Chương 17

Khi Khương Linh bình phục, bầu không khí trong Chiêu Dương Cung đã vui vẻ trở lại.

Không có gì bất ngờ xảy ra, Khương Linh đã trấn áp việc Mục Diễn xông vào phòng ngủ vào buổi đêm. Thật ra thì cũng không có nhiều người biết chuyện này, ngoại trừ Huyền Minh bị đâm một kim châm ra. Hồng Lăng và Tụ Hương ngủ mê man nên hoàn toàn không biết, sau khi tỉnh lại thì vội vàng xin trách tội, Khương Linh nhẹ nhàng bỏ qua việc này.

Thái Y Viện tưởng rằng đó là thuốc có tác dụng, nỗi lòng lo lắng cuối cùng cũng được thả lỏng. Tuy rằng mấy lần bọn họ dùng thuốc đều không có tác dụng, công chúa có thể khỏi bệnh có lẽ là ông trời thương xót, nhưng công chúa có thể tỉnh lại là tấm bìa bình an lớn nhất của bọn họ.

Khương Chiếu gặp lại khuôn mặt xinh đẹp hồng hào của con gái, lòng yêu thương của người cha già cũng trở nên mềm mại, cực kỳ muốn mang hết tất cả bảo vật vào Chiêu Dương Cung và ban thưởng từng đợt châu báu, tranh chữ, tơ lụa...

Cơ thể của Khương Linh yếu ớt, Thái Y Viện sợ nàng lại xảy ra chuyện nên luôn luôn nhắc nhở nàng phải nghỉ ngơi thật tốt, đừng suy nghĩ nhiều. Kế hoạch đi học ở Thượng Thư Phòng chỉ có thể tạm thời gác lại, điều này cũng khiến nàng thở phào nhẹ nhõm.

Cho dù là vì lý do gì, nàng cũng không muốn gặp lại Trần Cao Khác. Mặc dù hiện tại hắn chỉ là một thiếu niên, nhưng cũng đủ làm cho nàng buồn nôn.

Vì vậy, Khương Linh trở lại trạng thái không làm gì mỗi ngày, nàng ít khi nghĩ về quá khứ, trong lòng toàn đầy thời gian ở hiện tại. Ví dụ như Trình Lập phát hiện kim thêu quần áo của hắn ta không hiểu sao mà mất mấy cái, quần áo đã được giặt ở trong ngăn khéo nhăn nhúm như bị chuột bò vào, suýt nữa tức đến mức bật khóc. Lại ví dụ như vết thương của Mục Diễn đã phục hồi khá tốt, chưa đầy hai tháng mà hắn đã có thể đi lại bình thường...

Mỗi chuyện nhỏ cũng có thể làm cho nàng hạnh phúc trong một thời gian dài. Những gì đã xảy ra vào đêm hôm đó đã trở thành một bí mật nhỏ giữa nàng và Mục Diễn. Còn Huyền Minh thì y chỉ nhớ rõ đã bị trúng một kim châm và có hơi lạnh khi ở bên ngoài.

Hồng Lăng không biết từ đâu nhận được tin tức, nói rằng đại công tử của Lâm phủ và đại công tử của Trần đại tướng quân đã bị Hoàng thượng ra lệnh cưỡng chế đóng cửa ở nhà để suy nghĩ, nhưng không biết tại sao họ lại bị người khác phát hiện đánh nhau ở bên ngoài và còn rơi xuống sông, không khí mùa đông lạnh giá như vậy, cho dù nhanh chóng cứu được bọn họ thì cũng sẽ không tránh khỏi bị bệnh một trận.

Khương Linh nghiêng đầu suy nghĩ, nàng không có nhiều ký ức về Lâm phủ ở kiếp trước, nhưng ông cụ của Lâm phủ đã dẫn quân đánh giặc năm xưa và được phong làm Lỗ Quốc Công. Ngày nay, mặc dù cấp bậc của Lâm tướng quân không cao bằng Trần đại tướng quân, nhưng cũng không kém bao nhiêu, cái gì và tranh chấp giữa hai phủ đã có từ lâu.

“Là đại công tử sao?” Khương Linh chớp mắt hỏi: “Lúc trước, ở Thượng Thư Phòng, Lâm nhị công tử đã đánh nhau nên chẳng lẽ Lâm đại công tử đi trả thù sao?

“Hai vị công tử của Lâm gia là huynh đệ sinh đôi, có lẽ là họ thấu hiểu lẫn nhau.” Hồng Lăng cười đáp.

Khương Linh nở nụ cười trên môi, nhưng ánh mắt dần dần trôi về phía xa. Hai gia tộc võ tướng Lâm và Trần coi như là đang duy trì tình hình tương đối ổn định. Nếu như nàng tự ý can thiệp vào thì sẽ không ổn.

Không biết rốt cuộc trong lòng của phụ hoàng suy nghĩ như thế nào, hiện tại trước mắt quan trọng nhất là thu thập chứng cứ.

