Chương 1: Trọng sinh

Tiết trời đầu hạ, giữa trưa, mặt trời chói chang, lúc không có gió mà đứng dưới ánh mặt trời một chút thôi mồ hôi cũng đầm đìa, vậy mà Khương Vũ đã quỳ được hai canh giờ trên đài hành quyết.

Đã lâu không có một ngụm nước, ngay cả mồ hôi cũng là thứ xa xỉ, đôi môi bong tróc đầy vết nứt, chỉ cần cử động một chút là máu sẽ ứa ra.

Mái tóc đen dài mà nàng vẫn lấy làm kiêu ngạo chỉ được buộc bằng một dải băng trắng, buông xõa lộn xộn phía sau lưng, vài sợi tóc rơi xuống đôi má ửng hồng vì nắng, nàng cụp xuống đôi mắt vô hồn và trống rỗng.

"Bộp" một tiếng, một tảng đá đập vào trên trán nàng, tạo ra vết máu.

Tiếp đó, tảng đá nhảy lên rơi vào bên trên vạt áo của nàng cùng với rất nhiều viên đá lớn nhỏ xung quanh, cuối cùng, giữa tiếng ồn ào, tiếng khóc của một đứa trẻ đã thu hút sự chú ý của nàng.

Khương Vũ khẽ ngẩng đầu, đối mặt với vô số ánh mắt phẫn hận, bọn họ trên người mặc áo vải, mắng nhiếc "Vong quốc tặc nhân", dùng hết khí lực đem đá trong tay ném về phía nàng, phát tiết phẫn nộ trước sự mất nước của Khương quốc.

Mà nàng - Đích trưởng công chúa Khương quốc, trong mắt bọn họ là kẻ đầu têu đem Khương quốc đẩy tới hướng diệt vong.

Đầu lông mày lại lần nữa truyền đến đau đớn, Khương Vũ nhịn xuống, cố gắng không nhắm mắt lại, dù cho máu chảy, nhìn làn khói ở xa xa, tường thành đổ nát, còn có lá cờ của Sở quốc đang dựng đứng kia.

Nàng giật mạnh khóe miệng, lập tức phun ra một ngụm máu nặng nề ngã xuống đài hành quyết.

Trong tầm mắt, trên bức tường thành đổ nát, lá cờ của Khương quốc dường như lại được dựng thẳng lên, lại giống như có thân ảnh quen thuộc đang hướng phía nàng đi tới, xung quanh an tĩnh, chỉ còn lại âm thanh của giọng nói kia vang vọng.

"A Vũ, không có chuyện gì, đây không phải là lỗi của ngươi."

"Vũ nhi, nàng giúp ta lần này, đợi chuyện của ta thành công, chính là ngày ta cưới nàng."

" Công chúa thật thì thế nào, ngươi nhìn xem hiện tại mọi người tin ngươi hay là vẫn tin ta - cái người trong miệng ngươi là tên giả mạo đây. . ."

"Xuẩn."

Một giọng nói điềm tĩnh lãnh đạm đột nhiên vang lên, thế giới một lần nữa sáng lên, Khương Vũ bỗng dưng mở mắt ra, nhưng chỉ có thể nhìn thấy một chiếc áo choàng màu xanh đậm, hoa văn thêu ở mép đặc biệt độc đáo.

Người Tề quốc?!

Hứa Liên Y liên thủ với Sở Hành để Sở quốc chiếm đoạt Khương quốc, chẳng lẽ Tề quốc cũng ở trong đó kiếm một miếng bánh?

Nhưng hắn nói không sai, nàng đích xác là xuẩn, nếu không làm sao ngay cả con dân của mình mình cũng không bảo vệ được, để bọn hắn từ đây trở thành nô ɭệ mất nước.

"A nương. . ."

Nàng thấp giọng thì thào, hoàn toàn rơi vào bên trong bóng tối.

"Bảo nhi, bảo nhi ngươi tỉnh, a nương ở chỗ này."

Một giọng nói dịu dàng quen thuộc vang lên, nàng cố gắng mở ra hai mắt, đối mặt với một đôi mắt ôn nhu ân cần.

"Tỉnh, tỉnh! Lão nhị, nhanh đi gọi cha ngươi!"

