Chương 9

Sắc trời hơi sáng, Mục Diễn có chút đau đớn mở hai mắt ra.

Căn phòng không lớn, ở cách đó không xa là một chậu than toát ra hơi ấm áp nên hoàn toàn không cảm thấy cái lạnh giá của mùa đông.

Đây không phải là ở trong Ám Vệ Doanh mà là ở Chiêu Dương Cung. Mục Diễn nhất thời có chút ngơ ngác, sau đó nhanh chóng tỉnh táo lại. Hắn vén chăn lên và kiểm tra vết thương ở trên đùi thì chỉ thấy có một chút máu chảy ra từ lớp vải bông dày đang quấn quanh vết thương, dù không nhiều nhưng lại đau đến mức khó có thể chịu được.

Mấy ngày nay, vết thương vẫn luôn trong tình trạng tiến triển tốt đẹp, tại sao lại có dấu hiệu trở nên xấu đi?

Trong mắt Mục Diễn lộ ra một chút do dự, vết thương của hắn luôn được Vương thái y chăm sóc, việc bôi thuốc ở ngoài da cũng đều là tiểu thái giám của Chiêu Dương Cung giúp đỡ. Nếu bọn họ muốn hại hắn thì tại sao phải đợi đến bây giờ chứ? Mạng sống của hắn vốn giống như cỏ rác thôi mà.

Những gì Vương thái y đã nói lại hiện ra trong đầu hắn, Mục Diễn nắm chặt tay, cẩn thận khoanh chân và ngồi xuống.

Kể từ khi rời khỏi Ám Vệ Doanh, tốc độ phục hồi vết thương của hắn nhanh hơn rất nhiều, ngay cả Vương thái y cũng cảm thấy kinh ngạc mà kiểm tra cơ thể của hắn hết lần này đến lần khác, nhưng cũng không có gì bất thường.

Vương thái y nói rằng có thể là do tâm pháp tu luyện của hắn gây ra, nhưng Mục Diễn lại không dám trả lời lại.

Ngày hôm đó, sau khi từ hôn mê tỉnh lại, trong đầu của hắn liền có rất nhiều ký ức xa lạ. Thậm chí tâm pháp mà hắn tu luyện mấy ngày đêm cũng đã thay đổi vài chỗ. Hắn không biết tâm pháp này đến từ đâu nhưng cơ thể lại phù hợp với nó về mọi mặt.

Dường như cái này mới là tâm pháp hoàn chỉnh của Mục gia.

Trong mắt của Mục Diễn lộ ra một chút mờ mịt, những ký ức xa lạ đó khi thì hiện lên trong đầu hắn, khi thì lại giống như hoàn toàn không tồn tại, không có cách nào để nắm bắt được và càng không có biện pháp nào để suy đoán thật giả, chỉ có một bộ tâm pháp này dường như đã thật sự tồn tại.

Cơn đau kịch liệt kéo suy nghĩ của hắn trở lại, Mục Diễn cắn răng và bắt đầu vận công.

Tu luyện tâm pháp này thì hắn mới có hy vọng phục hồi vết thương. Mặc dù không biết nguồn gốc của nó và cũng không phân biệt được thật giả nhưng hắn căn bản không có lựa chọn nào khác.

Đau đớn dần dần giảm đi, hơi thở của hắn cũng dần ổn định lại. Mục Diễn thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa mới dừng lại thì ngực của hắn lập tức giống như bị người ta đánh vào thật mạnh, trực tiếp nôn ra một ngụm máu.

Cơ thể hơi lạnh, Mục Diễn dùng tay áo lau đi vết máu trên khóe miệng, đôi mắt đen nhánh hẹp dài nhìn chằm chằm vào vết máu trên mặt đất và không có chút cảm xúc nào.

Là do tâm pháp có vấn đề hay là ...

Bên ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, Mục Diễn nhanh chóng che đi vết máu trong phòng, rồi mặc thêm một cái áo khoác để giấu đi ống tay áo bị dính máu.

Hắn đã mang đến đủ rắc rối cho nàng và đã là một gánh nặng rồi.