“Điện hạ, nhị hoàng tử dẫn đại công tử của Trần gia đến, nói rằng muốn xin lỗi ngài.” Trình Lập thận trọng đi vào thông báo.

Tuy rằng Nhị điện hạ thân thiết nhất với công chúa của bọn họ, nhưng công chúa sốt cao mê man là do đại công tử của Trần gia gây lên, nếu không phải vì hắn và nhị công tử của Lâm gia đánh nhau dã man thì làm sao công chúa của bọn họ có thể bị hoảng sợ được chứ?

Nhị điện hạ vào Chiêu Dương Cung cũng không có gì không thích hợp, nhưng Trần đại công tử, hắn là cái thứ gì chứ? Muốn vào Chiêu Dương Cung ư, nằm mơ đi!

Trong phòng yên tĩnh, đôi lông mày vốn đã giãn ra của Khương Linh đột nhiên nhíu lại, nàng im lặng một lúc rồi nói: "Không phải phụ hoàng đã bảo hắn đóng cửa và suy nghĩ sao?"

“Tính toán thì đã qua mấy ngày rồi.” Trong mắt Hồng Lăng tràn đầy lo lắng: “Điện hạ, người vẫn chưa khỏi hẳn, nếu không muốn gặp thì từ chối đi, Nhị điện hạ sẽ không trách người."

Sẽ không trách nàng sao? Khương Linh cắn môi, cảm xúc có chút hơi phức tạp, nàng không muốn có một vết rạn nứt trong mối quan hệ với nhị ca, nhưng sau khi sống lại, giữa họ dường như luôn có một số vấn đề nhỏ.

Nàng chưa kịp đưa ra quyết định thì một tiểu thái giám khác liền vội vàng chạy tới: "Điện hạ, thái tử điện hạ dẫn theo Lâm đại công tử đến, cũng nói là để xin lỗi ngài."

Khương Linh lập tức có chút đau đầu, đại ca và nhị ca đi vào thì không phải vấn đề gì lớn, nhưng Lâm Cảnh Diệu và Trần Cao Khác là đối thủ một mất một còn, nếu họ gặp nhau thì chẳng lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì sao? Thật sự là quá trùng hợp rồi.

"Được rồi, ta..." Khương Linh đang nói, bên ngoài lại truyền đến một tiếng bước chân vội vàng, giọng nói của tiểu thái giám có chút hoảng loạn: "Điện hạ, bên ngoài có đánh nhau! Lâm đại công tử và Trần đại công tử lại đang đánh nhau!"

"..." Sắc mặt của Khương Linh thả lỏng: "Đại ca và nhị ca đâu?"

Tiểu thái giám: "Thái tử điện hạ và nhị điện hạ vẫn chưa làm gì cả."

"Vậy là tốt rồi." Khương Linh nói thầm một câu, bên môi lại nở nụ cười: "Hồng Lăng, ngươi đi xem đi và cứ nói là ta đang ngủ."

Cuộc chiến này đã được diễn ra vào đúng thời điểm.

Tình hình cuộc chiến bên ngoài vẫn còn hỗn loạn, Lâm Cảnh Diệu và Trần Cao Khác giống như bị dính chặt vào nhau, từng cú đấm vào da thịt, và làm thế nào cũng không thể kéo họ ra.

Khương Kình và Khương Yến liếc nhìn nhau, trong mắt đều có chút bất đắc dĩ. Hai người bọn họ đều có nỗi khổ riêng ở trong lòng. Trần Cao Khác có thể coi như là một người bạn khá thân của Khương Yến, còn Lỗ Quốc Công là thế lực mạnh nhất ở Đông Cung, Lâm Cảnh Diệu quen biết hắn đã lâu nên không có cách nào để từ chối.

Trước khi đến đã nói rõ ràng rồi, nhưng không ngờ hai người này vừa mới gặp nhau liền xô xát với nhau và còn nói rằng là do đối phương ra tay trước.

Khương Kình nhìn kỹ lại thì thấy rõ ràng là bọn họ đồng thời động tay động chân, cái gì trước với sau chứ? May mà A Linh không đi ra ngoài, nếu không nàng nhìn thấy rồi lại sốt cao thì không ai trong số bọn họ có thể trốn thoát.

“Đừng đánh, dừng tay lại!” Thấy bọn họ càng đánh càng tàn nhẫn, Khương Kình vội vàng quát lên: “Lâm Cảnh Diệu, ngươi dừng tay lại cho ta!”

Thân hình Lâm Cảnh Diệu cường tráng, đối lập với Trần Cao Khác hơi gầy gò nên trông có vẻ vô cùng hung dữ. Khương Kình sợ rằng hắn ta ra tay quá nặng, khiến cho sự việc không có kết cục tốt, quát nhiều lần không được, hắn ta liền vẫy tay gọi ám vệ cưỡng chế tách hai người ra.

Đây là ám vệ dành riêng cho thái tử Khương Kình.

Khương Yến rũ mi mắt xuống, sắc mặt lập tức u ám, rồi nhanh chóng khôi phục lại sự trong sáng, nói: "Đại ca, A Linh vẫn chưa khỏe và hiện tại còn đang ngủ. Chúng ta đi trước đi, hôm khác lại đến gặp nàng."

