Chương 4: Cùng nhau mua sắm.

"Ngài muốn mua thứ gì?, tặng cho ai?"

Nguyệt Dao đột nhiên hỏi.

Lục Thiệu Phong nói ngắn gọn, như thể tiết kiệm tiếng nói của mình:

"Quà thọ yến, ... ông nội"

Nguyệt Dao hớn hở cười, hoá ra là quà thọ yến cho ông.

"Quà thọ yến cho ông, ngài nên mua thứ ông thích"

"Ngài muốn mua thứ gì?"

Lục Thiệu Phong trầm tư một lúc.

Ông nội của Lục Thiệu Phong là người trong quân đội có quyền cao chức trọng. Làm việc trong quân đội nhiều năm nên Lục Tư Thiên có tính cách rất cương trực, liêm khiết. Thứ ông đam mê nhất cũng chỉ có đánh cờ và đồ cổ.

" Mua một bàn cờ cổ", tiếng nói từ tính của Lục Thiệu Phong chậm dãi vang lên.

"Vậy ta đi qua hàng đồ cổ trước"



Lục Thiệu Phong cũng gật đầu đồng ý.

Bên trong tiệm đồ cổ xa hoa. Quầy hàng trang trí theo phong cách cổ kính, làm cho người khác nhìn vào đã cảm thán. Chủ tiệm là một người đàn ông trung niên tầm 50 tuổi.

"Quý khách muốn mua thứ gì có thể nói với ta", giọng nói hơi khàn khàn của ông chủ tiệm vang lên.

"Không có gì chỉ là muốn mua một bàn cờ cổ thôi", giọng nói trong trẻo của Nguyệt Dao vang lên.

"Mời hai người đi theo tôi đến đây"

Hai người cùng ông chủ tiệm cùng nhau bước vào, đi theo ông chủ tiệm.

"Đây là cái bàn cờ cổ, tôi mua được từ một cao nhân, bàn cờ này đã xuất hiện hơn nghìn năm trước rồi, may mà hai ngừoi gặp tôi chứ người khác khẳng định là không có"

Bàn cờ được cất giữ rất cẩn thận, mỗi quân cờ đều được sáng chế tinh xảo, bàn cờ được làm bằng loại vật liệu mà không phải ai cũng có thể biết, xinh đẹp vô cùng.

Lục Thiệu Phong khá hài lòng với bộ bàn cờ này, ra ý chỉ cho Hắc Hải đóng gói và trả tiền. Bàn cờ được bán với giá mắc vô cùng nhưng Lục Thiệu Phong không thèm để ý chỉ đưa tấm thẻ cho Hắc Hải.

Nguyệt Dao cũng để ý đến chi tiết đấy càng khẳng định người đàn ông này không hề đơn giản.

"Vậy giờ chúng ta cùng đi mua đồ của tôi được chứ?"



Lục Thiệu Phong nghe cô nói vậy chợt nhíu mày.

"Tại sao?"

Nghe Lục Thiệu Phong hỏi, cô chợt nói:"Nãy tôi đã đi cùng ngài giờ ngài cũng phải đi cùng tôi, vậy mới công bằng". Thấy Lục Thiệu Phong không nói gì Nguyệt Dao cũng vui vẻ cười tươi.

Mà lúc này của Lục Thiệu Phong lại thầm nghĩ, chưa thấy cô gái nào vô sỉ như cô gái này, rõ ràng nãy là cô đòi đi cùng. Nhưng Nguyệt Dao đương nhiên cũng không thể đọc được suy nghĩ trong đầu lúc này của Lục Thiệu Phong, mà đọc được cũng chưa chắc đã quan tâm.

Vậy chứ Lâm An nhìn lạnh lùng, khát máu chứ thật ra vô cùng tinh nghịch, thích hố người, chơi đùa tâm cơ mà cô thì rất hay cười nhưng trong cơ thể của lúc trước nụ cười của cô vô cùng lạnh lẽo, băng hàn. Những người nhìn thấy nụ cười đấy sẽ chết vô cùng thảm

Trọng sinh vào trong cơ thể này nụ cười của cô vô cùng xinh đẹp mang theo ba phần tinh nghịch bảy phần tà tứ mị hoặc. Khiến đàn ông đi ngang qua cũng phải ngoảnh đầu lại nhìn ngẩn người hồi lâu.

Thấy vậy, Lục Thiệu Phong thấy khá khó chịu, khí thế băng lãnh toả ra khiến không ai dám liếc nhìn nữa.

Vào trong tiệm quần áo không tính là quá xa hoa nhưng cách bày biện vô cùng tốt, quần áo cũng đẹp và có rất nhiều kiểu dáng khác nhau.

Nguyệt Dao định mua là quần áo mặc thường ngày và vật dụng cá nhân nên mới tới đây.

Lục Thiệu Phong vừa vào đã chọn một chỗ ngồi nghỉ ngơi dưỡng thần. Thấy vậy Nguyệt Dao cũng không có ý kiến gì, đằng nào thì cũng có một siêu cấp đại soái ca bồi cô đi mua sắm rồi.

☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️