Trình Lập bưng thuốc và đẩy cửa đi vào, dùng sức ngửi một hơi rồi lẩm bẩm: "Mùi gì thế nhỉ..."

Nhưng rất nhanh mũi của hắn ta chỉ còn ngửi được mùi thuốc đông y nồng nặc. Mục Diễn cầm chén thuốc rồi uống cạn, rốt cuộc trên khuôn mặt trắng bệch cũng hiện lên một chút hồng hào.

Trình Lập không nghi ngờ gì, thấy hắn đã uống hết chén thuốc thì liền vui mừng nói: "Mục Diễn, chờ vết thương của ngươi khỏi hẳn thì công chúa của chúng ta nhất định sẽ rất vui vẻ, cho nên ngươi cần phải nhanh chóng khỏe lại."

Nàng sẽ rất vui vẻ sao?

Mục Diễn mím môi, nhìn thấy hắn ta đi ra ngoài, hắn dùng sức nuốt xuống một ngụm máu tanh ở trong cổ họng.

Hắn sẽ sống, nhất định sẽ sống sót.

Thời tiết ngày hôm nay khá tốt, Khương Linh dẫn theo Hồng Lăng và một đám cung nữ khác đi ra ngoài từ sớm.

Ngày hôm qua, nàng đã đồng ý với phụ hoàng rằng hôm nay sẽ đến Dưỡng Tâm Điện với hắn. Trong trí nhớ của nàng, mỗi ngày phụ hoàng đều bận nhiều việc. Khi còn bé, mỗi ngày ông có thể rút ra ít thời gian để gặp nàng, nhưng càng về sau ông càng bận rộn, nên mấy ngày cũng không đến dù chỉ một lần.

Sức khỏe của phụ thân cũng dần dần yếu đi từng chút một, kiếp trước đến khi nàng kết hôn, Khương Chiếu ngoài bốn mươi tuổi đã lộ ra sự già nua. Nàng không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe nói cơ thể của ông vẫn không khỏe.

Khương Linh rũ mi mắt xuống, trong lòng cảm thấy có chút áy náy. Sau khi sóng lại, nàng chỉ lo tìm được Mục Diễn mà lại bỏ qua người cha vẫn luôn yêu thương nàng nhất.

Mặc dù bận rộn việc chính trị, nhưng sức khỏe của phụ hoàng mới là quan trọng nhất. Khương Linh đã nghĩ thông suốt điều này nên khi ăn cơm trưa, nàng nhìn chằm chằm, thấy ông ăn nhiều hơn nửa bát, sau đó kéo ông đi dạo trong Ngự hoa viên để tiêu cơm.

Khương Chiếu không thích xa hoa và lãng phí nên Ngự hoa viên cũng không có nhiều hoa, nhưng đi trên con đường lát đá cuội, dưới ánh mặt trời luôn có thể mang đến cho người ta một cảm giác vui sướиɠ và thư giãn.

“Nghe nói con tặng cho A Yến vài bức tranh của Tô đại sư đúng không?” Khương Chiếu thầm liếc nàng một cái, sắc mặt của ông vẫn thản nhiên như trước: “ Tại sao đột nhiên lại sẵn lòng cho vậy?”

Chuyện này không giống như tính cách của nàng.

Khương Chiếu tự nhận mình là người chăm sóc con gái chu đáo và rất hiểu biết nàng. Nàng sẽ không bao giờ dễ dàng tặng cho người khác tranh chữ quý giá của mình, vì vậy tất cả những bức tranh mà nàng đã tốn rất nhiều công sức để thu thập đều được cất ở trong cung của nàng để khỏi làm cho các đại thần trong triều mơ ước và nói nàng là người thích xa hoa và lãng phí.

Không ngờ chỉ mới mấy ngày thôi mà nàng đã cho đi vài bức tranh rồi.

Khương Chiếu không thấy nàng đau lòng, nhưng bản thân ông lại đau đớn một lúc lâu. Thằng nhóc Khương Yến kia thì biết tranh chữ là cái gì đâu chứ, tặng cho nó thì nhất định sẽ bị hỏng hết.

