Trong mắt Mục Diễn, Khương Linh giống như tiên nữ trên mây, hắn luôn tuân theo mọi mệnh lệnh của nàng, chưa bao giờ có ý nghĩ làm trái.
Nhưng lần này hắn lại do dự, công chúa hầu đãi hắn, hắn không thể để nàng bị người ta nắm cán được.
Thông thường mà nói, xe của chủ tử trong cung, cho dù những cung nữ được tin tưởng như Hồng Lăng cũng ít khi dám ngồi cùng, chứ đừng nhắc tới thị vệ như Mục Diễn.
Mục Diễn không bao giờ dám lên đâu.
Khương Linh dường như cũng đã nghĩ tới điều này, nghiêng đầu suy nghĩ rồi nói: "Ta nói, ngươi tháo mặt nạ xuống, đi lên phía trước đánh xe, sau khi xuất cung có rất nhiều bách tính, ngươi phải ẩn mình một lát."
Nàng không thể chịu được khi nhìn thấy hắn bị thương ở chân một lần nữa, vốn không định rủ Mục Diễn đi cùng, chỉ là nàng chợt nhớ ra từ nhỏ hắn đã ở trong Ám Vệ Doanh, sợ là chẳng ra ngoài được bao nhiêu lần.
“Vâng, ti chức tuân lệnh.” Mục Diễn cẩn thận cởi mặt nạ bạc xuống, chậm rãi nhét vào trong người, lộ ra một chỗ bị phồng lên, khiến thân hình của hắn càng gầy thêm.
Khương Linh trầm tư hạ rèm xuống, thức ăn ở Chiêu Dương Cung không ngon sao? Mà trông hắn vẫn ốm như trước đây thế.
Không có sức làm sao luyện võ? Khương Linh đột nhiên nhớ ra điều kiện nàng đồng ý với phụ hoàng, cuộc thi thăng cấp năm sau, Mục Diễn phải đứng đầu bảng mới có thể ở lại.
Thế thì phải bồi bổ cho thật tốt.
Hồng Lăng ngồi bên cạnh nàng, tay xoa xoa ấm trà, vẻ mặt có chút thất thần, nước trà vừa rót xém chút nữa trào ra ngoài.
Khương Linh dừng lại, đột nhiên hỏi: "Hồng Lăng, bao lâu rồi ngươi chưa gặp phụ mẫu?"
Nàng nhớ người nhà Hồng Lăng đã ở gần kinh thành.
"Điện hạ." Hồng Lĩnh hoàn hồn lại, nhanh chóng đặt chén trà xuống, sắc mặt tái nhợt quỳ xuống: "Nô tỳ đáng chết!"
"Không sao, hôm nay cũng rảnh, truyền tin đi gặp bọn họ, tặng chút đồ cũng không sao." Khương Linh nhẹ nhàng nói, kiếp trước là nàng hổ thẹn với Hồng Lăng, bảo nàng ấy hi sinh oan uổng, đến cả thi thể cũng chẳng người thu dọn.
Hồng Lăng là nha hoàn theo hầu của mẫu hậu, năm nay đã hai mươi lăm, vốn đã được thả ra khỏi cung, chỉ là Khương Linh còn nhỏ cần có người chăm sóc, cho nên vẫn luôn giữ nàng ấy lại.
"Điện hạ..." Hai mắt Hồng Lăng đỏ lên, Khương Linh đưa một tấm khăn che mặt sang: "Mấy năm nay đều nhờ có các người chăm sóc, Chiêu Dương Cung mới được yên bình, mẫu hậu, nhất định sẽ hiểu mà."
Đôi khi, Khương Linh cũng đang nghĩ, nếu như mẫu hậu còn sống, thì tình hình bây giờ sẽ như thế nào.
Mẫu hậu nhất định sẽ chăm sóc cho Chiêu Dương Cung gọn gàng đâu vào đấy, mỗi buổi sáng đều dắt nàng đến cùng dùng thiện với phụ hoàng, phụ hoàng cũng không cần ngày nào cũng phải ở Dưỡng Tâm Điện, ngơ ngác trước ánh nến và tấu sớ.