Không đợi nàng kịp bình tĩnh, tiếng vui mừng lại lần nữa vang lên bên tai, trong tầm mắt mơ hồ, Khương Vũ nhìn thấy một thân ảnh xông ra ngoài, rất nhanh, trước mặt của nàng liền đứng một lớn một nhỏ, tất cả đều lo lắng nhìn nàng, đặc biệt còn có người phụ nhân đang lôi kéo nàng.

Quá nhiều hình ảnh hiện lên trong đầu làm cho Khương Vũ trong lúc nhất thời không biết nên mở miệng nói cái gì, chỉ ngơ ngác nhìn những thân ảnh quen thuộc này, hốc mắt chua xót khiến tầm mắt của nàng càng thêm mơ hồ.

Nàng đây là nằm mơ sao?

"Nương, Phúc Bảo sao lại ngơ ngác không nói lời nào a, sẽ không phải bị đánh đến ngốc chứ?" Một cái đầu đen nhánh tiến tới trước mặt Khương Vũ, đưa tay áp lên cái trán của nàng.

Sau một khắc, một cái gõ rơi vào trên đầu hắn.

"Tiểu tử thối ngươi nói cái gì, ngươi có ngu rồi thì muội muội của ngươi cũng không ngốc." Trương Sơn nhăn mặt quát lớn, nhưng một mặt lại lo lắng nhìn về phía nàng: "Nếu không thì đi tìm Lý đại phu nhìn xem?"

Nhất thời trong đầu Khương Vũ hiện lên một số ký ức, nhưng nàng chưa kịp mở miệng, Trương Sơn đã phái nhi tử đi mời đại phu Lý.

Một canh giờ sau, chén thuốc đặc quánh màu đen được đặt trước mặt Khương Vũ, mùi thuốc quen thuộc và buồn nôn rốt cục cũng khiến nàng tin tưởng, đây không phải là mộng, nàng trọng sinh lại khi còn bé!

"Phúc Bảo, uống thuốc liền tốt, đến, a nương đút cho ngươi." Giọng nói của phụ nhân vang bên tai, cái thìa gần trong gang tấc, mùi thuốc từ mũi xông thẳng lêи đỉиɦ đầu. Khương Vũ nhất thời còn chưa có tiếp nhận được chính mình lại trùng sinh liền lên tiếng.

Nàng ngẩng đầu nhìn về phía nhị ca Trương Nguyên Thanh, sau một khắc, duỗi bàn tay nhỏ đầy đặn ra, dùng giọng nói trẻ con: "Cho nhị ca uống."

". . ." Trương Nguyên Thanh sử dụng chiến thuật lui về phía sau mấy bước, thẳng đến cạnh cửa, lắc đầu: "Ta không uống."

Lưu thị cúi đầu nhìn nữ nhi, Khương Vũ vô tội trừng mắt nhìn: "A nương, ta muốn uống cháo."

"Uống cháo a, nương đi nấu cho ngươi." Lưu thị không hề nghĩ ngợi trực tiếp đặt chén thuốc xuống, dặn dò lão nhị chiếu cố muội muội, đứng dậy đi phòng bếp.

Chờ Lưu thị sau khi rời khỏi đây, Trương Nguyên Thanh đi tới, bịt lỗ mũi, một mặt ghét bỏ bưng chén thuốc lên muốn mớm thuốc cho Khương Vũ: "Phúc Bảo, nhị ca đút cho ngươi, nếu để nguội càng khó uống."

Vương trang thôn, Lý đại phu đi chân trần nổi tiếng là bốc thuốc khó uống, cho dù đã qua tầm mười năm, Khương Vũ đối với cái ký ức này vẫn còn mới mẻ.

"Khó uống, ta không muốn uống, nhị ca, ta đã khỏe." Khương Vũ tội nghiệp nhìn Trương Nguyên Thanh, tim Trương Nguyên Thanh lập tức mềm nhũn, nhưng Phúc Bảo là bị tên bá vương nhà Vương gia kia đẩy ngã đến ngất đi, cha mẹ khẳng định là muốn cho nàng uống thuốc mới yên tâm.

"Thật sự là khỏe rồi?"

"Thật!"

"Nhị ca thay ngươi uống!"