“Nhị ca thích mà.” Khương Linh suy nghĩ một chút rồi quyết định nói đúng sự thật vì dù sao thì bọn họ đều là người một nhà: “Huynh ấy nói thích Đông Bích Thái Dược Đồ, nhưng con đã hứa sẽ tặng nó cho Vương thái y rồi. Sau đó nhị ca nhìn thấy Mục Diễn, cảm thấy thẩm mỹ của con không tốt, tốn thời gian ở chỗ này nên hình như có chút tức giận."

Khương Linh giấu đi chuyện Mục Diễn suýt nữa thì xúc phạm đến nhị hoàng tử, nàng nhỏ giọng thì thầm: "Có vẻ như thật sự tức giận, đã mấy ngày nay không thấy nhị ca tới đây."

“Nó thích sao?” Khương Chiếu lắc đầu, giữa lông mày lộ ra một chút ý cười: “Ngay cả sách ở trong thư phòng cũng không đọc mà còn thích tranh chữ ư? Sợ rằng con bị nó lừa gạt rồi.”

“Không đâu ạ, nhị ca chưa từng lừa con.” Khương Linh không chút do dự nói.

Thấy nàng chắc chắn như vậy, Khương Chiếu hói nhíu mày, nhưng cũng không nói gì thêm nữa. Hai huynh muội thân thiết như vậy mới là chuyện tốt.

Ngự hoa viên rất lớn, hai cha con đi dạo nửa vòng rồi trở về. Ở trên bàn sách của Khương Chiếu đã chất đống một chồng dày tấu chương, Khương Linh vừa định nói tạm biệt thì bị ông ngăn lại.

Đại thái giám Triệu Võ đã chu đáo chuẩn bị giấy mực và mỉm cười nhìn về phía Khương Linh.

Khương Linh cảm thấy có chút mờ mịt, chớp mắt mấy cái nhìn phụ hoàng, trong đôi mắt của nàng tràn đầy vẻ khó hiểu, vẫn là Hồng Lăng cẩn thận nghiêng người và nhắc nhở một câu.

Hình như là Hoàng thượng muốn để cho ngài vẽ một bức tranh về khuôn mặt của ngài ấy?

"..." Khương Linh rốt cuộc nhận ra hôm nay phụ hoàng cố ý thay long bào mới, ngay cả giày cũng mới và nàng chưa từng thấy qua hoa văn này.

Khương Chiếu bị con gái nhìn chằm chằm, sắc mặt có chút đỏ lên. Ông là hoàng thượng nên đương nhiên không thể chủ động nói chuyện, nếu không thì sẽ bị người khác chê cười.

Trong cung có rất nhiều họa sĩ, nhưng để cho con gái vẽ thì có ý nghĩa khác.

Khương Linh vừa xúc động vừa cảm thấy buồn cười, tại sao trước đây nàng không phát hiện ra phụ hoàng dễ thương như vậy chứ, ngay cả chủ động nói ra cũng không chịu.

"Hôm nay phụ hoàng cực kỳ uy nghiêm." Khương Linh chớp mắt mấy cái, hợp tác nói: "Phụ hoàng hãy cho con gái vẽ một bức tranh về người nhé."

"Được thôi." Khóe miệng của Khương Chiếu không kìm được mà cong lên, cuối cùng còn đưa ra ý kiến

của chính mình: "Trẫm muốn con vẽ trẫm đang mặc bộ long bào này."

Khương Linh mỉm cười đồng ý, sau đó nghiêm túc phác thảo từng nét vẽ ở trên giấy. Đến khi hoàng hôn dần hạ xuống, nàng mới hoàn thành bức tranh này một cách hoàn chỉnh.

Khương Chiếu đã đạt được mong muốn của mình thì cảm thấy rất hài lòng. Ông lập tức ra lệnh cho Triệu Võ đi treo và giữ lại Khương Linh ăn tối trước khi nàng rời đi.

