"Ngươi cố ý?"
Nhìn thấy Cố Cẩm Châu tức giận, Tưởng Hi nâng mắt nhìn hắn, nửa đùa nửa thật nói: “Không khéo Vương gia, thần nữ vừa lúc cũng là trì mỹ hành hung*.”
*Trì mỹ hành hung (持美行兇): Cậy nhan sắc mà phạm tội.
"Ngươi....." Cố Cẩm Châu chỉ vào nàng không nói một lời.
"Vương gia, ngài không cần phải nhìn thần nữ như vậy, bằng không thần nữ sẽ cho rằng ngài ngưỡng mộ ta." Tưởng Hi nghiêng người tới trước mặt Cố Cẩm Châu cười nhạt.
Nhìn thấy Cố Cẩm Châu xẹp xuống, Tưởng Hi lén lút nhếch lên khóe môi, nhưng ai biết, giây tiếp theo nàng sẽ bị Cố Cẩm Châu ôm vào lòng.
Nàng nghe rõ ràng lời nói của Cố Cẩm Châu: "Tưởng Tam cô nương, ngươi thật là một người thú vị, ngày mai Bổn vương sẽ cho ngươi một phần đại lễ, hi vọng ngươi thích."
Tưởng Hi xoay người muốn đá Cố Cẩm Châu một cước, nhưng vừa lúc bị hắn tránh được.
Chỉ thấy hắn dễ dàng nhảy lên bệ cửa sổ, trên mặt mang theo nụ cười giễu cợt: "Tưởng Tam cô nương, chiêu này chỉ dùng được một lần."
Tưởng Hi ném chén trà vào Cố Cẩm Châu, tức giận nói: "Cố Cẩm Châu, ngươi cút khỏi đây!"
Sau khi xác nhận Cố Cẩm Châu đã rời đi, Tưởng Hi phải rất lâu mới lấy lại tinh thần.
Tưởng Hi bởi vì sự xuất hiện của Cố Cẩm Châu mà triệt để không còn một chút buồn ngủ, nhưng trong đầu lại chợt nhớ ra một sự kiện.
Sau khi Cố Cẩm Châu trở thành Nhϊếp chính vương, quả thực có rất nhiều giai thoại phong lưu.
Nhưng mỗi lần đều nhanh chóng bị bác bỏ, nàng lại thật sự không biết Cố Cẩm Châu rốt cuộc thích cô nương như thế nào.
Chẳng lẽ trên người Cố Cẩm Châu còn có bí mật khác cất giấu? Hay là Cố Cẩm Châu thực sự thích nam nhân, có Long Dương chi hảo?
Chẳng lẽ tất cả mỹ thϊếp trong nhà đều bị hắn lợi dụng để che giấu hắn có Long Dương chi hảo? Dù sao loại chuyện này nếu như truyền ra, hoàng thất sẽ mất mặt.
Đúng vậy, nhất định là như vậy!
Tưởng Hi liếc mắt nhìn cái tên Cố Cẩm Châu, bên cạnh đặt một dấu chấm hỏi nặng nề.
Cố Cẩm Châu trở lại vương phủ, ngồi lì ở trong thư phòng.
Vẻ giễu cợt trước đó đã không còn, trên mặt đều là vẻ nghiêm nghị giữa lông mày và đôi mắt nam nhân.
"Chủ tử….." Một trong những thị vệ có chút khẩn trương nói: "Quả nhiên là Tưởng Tam cô nương đã biến Lục Trúc thành ra như vậy."
"Chính xác?" Cố Cẩm Châu thanh âm hơi dương lên, ánh mắt nhìn về phía bọn họ như lưỡi dao sắc bén.
“Thuộc hạ dựa theo phân phó của chủ tử, đã theo dõi toàn bộ quá trình của Tưởng Tam cô nương. Trước đó, nàng bị Lục Trúc hạ thuốc, cũng không biết thế nào đột nhiên tỉnh lại, về sau….” Thị vệ đơn giản thuật lại sự tình một lượt, sau đó liếc nhìn Cố Cẩm Châu.
Cố Cẩm Châu nghe thị vệ nói, trong đầu hiện lên sự tình trước đó cùng việc phát sinh hôm nay.
Là chi nữ của Thừa tướng đương triều, Tưởng Hi chính là thiên chi kiêu nữ trời sinh. Bất luận là tài nghệ hay tính cách đều vượt trội hơn hẳn so với quý nữ thị tộc.
Chỉ có điều nàng ta lại cố chấp đối với chuyện của Cố Triển Hành, nhất quyết muốn gả cho hắn ta, thậm chí còn đồng ý cùng thứ muội Tưởng Âm đồng thời nhập phủ, tỷ muội cộng thị một phu. Cố Triển Hành lại là người được hưởng.
Nhưng hôm nay Tưởng Hi đã công khai ở trước mặt mọi người, từ hôn với Cố Triển Hành, thậm chí không thèm quan tâm đến danh tiết của bản thân.
Không thèm để tâm tới danh tiết? Cố Cẩm Châu nheo mắt.
"Dự Nhượng, để đối phương ra tay." Cố Cẩm Châu vẻ mặt lạnh lùng ra lệnh.
"Bổn vương thật ra muốn xem, nàng sẽ phản kích như thế nào.”
Cố Cẩm Châu vừa dứt lời, trong mộng giống như có thanh âm tưởng như xa mà lại như gần đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn.
"Cố Cẩm Châu, không cần để nàng ấy cưới Cố Triển Hành!"