Trương Nguyên Thanh cắn răng một cái, bưng bát thuốc lên ùng ục uống, trên khuôn mặt đen sạm, hai đầu lông mày đều nhăn lại.

Khương Vũ liền đỏ cả vành mắt, nàng thật sự sống lại.

"Tại sao lại khóc? Có phải hay không có nơi nào không thoải mái?" Trương Nguyên Thanh cấp tốc uống thuốc, nhìn thấy Khương Vũ đỏ vành mắt, nhìn đáy chén còn dư lại một chút xíu thuốc, làm bộ để đến bên miệng nàng: "Nếu không. . ."

Khương Vũ cấp tốc đổi chủ đề: "Nhị ca, hiện tại là năm nào?"

"Đại Khánh năm thứ mười sáu hay vẫn là năm thứ mười lăm?" Trương Nguyên Thanh lắc đầu, hắn nhớ không rõ lắm.

Khương Vũ nhìn qua xà nhà, rơm rạ trét bùn dán lên tường nhà, còn có nhị ca ngồi ở bên giường, trên người đầy những miếng vá, là y phục từ chỗ đại ca để lại, trả lời hắn: "Là năm thứ mười sáu."

Sau khi Phụ vương thành hôn, một mực không có con, thẳng đến Đại Khánh năm thứ mười nàng mới được sinh ra, nhưng chưa kịp ăn mừng nàng đầy tháng, trong cung gặp biến, nàng bị đưa ra khỏi cung trở thành dưỡng nữ nhà Trương gia.

Đại Khánh năm thứ mười sáu, nàng sáu tuổi, tháng tư năm đó, nàng bị Vương gia tiểu bá vương khi dễ, bị đẩy ngã xuống đất khiến bản thân choáng váng gần như cả ngày, khiến cha mẹ cùng các ca ca đều bị dọa sợ.

Không bao giờ nghĩ rằng đây sẽ là cơ hội để nàng sống lại.

Khương Vũ vén chăn lên tìm giày, chậm rãi đi ra khỏi phòng, nhìn bầu trời trong xanh, không một gợn mây, trong xanh đến lạ thường, phảng phất như một tấm gương có thể phản chiếu rõ ràng lòng người.

Cho nên là lão thiên gia không đành lòng nhìn xem bách tính Khương quốc rơi vào cực khổ, mới cho nàng cơ hội sống lại, để nàng đền bù sai lầm, để nàng chân chính làm chuyện phải làm.

Trương Nguyên Thanh đuổi tới, lại nhìn thấy muội muội ngày thường ít nói đứng ở trong sân, ngẩng đầu nhìn trời, trên mặt là thần sắc mà hắn chưa từng thấy qua, cũng không biết dùng từ ngữ gì để hình dung. Nhưng lại cảm thấy muội muội thấp hơn mình cả một cái đầu, đột nhiên cao hơn rất nhiều.

"Nhị ca, ngươi theo ta ra ngoài đi dạo một chút có được hay không?"

Vừa dứt lời, Lưu thị bên kia bưng bát ra, thấy Khương Vũ ra khỏi phòng, vội vàng lại mang nàng trở về: "Lý đại phu nói, đυ.ng phải đầu có thể nhẹ cũng có thể nặng, không thể xuống giường, lão nhị ngươi chăm sóc muội muội kiểu gì vậy."

Lưu thị đang cằn nhằn nhắc nhở, thoáng nhìn tới chén thuốc rỗng, trên mặt mới tươi cười trở lại: "Uống xong ba thang thuốc này mới có thể đi ra ngoài."

Khương Vũ sắc mặt lập tức thay đổi: "A nương, thuốc cũng có ba phần độc, con tốt rồi cũng không cần uống nữa."

Lưu thị vui vẻ, thổi thổi cháo cho nàng: "Phúc Bảo nhà chúng ta đã trưởng thành, cũng biết nói thuốc có ba phần độc."

Khương Vũ nhìn cháo trong bát rất ít, lại nhìn bộ dạng gầy gò của nhị ca đứng ở kia, trong nhà sợ là không còn nhiều lương thực, tháng tư lại không có gì để thu hoạch, một mẫu đất chỉ có ba phần kia không trồng được gì quanh năm, đừng nói là để cho các ca ca đọc sách, ngay cả ăn no cũng khó khăn.

