, đi ra ngoài, nhìn thấy Trương Nguyên Lãng ôm Khương Vũ đứng ngoài sân: "Phúc Bảo, ngươi gọi cha sao."

"Cha ôm ta trở về." Khương Vũ hướng hắn đưa tay.

"Cha hiện tại có việc, để đại ca mang ngươi trở về."

"Không muốn, ta chỉ muốn cha ôm ta trở về." Khương Vũ mím môi, nước mắt liền muốn rơi xuống, tội nghiệp nhìn hắn.

Trương Sơn thấy thế vội vàng qua ôm qua, quay đầu liền hướng phía Triệu Lộc Tài nói: "A Tài ca, ngày mai xuất phát gọi ta."

Triệu Lộc Tài gật gật đầu: "Tốt, ngươi trở về thu dọn trước một chút, chuyến này cũng phải mất mười ngày nửa tháng."

Ba người đi xa, Triệu Lộc Tài hừ lạnh: "Thêm một tiểu nha đầu lừa đảo, thật sự là có bệnh."

"Ta nhìn, cái kia trong túi ít nhất cũng có năm lượng bạc." Trương Đại Hải ánh mắt lộ ra tham lam: "Tài ca, cùng một chỗ hai thành sao được, chí ít là ba thành."

Triệu Lộc Tài sắc mặt tối sầm lại, rất nhanh lộ ý cười: "Vậy đến lúc đó ngươi phải dùng sức hơn một chút."

"Kia là nhất định, nhất định."

Bên này sau khi đi xa, Trương Nguyên Lãng cũng không chờ đến vào trong nhà, liền vội vã đem sự tình chính mình ở Triệu gia nghe được nói cho cha.