Chương 7: Ngoài ý muốn (1)

Nghe được lời này, Tưởng Hi ngẩng đầu liền nhìn thấy Cố Cẩm Châu đang ngồi trước cửa sổ phòng nàng, trong miệng ngậm một cọng cỏ, vẻ mặt vô tư.

“Thật không ngờ Thân vương thế nhưng lại có hứng thú xông vào khuê phòng của nữ tử vào ban đêm.”

Tưởng Hi nhìn Cố Cẩm Châu cười lạnh, “Chỉ sợ đây không phải là lần đầu tiên Thân vương làm chuyện như vậy.”

"Ta đương nhiên không phải lần đầu tiên." Cố Cẩm Châu cảm thấy đắc ý hơn là bẽ mặt, "So với nữ nhân trong Tần Lâu Sở Các, Tưởng Tam cô nương thú vị hơn nhiều."

Nàng cười nhạo một tiếng, thuận tay liền dem chén trà ném về phía hắn.

"Đã như vậy, ngươi nên đi thanh lâu Sở Các tìm hồng y, lục y, vì cái gì đến phủ Thừa tướng cùng ta đùa giỡn."

"Ta đương nhiên là cảm thấy Tưởng Tam cô nương thú vị hơn bọn họ."

Nhìn Cố Cẩm Châu đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, Tưởng Hi vô thức lùi về phía sau một bước, chuẩn bị đánh một quyền lên mặt Cố Cẩm Châu, nhưng ai biết vừa vặn bị hắn nắm lấy cổ tay.

"Tưởng Tam cô nương không cần phải lao vào trong ngực ta, dù sao Bổn vương cũng rất có hứng thú với ngươi."

Hơi thở của hắn phả vào tai Tưởng Hi tạo cảm giác ái muội không rõ.

Vẻ mặt Tưởng Hi thể hiện nét khó chịu, sau khi tránh thoát, nàng lại một cước đá tới Cố Cẩm Châu, nhưng ai biết Cố Cẩm Châu vẫn là tóm được mắt cá chân của nàng.

"Ta đã nói rồi, Tưởng Tam cô nương không cần xông vào trong ngực ta, dù sao Bổn vương cũng sẽ ngượng ngùng." Cố Cẩm Châu nhe hàm răng trắng bóng nói: "Quý phủ của Bổn vương có mười mấy vị thϊếp thất, chính là trong số bọn họ không ai giống như Tưởng Tam cô nương.”

"Cố Cẩm Châu, ngươi nhanh chóng thả ta ra." Tưởng Hi nhìn Cố Cẩm Châu quát lớn: "thế nhưng lấy ta so sánh với những nữ nhân trong phủ của ngươi, đáng chết!"

Nàng vừa nói vừa dùng ngón tay chọc vào mắt Cố Cẩm Châu, bị một cước nhanh chóng của nàng khiến hắn vô thức lùi về phía sau. Tưởng Hi không thăng bằng được thân thể, trực tiếp nhào về phía hắn, cuối cùng cả hai người té lăn trên mặt đất.

Cố Cẩm Châu xoay người, đè nàng xuống trong tư thế ái muội, hai chân bị ép lại, hai tay bị Cố Cẩm Châu chế ngụ ở phía trên.

"Nói cho ta biết, vì cái gì cùng lão Tam từ hôn?" Cố Cẩm Châu một mặt hứng thú nói.

"Tại sao phải nói cho ngươi biết." Tưởng Hi tức giận nói.

"Đường đường là Cung Thân vương lại đối với chuyện của điệt tử tỏ ra bát quái. Thật đúng là không làm việc đàng hoàng." Khi nàng nói câu này, nhấn mạnh câu nói "không làm việc đàng hoàng".

"Bản vương thật không phải tò mò việc này, nhưng ta lại thực tò mò tại sao Lục Trúc lại thành bộ dạng như vậy."

"Ngươi biết lão Tam có bao nhiêu tức giânn?"

Giọng điệu Cố Cẩm Châu truyền vào tai khiến Tưởng Hi toàn thân run rẩy.

Cố Cẩm Châu sinh ra đã có khuôn mặt thanh tú, đặc biệt là đôi mắt hoa đào, càng khiến hắn càng thêm tiêu sái phóng túng, khó trách tất cả quý nữ thành Trường An đều vì hắn khuynh đảo. Mà với khuôn mặt kia của hắn không biết đã gây họa cho bao nhiêu cô nương.

Tưởng Hi bắt gặp ánh mắt Cố Cẩm Châu, khóe môi nở nụ cười: "Ta nghĩ Vương gia nhất định đã từng nghe qua một câu, thông minh bị thông minh hại."

"Là sao?"

Nàng phát hiện khoảng cách giữa nàng và Cố Cẩm Châu gần đến mức chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể chạm vào môi đối phương.

Một lúc lâu sau, nàng mới nghe thấy Cố Cẩm Châu cười khinh: "Tưởng Tam cô nương, ngươi cũng thích khuôn mặt này của Bổn vương?”

Tưởng Hi nhìn chằm chằm Cố Cẩm Châu, trong lòng đã có dự định, sau đó vươn tay ôm cổ hắn, đặt đôi môi đỏ mọng lên, thuận theo lời hắn.

"Ta đương nhiên cũng thích Vương gia, Vương gia thân phận cao quý, ngày thường lại anh tuấn tiêu sai, phong lưu phóng túng. Chẳng phải có tục ngữ “Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu"."

Nàng liếʍ môi như không quan tâm: “Nếu có thể được Vương gia sủng hạnh, chẳng sợ một lần, có chết cũng không hối hận.”

Tưởng Hi chú ý tới, nàng vừa nói xong, tai của Cố Cẩm Châu lập tức phiếm hồng.

Nàng vui vẻ nhếch lên khóe môi, Cố Cẩm Châu không nhìn thấy được.

Thừa dịp Cố Cẩm Châu đang phân tâm, Tưởng Hi không chỉ trốn thoát khỏi vòng tay của hắn mà còn hung hăng đánh một chưởng từ phía sau.