Tưởng Hi ban đầu bởi vì Cố Cẩm Châu đột nhiên xuất hiện mà mất ngủ, nhưng cũng vì quá mệt mỏi liền thϊếp đi ở cạnh án thư.
Nhưng đêm đó Tưởng Hi ngủ cũng không được yên giấc, tất cả những gì hiện lên trong đầu nàng đều là những chuyện xảy ra ở kiếp trước, bao gồm hai đứa nhỏ, phụ thân, đệ đệ, ngoại tổ phụ, còn có khuôn mặt xấu xí của Cố Triển Hành và Tưởng Âm cùng những âm mưu tính toán đã được thực hiện.
Nàng nghe thấy thanh âm tê tâm phế liệt của các con đang gọi nàng, cứ lởn vởn trong tâm trí như một cơn ác mộng.
Nàng thấy đứa nhỏ ở trong tã lót đang nhìn nàng bằng đôi mắt to tròn nhưng cuối cùng nó lại biến thành quỷ ảnh, lao về phía nàng.
Nàng tỉnh dậy sau cơn ác mộng.
Chưa kịp bình ổn lại tâm tình thì đã nghe thấy tiếng cãi vã từ bên ngoài.
Tưởng Hi mở cửa, liếc nhìn những người đứng bên ngoài, liền phát hiện ra rằng đây là những kẻ đều đã từng bắt nạt Cốc Vũ và Kinh Trập trước kia, không khéo chính là bọn họ đều là người của Chu thị.
"Cô nương, người tỉnh."
Cốc Vũ cẩn thận nhìn nàng, những người khác đều xúm lại, trốn ở sau lưng Cốc Vũ, tựa hồ như sợ hãi khi phải tiến vào địa phương nào đó.
"Cô nương, phu nhân đem bốn nha hoàn này cho chúng ta quản giáo. Bọn họ còn chưa được dạy dỗ tốt, người thế nào lại tự mang bọn họ trở về? Người cũng biết….."
Tưởng Hi vung roi trong tay, khóe môi mỉm cười, roi vừa vặn trúng tai của một bà tử.
Chỉ thấy bà tử bị dọa đến ngã ngồi trên đất, thần sắc kinh hãi nhìn nàng: "Tam cô nương, ta là người của phu nhân....."
Tưởng Hi hừ lạnh một tiếng, roi trong tay giây tiếp theo lại giáng xuống bà tử, khiến cho bà tử kia đau đớn kêu thảm.
"Tam cô nương, người cố ý gì? Bọn ta đều là người của phu nhân…..."
Cây roi trong tay Tưởng Hi đổi hướng, quất vào một người khác, sau vài roi, nàng dừng lại.
"Phu nhân?" Vẻ mặt Tưởng Hi thản nhiên nhìn bọn họ ngã rạp xuống đất run sợ.
“Ta thế nhưng lại không biết khi nào phụ thân lấy phu nhân mới.” Nói xong những lời này, nàng rút roi trong tay ra, “Hay là mẫu thân ta đã mất nhiều năm đột nhiên sống lại?”
Nàng vung cây roi trong tay về phía những người đó, từ trên cao nhìn xuống bọn họ.
“Hiện tại trong phủ Thừa tướng chỉ có một vị phu nhân duy nhất, đó chính là nương của ta. Về phần người ở trong miệng các ngươi, cùng lắm cũng chỉ là quý thϊếp. Tuy nói là thay mặt chưởng quản sự việc trong phủ, nhưng có quyền hành lớn nhất vẫn nằm trong tay tổ mẫu. Người chỉ ra ngoài lễ Phật mấy tháng, đã khiến cho các ngươi có tâm tư “oai môn tà đạo”*. Xem ra là di nương không quản tốt hạ nhân phía dưới, cần phải dạy dỗ thêm."
*Oai môn tà đạo (歪門邪道): chủ ý xấu.
"Di nương tuy nói hiện giờ chỉ là một quý thϊếp, nhưng sớm muộn gì lão gia cũng sẽ nâng nàng lên làm phu nhân. Này đều chỉ là chuyện sớm muộn." Nhìn không quen Tưởng Hi phách lối ương ngạnh, một bà tử tức giận nói, “Đến lúc đó, phu nhân nhất định sẽ làm chủ cho bọn ta!"
"Cốc Vũ, Kinh Trập, mấy tháng này các ngươi cũng bị ủy khuất, không bằng thừa dịp hôm nay cùng nhau đánh trở về như thế nào?"
Tưởng Hi nhướng mày nhìn về phía các nha hoàn đứng gần đó, bởi vì hành vi vừa rồi của nàng, bốn người bọn họ xem như là hiểu rõ.
"Nô tỳ nguyện ý vì cô nương làm việc.” Bốn người từng bước tiến lên nói.
“Nếu như di nương đã không quản tốt được hạ nhân, lại còn khiến các ngươi có tâm tư oai môn tà đạo, hôm nay gϊếŧ gà dọa khỉ, coi như là cấp cho các ngươi một chút giáo huấn.”
Tưởng Hi tựa vào cây cột, vẻ mặt không gợn sóng nói: "Vả miệng, mỗi người một trăm cái."
Tưởng Hi sau đó từ trong phòng lấy ra những dụng cụ chuyên môn vả miệng. Nàng không thể chịu đựng được việc nha hoàn của nàng lại bị người khác khi dễ.
"Tưởng Hi, ngươi không thể đối đãi với bọn ta như vậy, bọn ta là người của phu nhân...."
Cốc Vũ không cho bọn họ có cơ hội nói tiếp.
Trong Kiếm Gia Cư tràn ngập tiếng la hét kêu thảm, Tưởng Hi an vị ở một bên, thần sắc thờ ơ nhìn bọn họ.
