Chương 12

Khương Linh yên lặng đứng ở trước giường, nhìn khuôn mặt vừa ngây thơ vừa tái nhợt, không hiểu sao nàng cảm thấy đau lòng.

Ở kiếp trước nàng quen biết Mục Diễn, nhưng hắn là một ám vệ, nhiệm vụ của hắn luôn là bảo vệ sự an toàn của nàng nên bọn họ giao tiếp với nhau rất hạn chế. Về phần rốt cuộc hắn là người như thế nào thì nàng cũng không biết nhiều.

Hắn nên nói cho nàng biết vết thương của hắn đang trở nên tồi tệ hơn, nàng sẽ đi tìm thái y và điều trị cho hắn được sớm hơn, nhưng hắn đã không làm vậy.

Có lẽ vì thấy nàng vui vẻ khi vết thương của hắn đang chuyển biến tốt đẹp nên hắn không nỡ nói cho nàng biết sự thật, hoặc có lẽ căn bản là không dám nói cho nàng biết, không dám làm phiền nàng, cho nên cứ cố gắng chống đỡ, chịu đựng sự đau đớn mà giả vờ tỏ ra bình tĩnh thoải mái cùng với vết thương đã khá hơn.

Nhìn thấy Khương Linh không vui vẻ, tâm trạng của Khương Chiếu cũng không khá hơn bao nhiêu. Chiêu Dương Cung vẫn luôn ở dưới mắt của hắn, vốn tưởng rằng không ai dám động vào, ai biết một hoàng cung lớn như vậy mà còn có người thật sự dám ra tay. Mặc dù chỉ là một ám vệ có cũng được mà không có cũng được, nhưng nếu như người đó có những suy nghĩ khác thì sao?

Khương Chiếu không dám không nghĩ nhiều về những chuyện liên quan đến Khương Linh.

“Huyền Minh!” Giọng nói của Khương Chiếu lạnh lùng, trực tiếp gọi tên ám vệ vẫn canh giữ ở bên cạnh Khương Linh, bây giờ Mục Diễn không thể đi lại bình thường nên cũng chỉ có Huyền Minh là có thể âm thầm bảo vệ Khương Linh.

Huyền Minh mặc quần áo màu đen đột nhiên xuất hiện, y quỳ một chân xuống đất: "Huyền Minh tham khiến hoàng thượng và điện hạ."

“Chuyện gì đã xảy ra với hắn vậy?” Khương Chiếu liếc mắt nhìn Mục Diễn đang nằm ở trên giường, ánh mắt lạnh lùng: “Ngươi bảo vệ công chúa như thế này sao?”

Huyền Minh cúi đầu, mặt nạ sắt màu đen bao phủ gương mặt của y: "Vi thần biết tội rồi, nhưng gần đây Chiêu Dương Cung không có gì bất thường và cũng không có người đáng nghi đến gần. Hôm nay... cũng là như vậy."

Khương Linh từ từ tỉnh táo lại, nhìn thấy trong phòng có hai người đàn ông đeo mặt nạ sắt có bộ dạng giống nhau, nàng liền cau mày và do dự nói: "Ngươi mới là Huyền Minh sao?"

Huyền Minh quỳ trên mặt đất, bất đắc dĩ đáp: "... Vâng."

“Mục Diễn… ngươi có biết vết thương của hắn ngày càng nặng không?” Khương Linh hỏi.

“Nô tài….” Huyền Minh hít sâu một hơi, cúi đầu nói: “Nô tài biết mấy ngày nay, vào buổi đêm, Mục Diễn thường đau đớn không chịu nổi, nhưng hắn nói chỉ là do không cẩn thận lúc luyện công, cũng không có vấn đề gì lớn."

Trong Ám Vệ Doanh, đa số các ám vệ đều là như thế nên y cũng không để ý nhiều, nhưng ai biết rằng Mục Diễn có thể chịu đựng được như vậy, ngay cả bị bột phá xương tra tấn mà vẫn có thể tiếp tục chống đỡ.

Khương Linh rũ mí mắt xuống, nàng im lặng. Lúc này, Vương thái y đã được người dẫn đến và còn mang theo một tin tức là người điều chế thuốc ở bên cạnh ông ta đã treo cổ tự sát.

