Tiêu Trọng Cảnh không có ý định thương lượng với Nguyễn Vân La, mà chỉ là bắt nàng phải làm theo yêu cầu của mình, "Ngươi an bài một tiểu viện rộng mở sạch sẽ cho bọn họ, lại cử bốn năm nha hoàn qua hầu hạ, tuyệt đối không được chậm trễ."
“Bốn năm cái nha hoàn?”
Nguyễn Vân La nghe vậy thì kinh ngạc mà nhìn Doãn Tiêu Nhu liếc mắt một cái.
Sắc mặt nàng ta lập tức đỏ lên, vội vàng lắc đầu, như là vừa chịu uỷ khuất lớn bằng trời, rũ mắt nói với Tiêu Trọng Cảnh, "Tiêu đại ca... Không, Tiêu tướng quân, ta không cần, ta và Văn Dục có tay có chân, không đói chết được, chúng ta vẫn là không nên quấy rầy quý phủ thì hơn."
Nói xong, nàng kéo thiếu niên bên cạnh, dáng vẻ như là phải rời khỏi đây.
“Từ từ!” Tiêu Trọng Cảnh vội vàng tiến lên muốn giữ chặt cánh tay của Doãn Tiêu Nhu, nhưng mà hắn vừa chạm vào ánh mắt của Nguyễn Vân La, ngón tay giống như là bị bỏng lập tức rụt trở lại, quay sang kéo tay đệ đệ của nàng ta, quan tâm nói, "Ngươi không suy nghĩ cho chính mình thì cũng phải nghĩ đến Văn Dục chứ, trời đã tối rồi, ngươi thân là một cô nương dẫn theo hắn ra ngoài không an toàn."
Nói xong lời này, hắn lại nhíu mày nhìn về phía Nguyễn Vân La, trách cứ nói, "Ngươi hôm nay làm sao vậy? Chỉ là một chút việc nhỏ mà thôi, cần gì phải phản ứng lớn như vậy?"
"Ta làm sao chứ?"
Nguyễn Vân La vẻ mặt vô tội.
Nàng trách cứ mà nhìn về phía Tiêu Trọng Cảnh, biểu tình cực kỳ không tán thành mà nói, "Ngươi cảm thấy bốn năm nha hoàn đủ dùng sao?"
"Hả?"
Tiêu Trọng Cảnh có chút phát ngốc, không rõ trong hồ lô của Nguyễn Vân La bán thuốc gì.
Doãn Tiêu Nhu cùng Doãn Văn Dục lại là hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt bất an.
Nguyễn Vân La nhìn về phía Doãn Tiêu Nhu, ôn nhu cười, âm thanh trong trẻo dễ nghe tựa như mưa xuân phất qua mặt, đánh vỡ sự yên tĩnh trong đại sảnh, "Nếu Nhu cô nương là ân nhân của tướng quân, vậy cũng là ân nhân của toàn bộ phủ tướng quân, khách quý bậc này, làm sao có thể tuỳ ý tiếp đón được?"
“Người tới.”
Nàng gọi ma ma quản sự đến, tay vừa vung lên đã hào phóng hạ lệnh, "Lập tức sai người thu dọn Lung Yên Các, chọn ra mười nha hoàn thông minh lanh lợi, sau đó lại lấy ra một trăm lượng bạc trong công quỹ, đưa cho Nhu cô nương làm tiền tiêu vặt."
Nói xong, dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, nàng chậm rãi cởi chiếc vòng tay trên cổ tay mình ra, đeo lên trên tay của Doãn Tiêu Nhu,
Trong lòng nàng ta càng thêm bất an, vội vàng từ chối nói, "Phu nhân, không thể..."
Nguyễn Vân La cười khanh khách nói, "Sao vậy? Chẳng lẽ là Nhu cô nương ghét bỏ hay sao?"