Chính là những kẻ vô lại này, giẫm lên xác của gia tộc để giành lấy vẻ vang, tiến lên như diều gặp gió.
Những người này cho tới bây giờ cũng không phải là được Chu thị mua lại từ bọn buôn người, mà bọn họ đều là người của những thân thích chuyên hút máu người của nàng.
Nghĩ đến đây, Tưởng Hi nắm chặt bàn tay treo bên người, lạnh lùng nhìn từng người từng người một.
Nhưng kiếp này, nàng sẽ không cho bọn họ có cơ hội thừa dịp lên như diều gặp gió mà sẽ đem bọn họ chôn trong bùn đất, khiến bọn họ vĩnh viễn không thể xoay người.
Đúng lúc này Tưởng Hi nghe được thanh âm từ trong phòng, ngẩng đầu liền nhìn thấy Tưởng Diệu mặc trung y đứng ở chỗ đó.
Đang muốn giải thích cái gì, lại nghe được thanh âm của Tưởng Diệu: "Tỉ tỉ đang giáo huấn hạ nhân sao?"
Tưởng Hi vốn không nghĩ để cho Tưởng Diệu nhìn thấy loại chuyện này, ngay tại lúc nàng đang suy nghĩ nên giải thích thế nào với hắn, lại nghe được thanh âm của hắn truyền đến.
"Cũng thật là nên hảo hảo giáo huấn. Sau khi tổ mẫu rời đi, bọn họ ngày càng trở nên vô pháp vô thiên, thậm chí không đem những hạ nhân khác đặt ở trong mắt, luôn khi dễ bọn họ. Ta trước đây đã nhiều lần nhìn lấy, bọn họ thậm chí từng uy hϊếp ta. "
Nghe Tưởng Diệu nói, Tưởng Hi đem ánh mắt lạnh như băng liếc nhìn những người đó: "Nói cho ta biết, là loại người nào không có mắt lại dám khi dễ ngươi?"
Tưởng Hi nhìn theo ánh mắt của Tưởng Diệu, liền phát hiện là một nha hoàn rất có tư sắc, nàng thậm chí chỉ nhìn thoáng qua cũng có thể đoán được trong lòng của nha hoàn này đánh chủ ý gì.
Sắc mặt nàng trở nên ngưng trọng, nắm chặt bàn tay.
“Diệu nhi, ngươi trở về phòng thay y phục, tỷ tỷ sẽ thay ngươi giáo huấn nha hoàn không biết lễ nghi kia!" Tưởng Hi gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra.
"Tỷ tỷ, tuy đệ còn nhỏ tuổi nhưng tổ mẫu cũng đã dạy đệ một vài chuyện."
Tưởng Hi nghe Tưởng Diệu nói, đưa tay xoa đầu hắn, thấp giọng an ủi: "Mau trở về đi, nếu không nhũ mẫu nhìn thấy lại trách mắng ngươi."
Đợi Tưởng Diệu trở về phòng, Tưởng Hi đi thẳng tới trước mặt nha hoàn kia.
Nhìn nha hoàn lảo đảo lùi lại, nàng thuận thế vén mái tóc xõa ra sau tai, khóe mắt nhìn nàng ta mỉm cười, nhỏ giọng nói: “Nghe nói ngươi thích tiểu thiếu gia.”
“Tam cô nương, ta không có, ta chỉ là..…” Vẻ mặt nàng ta khẩn trương đến một câu cũng không nói được nên lời, cuối cùng dập đầu thật mạnh với nàng, “Thực xin lỗi, Tam cô nương, ta sai rồi, ta là thật sự sai rồi..."
Tưởng Hi nghe xong che miệng cười khinh, nhưng lại đưa tay nâng cằm nàng ta lên: "Ta thật không biết ngươi đã làm gì sai, không bằng chúng ta đến trước mặt di nương nói cho rõ ràng, liền nói ngươi thích Nhị ca. Ngươi thấy như thế nào?"
Tưởng Hi nhìn nha hoàn đang vùng vẫy muốn chạy trốn, liền chế ngụ cổ tay nàng ta, cười lạnh nói: "Ngươi chạy cái gì? Trở thành thϊếp thất của nhị ca so với đệ đệ của ta tốt hơn nhiều, ngươi không nghĩ vậy? Đệ đệ của ta trẻ người non dạ, chính là Nhị ca sẽ không như vậy. Tuy nói chưa tới nhược quán*, nhưng dù sao cũng hiểu rõ sự đời?”
*Nhược quán (弱冠): Nam tử đã tròn 20 tuổi. Người xưa lúc 20 tuổi tổ chức “quán lễ” 冠礼 biểu thị thành niên, nhưng thể trạng chưa tráng kiện, cho nên gọi là ‘nhược quán”.
Tưởng Hi thần sắc ôn nhu, trên môi nở nụ cười, nhưng không biết vì sao vẫn cảm thấy có một cỗ lãnh khí từ lòng bàn chân truyền đến.
“Tam cô nương….” Vẻ mặt nha hoàn tỏ ra sợ hãi, lắp bắp, không nói nên lời.
Tưởng Hi ghé vào tai nàng ta cười lạnh: "Nhị ca là nhi tử của Di nương, ngươi lại là thân thích của Di nương, phù sa không chảy ruộng ngoài*, ngươi cảm thấy có phải là đạo lý này?"
*Phù sa không chảy ruộng ngoài (肥水不流外人田): Mọi thứ vì lợi ích bản thân, ích kỷ, không quan tâm đến người khác.
Không đợi nha hoàn trả lời, ngược lại nhìn thấy thân ảnh nhũ mẫu hoảng sợ chạy về hướng này, chỉ thấy bà thở hổn hển mà lên tiếng: "Cô nương, bên ngoài đã xảy ra chuyện!"