Sau một buổi chiều bận rộn, Khương Linh trở về Chiêu Dương Cung, trong lòng nàng luôn có cảm giác như đã quên mất điều gì đó. Hồng Lăng lần lượt thắp từng ngọn nến trong phòng và cho thêm than vào chậu. Tụ Hương bưng đến một ly trà sữa nóng hổi thơm nức cả mũi.

Tụ Hương ở bên cạnh đang liên tục nói về tin tức ở khắp hậu cung. Ngày hôm qua Huyên phi bị phạt, toàn bộ người hầu của Vĩnh Phúc Cung đều bị Triệu Võ dạy dỗ một trận, mấy người thân tín của Huyên phi thì trực tiếp bị đưa đến Thận Hình Tư.

Hai thứ phi cố ý muốn đến thăm nàng ta, đều dựa theo thông lệ cũ mà tặng lại một món quà.

Cũng không có xảy ra chuyện gì lớn.

"Ồ" Khương Linh cuối cùng cũng tỉnh táo lại: "Hôm nay tình huống của Mục Diễn thế nào?"

Hồng Lăng nói: "Trình Lập vẫn luôn chăm sóc nên chắc chắn không có vấn đề gì đâu ạ. Điện hạ không cần phải lo lắng về chuyện đó."

Khương Linh suy nghĩ một chút rồi nói: "Hắn đã ngủ chưa?"

Nếu không nhìn thì trong lòng nàng luôn cảm thấy không yên tâm.

"Giờ vẫn còn sớm nên chắc chưa ngủ. Hôm nay điện hạ đã mệt mỏi rồi nên không cần di chuyển. Nô tỳ sẽ bảo người gọi hắn đến." Hồng Lăng nháy mắt với một tiểu cung nữ, ngay sau đó đã thấy Trình Lập dẫn theo Mục Diễn đi đến.

Cổ tay Khương Linh vẫn còn hơi đau, cũng không biết là do ánh nến không đủ sáng, hay là nàng nhìn nhầm mà sắc mặt của Mục Diễn không được tốt lắm.

“Điện hạ.” Mục Diễn vừa định quỳ gối thì Khương Linh nhanh chóng cho hắn miễn lễ. Nàng hơi nghiêng đầu, trong giọng nói lộ ra chút quan tâm: “Vết thương còn đau không?

Mục Diễn theo bản năng lắc đầu, đối với người đã có thói quen với những cơn đau thấu xương từ sớm như hắn thì vết thương này không thấm vào đâu, đặc biệt là ở trước mặt Khương Linh, hắn càng không thể để lộ ra một chút dấu vết gì.

“Sắc mặt của ngươi không tốt lắm.” Khương Linh nhìn hắn và nói.

Lẽ ra vết thương đột nhiên nặng thêm không nên giấu nàng, nhưng Mục Diễn không biết rốt cuộc là bởi vì công pháp hay là do thuốc uống hằng ngày có vấn đề. Hắn không có biện pháp để xác định và cũng không thể nói thẳng ra được.

Công chúa đối xử chân thành với hắn, nên cho đến khi chưa xác định được thì hắn không thể làm cho nàng thấy khó xử.

“Nô tài không sao.” Mục Diễn nhỏ giọng nói: “Chỉ là lúc tập võ dùng hơi nhiều sức nên có chút mệt mỏi.”

“Vậy sao, cơ thể của ngươi còn chưa khỏe, không cần sốt ruột nên cứ từ từ thôi.” Khương Linh nở nụ cười vui vẻ, đúng lúc nhìn thấy Hồng Lăng bưng một đĩa bánh quy cuộn đến, nàng nói: “Ngươi cầm chỗ bánh quy cuộn này đi ăn đi, ăn xong thì ngủ một giấc thật ngon, ngày mai sẽ khỏe hơn. "

Mục Diễn sững sờ, đáy mắt hiện lên từng đợt sóng lớn, dường như cảm thấy xấu hổ vì chính mình.

Nàng vậy mà lại tin tưởng hắn.

Khương Linh thấy hắn sững sờ, liền thúc giục hắn đi nghỉ ngơi sớm. Đúng lúc này một tiểu thái giám ở ngoài phòng nói: "Điện hạ, Xương Thuận ở bên cạnh Nhị hoàng tử đến."