Khương Chiếu tức giận đến mức nổi gân xanh, trong mắt tràn đầy sát khí. Người đứng phía sau chuyện này đúng là có gan làm loạn, dám ra tay ở trong Thái Y Viện, có phải lần sau sẽ ra tay với Dưỡng Tâm Điện của hắn đúng không?

“Chết tiệt!” Khương Chiếu xanh mặt, nói với âm thanh lạnh như băng: “Vương thái y, ngươi có muốn nói gì không?

"Vi thần không biết, Vi thần..." Trên mặt Vương thái y tràn đầy vẻ suy sụp, đến bây giờ thì có thể giải thích cái gì đây, ông ta chỉ có thể cúi đầu nói: "Vi thần mắt mù, ngay cả người điều chế thuốc ở bên dưới cũng không giải quyết được, Vi thần sẵn lòng về hưu..."

“Phụ hoàng, hay là bảo Vương thái y giúp Mục Diễn bắt mạch và giải độc trước đi.” Khương Linh nhỏ giọng nhắc nhở.

Khương Chiếu hừ lạnh một tiếng, nhưng giọng điệu thoải mái hơn nhiều: "Còn không mau làm đi."

Trong phòng yên tĩnh lại, Khương Chiếu tức giận mà không chỗ nào giải tỏa, liếc mắt nhìn người đàn ông đeo mặt nạ sắt đứng ở gần giường, lạnh lùng nói: "Ngươi tự do thật, đi ra khỏi cung lâu như vậy mà vẫn còn biết đường trở về. "

Người đeo mặt nạ sắt chính là Tần Lãng, bị Khương Chiếu nhìn như vậy, trong lòng ông ta tràn đầy bất đắc dĩ rồi lắc đầu: "Vi thần có một số việc riêng nên bị trì hoãn trên đường đi. Xin hoàng thượng đừng trách tội."

“Nếu như trẫm vẫn trách tội thì sao?” Khương Chiếu liếc mắt nhìn ông ta, nhưng trong giọng nói không có sự buồn bực mà ngược lại có chút gần gũi. Khương Linh nghe thấy thì khó hiểu, di chuyển ánh mắt từ chỗ Mục Diễn rồi nhẹ giọng hỏi Khương Chiếu: “Phụ hoàng, ông ta là ai vậy?"

“À, ông ta là người đứng đầu của Ám Vệ Doanh.” Khương Chiếu không nói nhiều, thân phận của người đứng đầu Ám Vệ Doanh luôn luôn bí ẩn. Khương Linh biết quá nhiều cũng không phải là chuyện tốt, nhưng không ngờ nàng lại hỏi: "Nhưng hình như ông ta không phải người đứng đầu mà con đã gặp vào lần trước."

Khương Chiếu không lừa gạt được nàng, trên mặt lộ ra vẻ lúng túng. Đôi mắt lộ ra bên ngoài của Tần Lãng hiện lên một chút ý cười, ông ta nhỏ giọng nói: "Công chúa thật thông minh, người khác chưa chắc có thể nhận ra được."

Nghe thấy Khương Chiếu hừ lạnh một tiếng, Tần Lãng dừng lại một chút, rồi nói thẳng: "Mục Diễn là đệ tử của vi thần. Cảm ơn công chúa đã đối xử tốt và cứu sống nó."

Nếu không phải Khương Linh đã lựa chọn hắn trong cuộc đánh giá, thì Mục Diễn có thể sống sót hay không cũng là một vấn đề. Ám Vệ Doanh rất tàn nhẫn và vô tình, mặc dù hắn may mắn giữ được tính mạng nhưng sợ rằng cũng khó có thể còn sống khi ông ta trở về.

“Đệ tử của ngươi ư?” Khương Chiếu nhíu mày, vừa định hỏi tiếp thì thấy ông ta từ trong tay lấy ra một cái bình ngọc rồi đưa cho Khương Linh: “Đây là Liên Tâm tủy nghìn năm, dù chân tay bị cắt cụt nhưng vẫn có thể hồi sinh, mời công chúa hãy nhận lấy nó. "

Khương Linh không có duỗi tay ra, ngước mắt nhìn về phía Khương Chiếu, trong mắt lộ ra vẻ hỏi ý kiến. Trong mắt Khương Chiếu hiện lên sự thỏa mãn, dịu dàng nói: “Nhận lấy đi, đệ tử của ông ta thì đúng là ông ta phải cảm ơn rồi. "

Người này rốt cuộc là ai vậy? Hình như phụ hoàng đối xử với ông ta rất khác thường. Khương Linh mơ hồ nhận ra, nhưng lại không dám hỏi nhiều, nàng vươn tay nhận lấy bình ngọc.

