Chỉ một câu của Nguyễn Vân La đã làm cho Doãn Tiêu Nhu phải ngậm miệng.
Thấy nàng ta lúng túng không nói chuyện nữa, nàng cười cười, nhìn về phía Vạn ma ma đang đứng bên cạnh, dặn dò nói, "Nhớ dặn phòng bếp đêm nay phải làm đồ ăn thật phong phú, không thể chậm trễ khách quý được."
"Nô tỳ đã biết."
Vạn ma ma vội vàng đáp lời, đồng thời ánh mắt không tự giác được dừng lại trên cổ tay của Doãn Tiêu Nhu. Bà âm thầm ngạc nhiên, cái vòng tay này chính là mười mấy năm trước lúc hai người vừa mới thành thân tướng quân đã tặng cho phu nhân. Đó là chiến lợi phẩm mà lần đầu tiên tướng quân thắng trận trên chiến trường. Từ trước đến nay phu nhân đều coi như bảo bối, tam tiểu thư đã vài lần xin xỏ ngài ấy đều không đồng ý, tại sao bỗng nhiên lại đưa cho một người ngoài mới chỉ gặp mặt có một lần?
Tam tiểu thư nếu như biết được, không biết còn náo loạn thế nào đâu.
Nhớ tới tính tình đại tiểu thư ngang ngược khó chiều kia của Tiêu Thấm Đường, cả người Vạn ma ma đều run lên, to cả đầu ra. Chỉ sợ bữa cơm tối nay không yên phận được đâu.
...
Ngân Tuyết Đình.
Mang theo hơi gió lạnh từ bên ngoài tràn vào, Tiêu Thấm Đường vội vàng chạy từ cửa vào.
“Đại ca!”
Thấy Tiêu Trọng Cảnh quả nhiên ngồi ở trong đình, nàng tăng nhanh bước chân, nhấc làn váy thạch lựu màu hồng đào, giống như một ngọn lửa tiến vào bên trong.
Đứng ở bên cạnh Tiêu Trọng Cảnh, Tiêu Thấm Đường ôm lấy cánh tay hắn lắc qua lắc lại, làm nũng nói, "Đại ca, cuối cùng huynh cũng trở về rồi, những ngày huynh không ở nhà mỗi ngày tẩu tử đầu bức ta đọc sách, ta sắp nghẹn chết rồi đây."
Tiêu Trọng Cảnh cười.
Hắn quanh năm chinh chiến bên ngoài, không thường liên lạc với người trong nhà, giờ phút này đột nhiên gặp lại muội muội, trong lòng tự nhiên cảm thấy vui mừng.
Cho nên lúc này tuy rằng biết rõ muội muội dang muốn chơi xấu, khoé miệng hắn vẫn nhịn không được nhếch lên, bắt đắc dĩ lắc đầu, "Ngươi đó, ỷ vào tẩu tử ngươi dễ tính mà bắt nạt nàng."
“Ta nào có…… Rõ ràng là tẩu tử quá nghiêm khắc rồi."
Tiêu Thấm Đường mếu máo không phục, vừa nhấc mắt, vừa lúc đối diện với đôi mắt tò mò của Doãn Tiêu Nhu.
Hai người tuổi tác xấp xỉ, Doãn Tiêu Nhu lại cố ý đón ý nói hùa, chẳng qua chỉ là nói mấy câu đã nhanh chóng trở nên thân cận. Ngươi trêu ta ta cười ngươi, hai người cười cười nói nói, rất nhanh đã thân thiết như tỷ muội.
Tiêu Thấm Đường giống như hiến vật quý lấy ra chiến lợi phẩm mà nàng đã kiếm được trong cuộc dạo chơi trên phố hôm nay, một cái tượng đất nặn bằng bột.
Nàng giơ tay nhét tượng đất vào trong tay Doãn Tiêu Nhu, hào phóng nói, "Coi như là lễ gặp mặt, tặng cho ngươi đó!"