“Cũng được.” Khương Kình đáp, hai người vừa mới đánh nhau rõ ràng là không còn thích hợp để A Linh nhìn thấy nữa.

Hai người chuẩn bị mỗi người đi về một hướng thì đại thái giám Triệu Võ liền đến và cười híp mắt mời họ đi vào Dưỡng Tâm Điện.

Đây không phải là trùng hợp sao? Hoàng thương của bọn họ đã nhịn lâu như vậy, còn đang lo không có nơi nào để giải tỏa đây.

Đến khi nhóm người rời đi, Mục Diễn mới chậm rãi trở về Chiêu Dương Cung.

Huyền Minh đang quan sát mọi thứ nhảy xuống và rơi ở phía sau hắn, cảm xúc trong đôi mắt dưới mặt nạ sắt trào dâng, trầm giọng nói: "Mục Diễn, ngươi đi quá xa rồi."

“Công chúa không muốn nhìn thấy bọn họ.” Mục Diễn thản nhiên nói.

Huyền Minh dừng lại một chút, dường như căn bản không ngờ đây là lý do: "Nhưng ngươi đừng quên, bọn họ cũng là chủ nhân..."

"Ta chỉ có một chủ nhân." Mục Diễn nắm chặt tay, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng: "Bọn họ không là cái gì cả."

"Ngươi..." Huyền Minh hiếm khi do dự, y không giống với Mục Diễn, hoàng thượng yêu cầu y bảo vệ công chúa. Ngoại trừ công chúa, người mà y phải nghe theo chính là hoàng thượng và y không bao giờ có thể vi phạm chuyện này.

Ngoài ra, điều khiến y tò mò hơn là rốt cuộc Mục Diễn đã làm điều đó như thế nào? Bọn họ đều đến từ Ám Vệ Doanh, nhưng Mục Diễn sử dụng ám khí theo một cách rất khác với y. Các động tác bí mật, sức lực mạnh mẽ và có độ chính xác rất cao. Nếu không phải lúc nào cũng quan sát hắn thì y sẽ không có cách nào phát hiện ra Mục Diễn đang làm trò gì đó sau lưng mình.

Mục Diễn trẻ hơn y, và thậm chí còn chưa vượt qua bài kiểm tra thăng cấp... Huyền Minh nhìn chằm chằm vào hắn và nói: "Phương pháp của ngươi rất khác thường."

Phương pháp ư? Mục Diễn có chút giật mình, sau đó mới nhận ra có chút khác biệt, nhưng khi hành động lại rất quen thuộc, giống như đã làm vô số lần từ rất lâu rồi.

“Bẩm sinh.” Mục Diễn nói.

Huyền Minh: "..."

Trong phòng ngủ, Khương Linh vẫn hoàn toàn không biết gì về chuyện này cả. Nàng vuốt ve hai cái mặt nạ màu bạc vừa được gửi đến, ánh mắt trong suốt tràn đầy ý cười.

“Mục Diễn, Huyền Minh, mau tới đây.” Khương Linh hướng ra phía cửa sổ mà kêu lên.

Nàng không biết hai người này đang trốn ở đâu, nhưng chỉ cần nàng kêu một tiếng thì sẽ luôn có người xuất hiện, cảm giác này khiến cho nàng rất yên tâm.

Mục Diễn vẫn còn chưa có mặt nạ sắt nên Khương Linh quyết định đi bảo người ta làm ra hai cái mặt nạ màu bạc và đưa đến. Huyền Minh cũng được thay đổi. Ám vệ ở Chiêu Dương Cung của nàng cần phải có một chút khác biệt so với những nơi khác.

"Điện hạ." Huyền Minh nhìn mặt nạ màu bạc như sắp phát sáng, bất đắc dĩ nhắc nhở: "Mặt nạ của ám vệ hầu hết làm bằng sắt màu đen."

Màu bạc quá sáng, căn bản không có lợi cho việc ẩn náu, một khi ám vệ bị lộ vị trí của mình thì hậu quả không thể tưởng tượng được.

"Ồ." Khương Linh đáp lại một cách thờ ơ, rõ ràng là không để ý tới, đôi mắt xinh đẹp như nước nhìn chằm chằm Mục Diễn mà không chớp một cái, âm thanh yếu ớt: "Mục Diễn, ngươi thích không?"

Mục Diễn nắm chặt cái mặt nạ trong tay, nhưng không dám dùng quá nhiều sức vì sợ làm vỡ nó.

“Nô tài.” Trái tim của Mục Diễn Tâm đập nhanh, thậm chí hắn còn không có can đảm đối diện với nàng, hắn mím môi, khẽ nhắm lại đôi mắt hẹp dài, nhỏ giọng nói: “Nô tài rất thích."

"Ngươi thích là được rồi." Khương Linh cười đến mức đôi mắt cong cong: "Nếu Huyền Minh không thích thì hai cái này đều cho ngươi."

Huyền Minh: "..."