Nhưng mẫu hậu không thể ở cùng nàng lâu được, thậm chí những hình ảnh về bà ấy trong nàng cũng đã trở nên mơ hồ.
“Mục Diễn, nhà ngươi ở kinh thành sao?” Khương Linh trườn ra chiếc bàn vuông nhỏ trong xe ngựa, trong giọng nói ngọt ngào mang theo chút tò mò.
Hình như nàng chưa bao giờ nghe hắn nhắc tới.
Mục Diễn ở bên ngoài sửng sốt, trong đầu xẹt qua một vài hình ảnh, hắn khẽ rũ mắt xuống, vẻ mặt có chút khổ sở: "Ti chức không có nhà."
Từ ngày bước chân vào Ám Vệ Doanh, quá khứ của hắn đề bị xóa sạch, chỉ còn lại một khoảng trống rỗng.
Khương Linh đột nhiên ngây người, ngón tay bấu chặt vân gỗ trên mặt bàn, cúi đầu ấp úng đáp một tiếng.
Hóa ra hắn là cô nhi, ở kiếp trước, sau khi nàng đuổi hắn đi, Mục Diễn hắn, đã không còn nhà để về.
"Không sao." Nàng nói: "Từ bây giờ, Chiêu Dương Cung, phủ công chúa, ngươi đều có thể vào ở."
Phủ công chúa của nàng đã sắp thu xếp xong, sau này để cho hắn một tiểu viện cũng không có vấn đề gì lớn.
“Vâng.” Mục Diễn siết chặt roi quất ngựa trong tay, giọng nói nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
Hắn sẽ luôn bảo vệ nàng.
Như thế hắn mới có nhà để quay về.
Xe ngựa chuyển động rất vững vàng đi vào phố, bên tai Khương Linh đã nghe được tiếng náo nhiệt bên ngoài, hai mắt nàng sáng lên, vội vàng vén rèm cửa nhìn ra ngoài.
Càng tiến về phía trước càng phồn hoa náo nhiệt, đủ mọi đồ vật bày ra trước mắt, rực rỡ muôn màu, Khương Linh nhìn muốn hoa mắt, nhưng lại cảm thấy vô cùng hứng thú.
Lâu rồi nàng không nhìn thấy mấy cảnh náo nhiệt như thế.
“Không còn xa nữa, chúng ta đi dạo thôi.” Khương Linh vui vẻ nhảy ra khỏi xe ngựa, khoác một chiếc áo màu trắng tuyết rồi phóng băng qua đường, khi bước đi kèm theo một trận gió nhẹ, giống như một bé tinh linh vừa mới rơi xuống phàm trần.
Mục Diễn có hơi thất thần, đợi nàng càng đi càng xa, mới hoàn hồn lại vội vàng đuổi theo.
Cảnh tượng này tình cờ được hai thiếu niên ngồi uống rượu bên cửa sổ tầng hai nhìn thấy.
Trần Cao Khác tối hôm qua phải chịu mười gậy, tuy rằng vết thương không nghiêm trọng, nhưng cũng khiến hắn mặt mày tái nhợt, tạm thời không thể động võ.
Cầm chén trà trong tay, trong mắt hiện lên một tia giễu cợt nhàn nhạt, hắn thì thào nói: "Hoàng thượng vậy mà nỡ để tiểu công chúa xuất cung?"
“A Linh muốn làm gì, phụ hoàng cũng chiều theo ý con bé.” Khương Yến chậm rãi uống một hơi cạn ly rượu, nhìn thấy Mục Diễn đang ung dung đi lại, dường như đã hoàn toàn bình phục, lông mày hắn bất giác nhíu lại.
Hắn đã tận mắt nhìn thấy
vết thương của Mục Diễn, mới chưa đầy ba tháng mà đã khỏi rồi? Không! Cho dù có thần y ở đây, sợ là hai chân hắn cũng không thể hồi phục như ban đầu được!
Trong lòng Khương Yến khẽ giật mình, trước mắt lại hiện lên ánh mắt đầy thù hận ngày hôm đó của hắn... Tên này quả nhiên không đơn giản!