Mà quá khứ trong mấy năm đó, phải đến khi nàng mười tuổi, đại ca xuất sư ra làm thợ mộc, tình trạng trong nhà mới có chỗ cải thiện, đi lên trên trấn.

Khi đó nhị ca làm tiểu nhị cho cửa hàng tạp hóa, tam ca khéo tay hơn thì theo cha bán hàng rong khắp hang cùng ngõ hẻm, dù về sau có người tìm được nàng, mấy vị ca ca đều đã bỏ qua thời kì đọc sách, xương cốt của cha và mẹ cũng bởi vì những năm này vất vả, ốm đau bệnh tật quấn thân một mực không khỏi.

Về sau, cha mẹ cùng các ca ca theo nàng tới Kinh thành, lại về sau nữa cũng không thể thoát khỏi những âm mưu lặp đi lặp lại của Hứa Liên Y mà qua đời.

Khương Vũ nhịn không được siết chặt nắm đấm, nghe được Lưu thị một bên gọi, đem tâm tư ép xuống, ngẩng đầu nhu thuận nhìn Lưu thị.

"A nương, con không đi loạn nữa, ngày mai người dẫn con ra đồng có được hay không, con muốn bắt thỏ, cho ca ca ăn thịt." Khương Vũ hướng Lưu thị nũng nịu, luôn nhốt mình ở trong nhà cũng không phải cách gì tốt.

"Nguyên lai là Phúc Bảo muốn ăn thịt." Lưu thị dừng một chút, nghĩ tới điều gì, lập tức dụ dỗ nói: "Đại ca ngươi ngày mai trở về, để hắn đi bắt cá cho ngươi."

Trương Nguyên Thanh một bên nhảy dựng lên: "Con đi, con đi!"

Chưa kịp đi ra ngoài, bên ngoài liền truyền đến giọng nói của Trương Nguyên Minh: "Nương, trước cửa nhà có một con thỏ hoang bị đυ.ng chết!"

Trương Nguyên Thanh lập tức lao ra nhìn, Trương Nguyên Minh tám tuổi một tay mang theo giỏ trúc mới làm, một tay xách lỗ tai thỏ đi tới, nhìn có vẻ khá nặng, Trương Nguyên Thanh hai mắt tỏa sáng.

Trong phòng, hai mẹ con nhìn nhau một trận, Khương Vũ lộ một nụ cười thật tươi: "Nương, có thịt ăn!"

Trương gia xua tan u ám, dường như ngày lành tháng tốt sắp tới.

Cùng lúc đó, trong một phủ viện ở Sở quốc, ở một sân nhỏ kín đáo, con thứ - nữ chính vừa được người vớt lên từ trong nước kịch liệt ho khan.

Bên cạnh nàng ta chỉ có một tiểu nha hoàn tám tuổi đang lau nước mắt, trong khi những kẻ bắt nạt nàng ta lại trông rất thờ ơ.

Sau khi điều hòa lại hơi thở, nàng vịn nha hoàn đứng dậy, ai cũng không nhìn, từng bước từng bước hướng về phòng chính mình chậm chạp đi tới khiến những người muốn xem nàng ta làm trò cười có chút ngoài ý muốn.

"Náo loạn như thế một trận không phải là vì muốn để phu nhân cho nàng ta cùng tiến cung sao, sao lại trở về?"

"Phu nhân sao lại không biết nàng ta là cố ý, ngay cả người đều không có phái tới."

"Ai, tuy nói không thể so với tiểu thư con vợ cả, nhưng phu nhân cũng không có bạc đãi nàng ta, chi phí ăn mặc cái nào cũng không thiếu, ngươi nói làm ầm lên như vậy làm cái gì."

"Lòng dạ đàn bà!"

Khi cửa đóng lại, âm thanh bên ngoài cũng dần dần biến mất, Hứa Liên Y tựa ở bên giường, tùy ý để tiểu nha hoàn cầm quần áo đổ nước cho nàng ta, chính mình thì lại đánh giá căn phòng, hài tử gần bảy tuổi, trên mặt lại xuất hiện tia trưởng thành là bình tĩnh cùng tỉnh táo.