“Thưa hoàng thượng và điện hạ, hắn bị uống phải bột phá xương, có thể chết vì mất máu, không thể vận công được mà chỉ có đau đến mức choáng váng.” Vương thái y chắp tay nói.

“Bột phá xương có khó giải không?” Khương Linh vội vàng nói, Vương thái y lắc đầu trả lời: “Bột phá xương cũng không khó giải, hơn nữa số lượng cũng không nhiều lắm, chỉ là luôn làm vết thương ở chân của hắn trở nên nặng hơn, khiến cho hắn cực kỳ đau đớn. Vi thần sẽ dùng thuốc giải, hơn nữa hình như tâm pháp tu luyện đặc biệt của hắn có tác dụng trẻ hóa nên chỉ cần chăm sóc thật tốt, chịu được đau đớn thì nhất định có thể hồi phục "

Tâm pháp? Khương Linh thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng nói: "Vậy là tốt rồi, cám ơn Vương thái y."

"Điện hạ khách sáo rồi, đây vốn là nhiệm vụ của vi thần." Vương thái y cẩn thận nói, ông ta không kìm được mà lén lút liếc nhìn Khương Chiếu, không nhìn thấy sự tức giận trên mặt của ông thì lúc này ông ta mới thở nhẹ ra một hơi và cảm thấy biết ơn Khương Linh ở trước mặt.

Vương thái y giúp Mục Diễn giải bột phá xương, rồi viết thêm vài đơn thuốc để phục hồi sức khỏe, đồng thời cũng đâm bảo nhất định sẽ tự mình điều chế thuốc nên Khương Linh mới dần dần yên tâm và lại lần nữa nở nụ cười.

Nhìn thấy nàng vẫn dễ nói chuyện như vậy, Khương Chiếu không trách mắng một chút nào, trong mắt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ, hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Đừng tưởng rằng như thế là xong rồi, phạt ngươi nửa năm tiền lương. Nếu lại xảy ra chuyện gì thì Thái Y Viện cũng không cần tồn tại nữa!"

Vương thái y hoảng hốt, vội vàng đồng ý.

Người động tay động chân vào thuốc đã bị gϊếŧ chết, người đứng phía sau cũng không có cách nào để điều tra ra được nữa. Sắc mặt Khương Chiếu không dễ nhìn, nhíu mày hỏi: "Chỉ là một tên ám vệ không có tiếng tăm gì, tại sao lại có người muốn tấn công hắn?"

Khương Chiếu dường như nghĩ tới cái gì, ngước mắt nhìn chằm chằm vào Tần Lãng.

Rất nhiều ám vệ trong Ám Vệ Doanh đều là trẻ mồ côi từ trong người dân, cha mẹ đều đã chết nên không cần lo lắng, nhưng mỗi ám vệ vào doanh đều sẽ bị điều tra rõ thân phận và nguồn gốc. Chỉ có hồ sơ của Mục Diễn không có trong danh sách, nguồn gốc cũng bị xóa sạch, ngay cả Huyền Mão cũng không thể tra ra được.

Chỉ có Tần Lãng tự mình ra tay thì mới có thể làm được chuyện này.

Tần Lãng suy nghĩ trong lòng, thản nhiên đón nhận ánh mắt của ông: "Có lẽ bởi vì hắn là đệ tử của thần và có tài năng nên khiến người ta ghen tị."

“Phụ hoàng, con gái lại cảm thấy việc hạ độc có thể có liên quan gì đó đến người đã làm hai chân của Mục Diễn tàn phế.” Khương Linh đột nhiên nói.

Nàng luôn cảm thấy vết thương của Mục Diễn rất kỳ lạ, nhưng không tìm được cơ hội đi điều tra và càng không có cách nào tìm đến Ám Vệ Doanh. Khương Linh suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Hai chân bị gãy này của hắn rất kỳ lạ, không biết giáo đầu có ý kiến gì không? "

Đôi mắt của Tần Lãng tối sầm lại, trầm giọng nói: "Trong Ám Vệ Doanh liên tục xảy ra các trận chiến, bị thương là chuyện thường. Chuyện này là do hắn kém hơn so với người khác mà thôi."

"Nhưng Mục Diễn..."

