Chương 4

Nghe Hàn Phi Thâm nói vậy, Tống Tương Viễn liền nói: “Hôm nay anh cứu em gái tôi, hay là tối nay ở lại nhà ăn cơm đi. Năm nay thu hoạch tốt, lương thực phân chia cũng nhiều, thêm một người ăn cũng không sao. Nếu để anh về ngay, nhìn như nào cũng thấy là nhà chúng tôi keo kiệt.”

Cứu người là chuyện lớn, nếu không có Hàn Phi Thâm, có lẽ Tống Tương Tư đã thật sự bị Điền Điềm hại chết.

Lúc này, Tống Tương Tư cũng quay sang nhìn Hàn Phi Thâm, giọng nói mang theo chút níu kéo: “Đúng rồi, anh Hàn, lần này nếu không có anh cứu, chắc chắn em không thể bình an ngồi đây. Anh ở lại ăn cơm đi?”

“Lần này tôi về thăm nhà, đã nói với cha mẹ rồi, chắc ở nhà cũng đang chờ tôi về ăn cơm, không thể để mọi người thất vọng.” Hàn Phi Thâm đối diện với Tống Tương Tư, giải thích thêm một câu.

Nghe anh nói vậy, Tống Tương Tư cũng không tiện giữ người lại, trong lòng có chút thất vọng, “Vậy anh đi ngay bây giờ sao? Thật sự không thể ở lại ăn cơm được à?”

Đôi mắt trong sáng rạng rỡ, mang theo chút mất mát, khi cô nói, giọng còn mang theo chút không nỡ.

Kiếp trước, việc bỏ lỡ Hàn Phi Thâm đã khiến cuộc đời cô trở nên bi thảm, nhưng kiếp này, khi trời đã cho cô cơ hội này, cô nhất định sẽ chủ động.

Không hiểu vì sao, khi nhìn vào đôi mắt trong sáng, ngây thơ của Tống Tương Tư, Hàn Phi Thâm cảm thấy khó lòng từ chối, bất giác anh nói: “Lần sau nhé.”

“Được!”

Sợ Hàn Phi Thâm đổi ý, Tống Tương Tư vội vàng đồng ý, nụ cười càng trở nên ngọt ngào hơn.

Trong khi Tống Tương Viễn đứng một bên nhìn trời đã tối, anh ấy nói: "Nếu đến thôn nhà Hàn thì chắc cũng phải mất hơn một tiếng, bây giờ anh đi chắc cũng phải tầm sáu, bảy giờ mới về đến nhà. Hay là để tôi hỏi thử bác của tôi, ông có một chiếc xe bò, xem có thể đưa anh về được không."

"Không cần phiền đâu, tôi có đồng chí cùng về."

Thấy Hàn Phi Thâm từ chối, Tống Tương Viễn cũng không cố giữ nữa. Lúc này nhà cũng cần chuẩn bị cơm tối, đúng lúc cha Tống gọi anh ấy ra giúp một tay, Tống Tương Viễn nói với Tống Tương Tư một tiếng, nhờ cô tiễn Hàn Phi Thâm ra ngoài, rồi vội vã rời khỏi phòng khách.

Lúc này, trong nhà chỉ còn lại Hàn Phi Thâm và Tống Tương Tư.

Kiếp trước, hai người chưa bao giờ có khoảnh khắc gần gũi như thế này, làm cho Tống Tương Tư không hiểu sao cảm thấy tim đập rất nhanh, điều mà trước đây, với Hà Dương, cô chưa từng trải qua.

Cô không dám nhìn thẳng vào Hàn Phi Thâm, giọng nói rất nhẹ: "Anh Hàn, để em tiễn anh ra ngoài."

"Phiền đồng chí Tống Tương Tư rồi." Hàn Phi Thâm đáp lại, cũng không dám nhìn Tống Tương Tư. Cảm giác khó nói thành lời lại dâng lên, anh chỉnh lại sắc mặt, lo sợ Tống Tương Tư sẽ hiểu lầm mà nghĩ rằng anh là người tuỳ tiện.

Hai người bước ra khỏi sảnh, lúc này trời đã bắt đầu tối, khoảng tầm bốn, năm giờ chiều. Khi đi ra ngoài, Tống Tương Tư nhìn thấy bên ngoài không có ai đợi, cô đang cho rằng Hàn Phi Thâm sợ làm phiền gia đình mình nên mới nói rằng có đồng chí khác đi cùng về.

Suy nghĩ một lúc, cô không nhịn được mà dừng lại, gọi: "Anh Hàn."

"Có chuyện gì vậy, đồng chí Tống Tương Tư?" Hàn Phi Thâm giữ vẻ mặt nghiêm nghị, giữ khoảng cách với Tống Tương Tư. Dưới ánh hoàng hôn, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt cô như đóa hoa hồng nở rộ, khiến anh không dám nhìn thẳng, ánh mắt anh bắt đầu lảng tránh, anh khẽ ho một tiếng rồi nói: "Đưa đến đây thôi, em vừa được cứu từ sông lên, ở ngoài lâu quá, sợ sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe."

"Thế còn anh, anh về kiểu gì?"

Tống Tương Tư nhìn chăm chú vào khuôn mặt điển trai của Hàn Phi Thâm, hỏi rất nghiêm túc.

Ánh mắt quan tâm của cô, đôi mắt đẹp đẽ ấy, cứ nhìn thẳng vào anh khiến Hàn Phi Thâm cảm nhận rất rõ ràng, điều này khiến anh càng trở nên không tự nhiên. Anh nghiêm mặt, cắn môi, rồi đáp: "Còn có đồng chí Lâm đang chờ tôi ở bờ sông."

Nghe Hàn Phi Thâm nói, Tống Tương Tư đáp lại một tiếng “ồ,” kéo dài âm điệu, ánh mắt lướt qua lướt lại. Gió lạnh thổi qua, khiến cô có chút lạnh, cô ngẩng đầu nhìn lên, với chiều cao 1m63, trước mặt Hàn Phi Thâm, cô càng trở nên nhỏ bé hơn.