Hắn chắc chắn gã đàn ông kia sức lực cũng không yếu, vậy mà cô gái này có thể dễ như trở bàn tay mà nhấc bổng mà bóp cổ khiến cho gã đàn ông kia không thể phản kháng chút nào, việc này không phải người bình thường có thể làm được.
Vũ Mặc lặng lẽ nhìn qua thân hình Dạ Nguyệt Dao. Ánh mắt Vũ Mặc loé lên một ánh sáng lạ thường.
Hai người về lại công ty đã là buổi chiều. Lục Thiệu Phong cũng đã rời cuộc họp.
Nguyệt Dao về thấy Lục Thiệu Phong trở lại, liền tới cảm ơn.
"Cảm ơn ngài, Vũ Mặc giúp đỡ tôi rất nhiều", Nguyệt Dao nở nụ cười tươi rói.
Lục Thiệu Phong thấy cô nói vậy cũng không cảm thấy có gì không ổn.
Nhưng lúc nhìn thấy Vũ Mặc thì Lục Thiệu Phong cảm giác như tam quan sụp đổ.
Cả người Vũ Mặc đều là những đồ vật đáng yêu một cách đáng sợ.
Trợ lý nghiêm túc, cẩn thận, tỉ mỉ của anh đâu rồi, nhìn thấy Vũ Mặc bây giờ Lục Thiệu Phong đã triệt để hối hận rồi.
Vũ Mặc tuy khuôn mặt và dáng người nhỏ nhắn đáng yêu nhưng thường ngày đều ăn mặc vô cùng nghiêm túc nên cũng mất đi mấy vẻ đáng yêu mà thêm mấy phần nghiêm túc.
Nhưng bây giờ Vũ Mặc ăn mặc kiểu này hoàn toàn giống như một tiểu loly.
Lục Thiệu Phong:" ... "
Anh hối hận thật rồi, hãy trả lại trợ lý nghiêm túc cho anh.
Vũ Mặc thấy boss nhìn mình như một kẻ khùng, Vũ Mặc liền lên tiếng biện minh:
"Boss ơi không như ngài nghĩ đâu, những thứ này đều là Dạ tiểu thư mua rồi ép tôi mặc, boss cứu tôi với", Vũ Mặc bây giờ nước mắt như sắp rớt đến nơi mà giải thích với Lục Thiệu Phong.
Lục Thiệu Phong:"Được rồi, tôi tin cậu, không cần dài dòng, mau vào thay quần áo đi, để người khác nhìn thấy thì còn ra cái gì nữa"
"Vâng boss"
Nguyệt Dao thấy Lục Thiệu Phong bảo Vũ Mặc thay đồ liền lên tiếng:"Không được đâu, ngài Lục, tôi đã chọn rất vất vả mà, ngài để cậu ấy mặc nốt ngày hôm nay được chứ"
Lục Thiệu Phong cứng rắn mở miệng bởi thực sự anh không nhìn nổi dáng vẻ này của Vũ Mặc.
"Không được, đây là công ti"
"Thiệu Phong~, làm ơn đi mà", Nguyệt Dao nũng nịu nói.
Lục Thiệu Phong nghe thấy cô gọi hai từ "Thiệu Phong" lại còn nũng nịu như vậy thì trái tim đã tan chảy cả rồi, chẳng cần thêm mấy từ đằng sau làm gì.
"Khụ ... khụ, Vũ Mặc không cần thay ra đâu, cậu mặc nốt ngày hôm nay luôn đi", Lục Thiệu Phong hai má vẫn còn chưa hết đỏ.
Nghe Lục Thiệu Phong nói, Vũ Mặc đã triệt để sụp đổ.
"Boss ơi, làm ơn đi mà, tôi không thể mặc vậy được boss, .... , boss", Vũ Mặc ngồi oán than hết nửa ngày còn lại.
7 giờ tối, cả ba người cùng nhau tới một nhà hàng ăn.
Mọi người nhìn thấy 3 người họ, ai ai cũng thầm cảm thán.
-Trời ạ, chàng trai đó thật đẹp mà.
-Đúng vậy, cô gái kia cũng thật xinh đẹp.
-Chàng trai kia nhìn cũng rất đáng yêu.
Đi đến đâu cả ba người đều là tâm điểm chú ý của mọi người.
Lục Thiệu Phong đặt một phòng riêng. Cả ba người cùng nhau vào ăn tối, trò chuyện.
"Hôm nay hai người đi cả ngày trời cũng chỉ mua mấy bộ đồ này thôi sao?", Lục Thiệu Phong thắc mắc.
"Dạ tiểu thư chọn đồ rất lâu, còn bắt tôi thử rất nhiều đồ", Vũ Mặc vẻ mặt như sắp khóc, tố cáo việc làm nửa ngày hôm nay của Nguyệt Dao"
Lục Thiệu Phong cũng không ngờ trước được việc này lên mới để Vũ Mặc đi cùng Nguyệt Dao.
Nguyệt Dao thấy Vũ Mặc nói vậy, gương mặt cũng chẳng thay đổi, thẳng thắn nói:
"Đúng nha, hôm nay đi tôi kêu anh ấy thử rất nhiều đồ, ai bảo anh ấy đáng yêu như vậy chứ, hay cho tôi thuê trợ lý này của ngài đi"
Mọi người liên tưởng đây là Vũ Mặc♥️
![](https://up.pic.mangatoon.mobi/contribute/fiction/1085246/novel/12738277/1597631996.png-original600webp?sign=c43a56ff2c7672b4d14d4b2c06dfc818&t=5fff8980)
![](https://up.pic.mangatoon.mobi/contribute/fiction/1085246/novel/12738277/1597632019.png-original600webp?sign=ece31466be53ee7b1e5ddd80b0d7bbf8&t=5fff8980)
☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️