Hồng Lăng và Khương Linh liếc nhìn nhau, không nhịn được mà nói: "Đã muộn như vậy rồi..."

“Để cho hắn vào đi.” Khương Linh nhớ tới nhị hoàng huynh vẫn còn giận mình, thậm chí còn chưa đáp lại việc nàng đã liên tục tặng cho hắn ta vài bức tranh chữ, trong lòng nàng không hiểu sao cảm thấy có chút lo lắng.

Nhị hoàng huynh chưa từng tức giận với nàng như vậy.

Ôm vài cái hộp gỗ dài trong lòng, Xương Thuận vừa vào cửa liền hành lễ với nàng, sau đó cung kính nói: “Công chúa, Điện hạ của chúng ta nói rằng quân tử không lấy đi đồ vật quý giá của người khác, những bức tranh chữ này đều là đồ vật yêu thích của ngài, cho nên tốt nhất là trả lại cho ngài. "

Sáu cái hộp gỗ bị đưa trở lại không thiếu một cái nào, Khương Linh có chút sững sờ, Xương Thuận hành lễ rồi chuẩn bị rời đi, nàng vội vàng gọi hắn ta lại: "Tại sao? Nhị ca không thích những thứ này sao?"

“Đương nhiên là Nhị điện hạ rất thích những bức tranh do công chúa đã tặng.” Xương Thuận ngoan ngoãn nói: “Chỉ là ép người khác cho đi đồ vật mình yêu quý thì không tốt chút nào.”

“Ngươi nói với nhị ca rằng ta thật lòng muốn đưa những thứ này cho hắn, và cũng không có một câu oán hận.” Khương Linh để cho Hồng Lăng trả lại bức tranh, nhưng Xương Thuận nhất quyết không nhận: ”Nô tài không nên không nghe theo lời nói của công chúa,, nhưng điện hạ đã nói rằng không bao giờ để nô tài mang những thứ này về, nếu không thì nô tài sẽ bị đuổi ra khỏi cung. Công chúa đừng làm nô tài thấy khó xử."

Khương Linh không muốn làm hắn khó xử nên chỉ có thể tạm thời nhận lại các bức tranh. Nàng để cho Hồng Lăng tiễn Xương Thuận đi, sau đó suy nghĩ mãi cũng không biết vì sao nhị hoàng huynh không chịu nhận.

Hai huynh muội bọn họ luôn luôn thân thiết với nhau, cho dù nhị hoàng huynh thật sự không chịu nhận thì cũng sẽ tự mình gửi lại, Khương Linh đột nhiên nghĩ đến buổi chiều nói chuyện với phụ hoàng ở trong Ngự hoa viên, rõ ràng là ông cũng không nghĩ rằng nhị hoàng huynh cảm thấy hứng thú với tranh chữ.

Nhị hoàng huynh rốt cuộc bị làm sao vậy?

Trời đã dần khuya, Khương Linh chìm vào giấc ngủ với lòng đầy tâm sự, mấy chuyện cũ cứ không ngừng hiện lên trong đầu nàng khiến cho tâm trí của nàng luôn có chút không lo lắng.

Đến nửa đêm, dường như nàng mơ hồ nhìn thấy nhị ca đi đến, hắn mang theo một thanh kiếm để chém nát những bức tranh chữ quý giá của nàng, cuối cùng dùng thanh kiếm đâm vào ngực Mục Diễn.

“Không!” Khương Linh đột ngột tỉnh lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch lộ ra vẻ hoảng sợ, mãi cho đến khi ánh nến sáng ngời đâm vào mắt khiến nàng thấy đau.

“Điện hạ.” Ngoài cửa sổ truyền đến vài tiếng động, Khương Linh mơ hồ nhìn thấy một bóng người, nàng theo bản năng kêu: “Mục Diễn, là ngươi sao?

Huyền Minh ở bên ngoài sững sờ một chút, rồi nói: "Nô tài là Huyền Minh."