Trần Cao Khác nhìn theo ánh mắt của Khương Yến, rơi vào khuôn mặt xanh xao nhưng cũng không che lấp được vẻ điển trai của Mục Diễn, luôn cảm thấy hình như hắn có hơi quen mắt.
“A Yến, ngươi đang nhìn gì thế?” Trần Cao Khác hỏi.
Nhìn thấy muội muội ruột Khương Linh, hắn chẳng nghĩ liền lập tức chạy xuống lầu chào hỏi, biểu đạt ý nguyện của hắn.
Chí ít hiện tại Khương Yến không muốn gặp nàng, là vì có hắn bên cạnh sao? Trong lòng Trần Cao Khác cảm thấy khá vui, sắc mặt cũng tốt lên không ít.
Khương Yến cau mày hỏi: "Trước Chiêu Dương Cung, ngươi xác định là Lâm Cảnh Diệu ra tay trước chứ?"
“Có lẽ là hắn ta, ngoài hắn ta ra, không có ai khác nữa.” Trần Cao Khác nói.
Khương Yến cười khẩy một tiếng: "Nếu có thì sao? A Thuyên, các ngươi đi thử thân thủ của hắn, cẩn thận một chút, đừng làm bị thương người khác."
"Ngươi là nói..." Trần Cao Khác nhanh chóng hiểu ra ý của hắn ta, nhìn xuống phía dưới chẳng hề chớp mắt.
Hai người mà Khương Yến phái đi đều có thân thủ rất tốt, bọn họ nhanh chóng tiếp cận Mục Diễn, bất thình lình rút trường kiếm ra đâm về phía hắn.
Mục Diễn linh hoạt né tránh, thuận thế đánh ra một chưởng, đánh bay một người trong đó, người còn lại cứ như địa ngục u linh bám lấy hắn, không ngừng thay đổi vị trí tấn công.
Đám đông rối loạn, cảm thấy hoảng loạn bỏ chạy tứ phía, Khương Linh đi quá nhanh, xung quanh cũng không còn bao nhiêu hạ nhân nữa.
Mục Diễn không kịp suy nghĩ, từ bỏ thời cơ ra tay tốt nhất, nghiêng người chặn trước mặt Khương Linh, nhìn vào đôi mắt ngấn nước đen láy của nàng, thấp giọng nói: "Công chúa, nhắm mắt lại."
Khương Linh bất giác nghe theo, rồi lại nhanh chóng mở ra, dáng người gầy gò của thiếu niên vững vàng chắn trước mặt nàng, không biết trong người đã bộc phát sức mạnh cường đại lên mấy lần, liền đánh bay hai tên bám đuôi kia.
Chính ngay lúc này, bảy tám người đàn ông ăn mặc kỳ lạ từ tứ phía vụt ra cầm kiếm gϊếŧ tới, mục tiêu chính là hắn.
Đôi mày mảnh dài của Mục Diễn thoáng chút lạnh lùng, hắn xoay người ôm chặt Khương Linh vẫn còn đang thẫn thờ vào lòng, đích thân che mắt nàng lại, trường kiếm rời khỏi tay, cổ tay hắn xoay chuyển, bốn cây châm thêu nhỏ đến mức khó mà thấy được từ đầu ngón tay hắn bay ra.
Hắn lại nắm chặt trường kiếm, múa ra một kiếm hoa, đâm xuyên qua cổ họng của hai người trong số đó, đâm vào trước ngực người thứ ba.
Động tác uyển chuyển trôi chảy, mỗi một chiêu thức đều vô cùng cay độc, không chút do dự.
Tiếng vật nặng rơi xuống đất lần lượt vang lên bên tai, tiếng kiếm khí xung quanh cũng dần biến mất, chỉ còn lại sự im lặng.
Bàn tay nắm lấy một góc áo hắn của Khương Linh cũng từ từ nới lỏng, trong lòng cảm thấy an tâm, thỉnh thoảng lại toát ra một chút kiêu ngạo.
Ám vệ của nàng đương nhiên rất giỏi, rất lợi hại.
Nàng ló đầu ra ngoài nhìn xung quanh, chiếc mặt nạ bạc khá to bỗng nhiên gắn lên mặt nàng, che khuất tầm nhìn của nàng.
"Đừng nhìn, bẩn."