Chương 21: Thiếu nữ xinh đẹp dưới ánh trăng.

Nguyệt Dao quay sang hỏi Mạc Kỳ, gương mặt xinh đẹp nở nụ cười hút hồn:"Như vậy được rồi chứ"

Mạc Kỳ ấp úng nói không ra lời:"Được ... được rồi"

Nguyệt Dao cũng chả quan tâm việc này nhiều, quay qua nói với Lục Thiệu Phong.

"Cảm ơn, tôi có thể ở đây huấn luyện tốt, anh không cần chiếu cố nhiều đâu"

Giọng nói thảnh thơi của Nguyệt Dao như thể cô đã quen thuộc với tất cả mọi thứ.

Lục Thiệu Phong nghe cô nói cũng không ở lại quá lâu, anh vào trung tâm tổng bộ dặn dò vài thứ quan trọng rồi về Lục Thế.

Nguyệt Dao gọi một cuộc điện thoại cho Dạ Tư Xuyên:

"Ông nội, con sẽ không về nhà trong một khoảng thời gian tới, bây giờ con sống rất tốt ông không cần lo lắng"

"Haz, được rồi, con làm gì thì làm nhưng nhất định phải cẩn thận, nếu có ai khi dễ con cứ về nói với ông, đừng để mình ủy khuất", Dạ Tư Xuyên cưng chiều nói.

"Cảm ơn ông".

Nguyệt Dao cảm thấy ấm áp trong lòng, lúc trước gia đình cô mất khi cô mới 10 tuổi, từ đó cô đã không còn cảm nhận được tình thương ấm áp của gia đình nữa. Giờ đây, cảm nhận được một ít ánh sáng ấm áp đó, cô sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ.



Nguyệt Dao đi tới bên cạnh Mạc Kỳ.

"Anh dẫn tôi đi làm quen với mọi thứ ở đây được chứ?"

Mạc Kỳ:"Được"

Hai người cùng nhau đi quan sát tổng bộ.

Tổng bộ có hơn 5 sân huấn luyện dưới lòng đất, trung tâm tổng bộ nằm giữa ba sân huấn luyện. Nơi sinh hoạt ở trên, bên trái là nam, bên phải là nữ. Còn rẩt nhiều thứ khác.

Buổi tối đến, Nguyệt Dao được sắp xếp tại khu nữ tầng 3. Ánh trăng sáng mờ ảo, một cô gái xinh đẹp như một bức tranh được cẩn thận tỉ mỉ khắc họa, Nguyệt Dao ngẩn ngơ nhớ lại. Khi cha mẹ mất, cô không còn người nhà, vào huấn luyện ở Hắc Long nơi đầm rồng hang hổ, máu tanh nhuộm đỏ, cô cũng chẳng sợ bởi có lẽ đối với cô, cái chết đã không còn đáng sợ như vậy. Giờ đây cô sống lại trong một thân thể khác, chắc có lẽ ba mẹ oán giận cô không báo thù cho họ mà đã chết nên cho cô sống lại mà báo thì sao.

Đang suy nghĩ lung tung một âm thanh "loạt soạt" rất nhỏ nhưng Nguyệt Dao vẫn có thể nghe thấy rất rõ ràng.

"Ai đó", Nguyệt Dao lên giọng nói.

Mạc Kỳ đang trên cành cây rất cao ngang với khu mà Nguyệt Dao đang ở. Nghe tiếng Nguyệt Dao nói Mạc Kỳ trong lòng khá cảm thán.

Rất ít người có thể phát hiện ra hắn. Ai ngờ tiểu mỹ nữ nhìn khả ái, xinh đẹp này lại có tính cảnh giác cao như vậy.



"Là tôi, Mạc Kỳ. Tôi đã làm ảnh hưởng đến tâm tình thưởng trăng của cô rồi sao"

Nguyệt Dao:"Không có, tâm tình ta đang rất tốt"

Nhìn gương mặt thờ ơ của Nguyệt Dao, Mạc Kỳ cũng không hiểu vì sao anh ta lại có thể nhìn ra vài phần thương tâm trong trong đôi đen nhánh sâu thẳm của cô.

Nguyệt Dao cũng không nhiều lời với Mạc Kỳ nữa. Cô liền đi vào trong phòng nghỉ ngơi.

*****

Tại Cẩm Viên, bốn người đàn ông ngồi trong một căn phòng sáng mờ. Một giọng nói trầm thấp vang lên:

"Phong, cậu tin cô ta sao, cô ta có rất nhiều bí mật", người lên tiếng đây không ai khác chính là Lý Luân.

"Tôi cũng cảm thấy như vậy, cô ấy không hề đơn giản", Trần Gia Kiên cũng đóng góp ta kiến của mình.

"Thôi nào, mặc dù Nguyệt Dao có khá nhiều bí mật nhưng chắc chắn sẽ không hại đến chúng ta", Âu Thiên Hoàng vẻ mặt chắc chắn. Mà người đang được bàn tán ở trong đây chính là Nguyệt Dao.

Lục Thiệu Phong vẻ mặt trầm ngâm, một lúc sau anh mới lên tiếng nói:"Tôi biết nhưng tôi tin cô ấy sẽ không bán đứng chúng ta"

☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️