“A Linh!” Khương Chiếu quát nàng, rũ mắt xuống và nói: “Con đối xử tốt với ám vệ không có gì sai, nhưng cũng phải có giới hạn. Hắn chỉ là một ám vệ thôi.”

Khương Linh mím môi, nàng thật sự là không muốn bỏ cuộc giữa chừng. Người đứng phía sau có thể ra tay một lần thì nhất định sẽ có lần thứ hai, trừ phi là nhỏ cỏ tận gốc thì mới thể tiêu diệt được những nguy hiểm tiềm ẩn.

"Điện hạ, điện hạ, Mục Diễn đã tỉnh..." Trình Lập như được đại xá mà phấn khích kêu lên.

Ở trên giường, Mục Diễn mở hai mắt ra, nhìn thấy hoàng thượng, Tần Lãng và Khương Linh đều có mặt, cơ thể không kìm được mà cứng đờ.

Sắc mặt Khương Linh cũng không dễ nhìn, Mục Diễn giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng lại bị cái trừng mắt của nàng làm cho cứng đờ, không dám cử động nữa.

Giờ phút này, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia không còn nụ cười như trước, chỉ còn lại sự tức giận. Mục Diễn đột nhiên có chút hoảng hốt, tay chân lúng túng để ở trên giường, thậm chí không dám ngẩng đầu lên.

Bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng, Khương Chiếu lạnh nhạt liếc nhìn hắn, sau đó thu hồi ánh mắt và nói: "A Linh, trở về đại sảnh cùng với phụ hoàng đi, đừng để các đại thần sốt ruột chờ đợi."

Bữa tiệc ở đại sảnh bên phải còn chưa kết thúc, Khương Chiếu không nói chuyện, tự nhiên không ai dám di chuyển. Nhưng lúc này Khương Linh vẫn có chút tức giận, nàng nói: "Phụ hoàng, ngài đi trước đi, con gái sẽ lập tức đến đó."

Khương Chiếu bị con gái từ chối thì không vui lắm, lạnh lùng liếc nhìn Mục Diễn, hừ, đệ tử của Tần Lãng! Có vẻ như cũng không loại tốt đẹp gì!

Khi Tần Lãng theo Khương Chiếu rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Khương Linh chu miệng, vẻ mặt khó chịu mà nói: "Tại sao ngươi lại lừa gạt ta chuyện vết thương của ngươi càng ngày càng nặng?"

Mục Diễn sững sờ, rũ mí mắt xuống, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường, ngón tay thon dài nắm chặt chăn, hắn không biết nên trả lời như thế nào.

Hắn không muốn nàng nhìn thấy sự đê tiện và ích kỷ của mình và càng không muốn khiến cho nàng thất vọng.

Được đưa vào Chiêu Dương Cung đã là một nguyện vọng vô cùng xa vời, mọi thứ giống như một giấc mơ, hắn không muốn rời đi nữa.

“Mục Diễn, ngươi nói chuyện đi!” Khương Linh tiến lên ba bước rồi đứng ở trước giường, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ lạnh lùng. Mục Diễn nhắm mắt lại, thì thào nói: “Là do nô tài không cẩn thận khi làm việc...”

“Ngươi nói vớ vẩn!” Khương Linh ngắt lời hắn, hừ lạnh một tiếng, không vui nói: “Có phải ngươi cho rằng ta bảo bọn họ hạ độc, cho nên ngươi không dám nói đúng không?

“Không phải!”Mục Diễn đột nhiên ngẩng đầu lên, đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ không vui của nàng, lúng túng giải thích: “Nô tài chưa bao giờ nghĩ vậy, điện hạ... thần... cũng không phải như vậy..."

“Vậy tại sao ngươi không nói?” Khương Linh hỏi ngược lại: “Ngươi có biết cái độc này suýt chút nữa gϊếŧ chết ngươi không, vậy mà ngươi còn không có nói cái gì và lừa dối ta. Ngươi muốn chết ở Chiêu Dương Cung của ta sao?"

Khương Linh càng nghĩ càng tức giận, nàng nhấc chân đá mạnh một cái vào giường, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến mức xanh mét: "Mục Diễn, ngươi dám không nghe lời của ta!"

"Điện hạ..." Trong mắt Mục Diễn tràn đầy hoảng loạn.

“Hừ!” Khương Linh xoay người rời đi: “Đừng gọi ta, ta đang tức giận!”