Nghe nhũ mẫu nói, trong lòng Tưởng Hi không hiểu sao nhớ tới "đại lễ" mà Cố Cẩm Châu nhắc đến tối qua.
Nàng liếc nhìn đám bà tử trong sân, thấy bọn họ đều đã sưng tấy thành đầu heo, liền bảo đám Hàn Lộ dừng lại.
Sau khi đem đám bà tử đó đuổi đi, nàng chỉ để duy nhất nha hoàn kia lưu lại, sau đó bảo Nhượng Tiết nhốt nàng ta vào một căn phòng nhỏ.
Xử trí thỏa đáng, Tưởng Hi cùng nhũ mẫu đi vào trong phòng, nhìn thấy Tưởng Diệu đang ngốc ở trước bàn, lúng túng chải tóc.
Thấy vậy, nàng cầm chiếc lược gỗ trong tay Tưởng Diệu, bắt đầu chải tóc cho hắn.
Tưởng Hi nhìn qua gương đồng, dừng lại trên người nhũ mẫu: "Nhũ mẫu, phát sinh chuyện gì sao? Tinh tế nói cho ta biết."
“Bên ngoài có tin đồn, nói cô nương không còn một thân trong sạch, lúc này mới cùng Tam điện hạ từ hôn…..” Nhũ mẫu muốn nói lại thôi, một lúc sau mới nói tiếp: “Còn có mấy lời khó nghe hơn nữa, ta sợ nói ra sẽ xúc phạm lỗ tai của cô nương."
Tưởng Hi giống như không để lời của nhũ mẫu vừa nói ở trong lòng, chỉ chú ý chải tóc cho Tưởng Diệu.
Sau khi làm xong, nàng cúi người đứng sau lưng hắn, nở nụ cười xán lạn với người trong gương đồng: “Hiện giờ nhìn đệ đã có chút khí thế của Đích tử phủ Thừa tướng.”
“Đó đều là tin đồn, tỷ tỷ không cần để ở trong lòng.” Tưởng Diệu một mặt quan tâm nói, “Tỷ tỷ của ta đương nhiên là tốt nhất, người như Tam điện hạ mới không xứng với tỷ tỷ.”
Lời này của Tưởng Diệu khiến Tưởng Hi che miệng cười rộ lên, nàng đem tay xoa đầu hắn: "Đệ còn trẻ, đừng giả vờ thành thục, biết cái gì là xứng với không xứng."
"Tỷ tỷ nếu như đã từ hôn hắn ta, tức là tỷ tỷ chướng mắt hắn. Người mà tỷ tỷ chướng mắt đương nhiên không xứng với tỷ tỷ." Tưởng Diệu không chút nghĩ ngợi biện bác, không hề do dự mà bảo vệ nàng.
Đôi mắt của Tưởng Hi lập tức đỏ bừng. Sau khi ngừng rơi nước mắt, nàng nhìn Tưởng Diệu hỏi: "Đệ đi theo tổ mẫu đã có giác ngộ gì không?"
"Tổ mẫu nhờ người dạy ta một số thứ, ta biết đọc Thiên tự văn và Tam tự kinh. Tổ mẫu nói sẽ tìm người dạy ta Lục nghệ sau khi bà ấy đi lễ Phật về lần này." Tưởng Diệu mở to đôi mắt to tròn nhìn nàng.
Tưởng Hi suy nghĩ một chút, sau đó lại đưa mắt nhìn về phía Tưởng Diệu: "Hài tử của phủ Thừa tướng đương nhiên muốn có một phu tử tốt nhất, ta đưa ngươi đi Nhạc Dương học viện thì thế nào?"
"Ta có thể đi?" Tưởng Diệu thần sắc mong đợi noi. "Tổ mẫu cũng định gửi ta đến Nhạc Dương học viện, nhưng tổ mẫu lo lắng về việc đi đường dài, e sợ ta sẽ chịu mệt mỏi khi đi đường dài."
Có lẽ vì lo lắng hy vọng của mình sẽ tan thành mây khói, Tưởng Diệu lại nói tiếp một câu: “Nhưng tỷ tỷ, đệ không sợ vất vả chứ đừng nói đến mệt mỏi. Trước kia phu tử đã từng nói: “Cật đắc khổ trung khổ, phương vi nhân thượng nhân.” Là Đích từ của phủ Thừa tướng, ta không sợ điều này. "
*Cật đắc khổ trung khổ, phương vi nhân thượng nhân (吃得苦中苦, 方为人上人): Chịu được mọi gian khổ, mới đạt được công danh phú quý, được người khác kính trọng.
Tưởng Hi nhìn chằm chằm Tưởng Diệu hồi lâu.
Một lúc lâu sau, nàng mới nắm tay Tưởng Diệu, nhẹ nhàng nói: “Tốt, sau khi cùng phụ thân bàn bạc, ta sẽ đưa đệ đến Nhạc Dương học viện.”
“Cô nương, bên ngoài đều đã đồn thổi thành như vậy, người cũng nên nghĩ cho chính mình mới phải.” Nhũ mẫu lo lắng nói.
"Không biết có phải có tiểu tử thối nào đó lan truyền tin đồn này hay không. Nếu như để cô nãi nãi biết được, ta sẽ đánh hắn một trận." Nhũ mẫu nói ra với vẻ mặt phẫn nộ bất bình.
“Rõ ràng cô nương của chúng ta là cô nương tốt nhất thành Trường An, nhưng những người đó lại dùng mọi thủ đoạn bỉ ổi để bôi nhọ cô nương….”
Tưởng Hi nghe nhũ mẫu nói, đi tới ôm bà.
Nàng biết tính tình của nhũ mẫu. Bà vốn là nhũ mẫu của mẫu thân, sau đó được mẫu thân phái đến chiếu cố tỉ muội bọn họ.
Ở kiếp trước, sau cái chết của Tưởng Diệu, nàng đã chứng kiến
cảnh nhũ mẫu đập vào cột tự tử. Thậm chí trước khi chết, bà ấy vẫn không quên nguyền rủa Tưởng Âm và Cố Triển Hành.
"Nhũ mẫu, ta không sao, người quản những lời đồn thổi kia làm gì." Tưởng Hi đưa tay vỗ vỗ lưng của nhũ mẫu, “Chớ để hỏa khí làm hại thân mình, sau này ta và Diệu Nhi không thể sống thiếu người.
"Cô nương của ta, đây chính là thiên đại ủy khuất. Sao lại có thể để mặc những người đó khi dễ người?"
Nhũ mẫu vỗ nhẹ vào lưng nàng, như an ủi một hậu bối: "Cô nương chớ khổ sở, nếu có ngày để ta bắt được bọn chúng, nhất định phải cho chúng chút giáo huấn."
“Liền nghe theo lời nhũ mẫu, đợi đến lúc đó sẽ đưa bọn họ vào một căn phòng nhỏ tối tăm.” Tưởng Hi thuận theo lời của nhũ mẫu, nói tiếp: “Người thấy thế nào?”
"Được!" Nhũ mẫu nhìn nàng nở nụ cười, "Chỉ cần người và tiểu thiếu gia hòa thuận, lão nô chết không tiếc nuối."
"Nhũ mẫu, đừng nói những lời như vậy. Hiện giờ người mang theo ta và đệ đệ, sau này lại mang theo đứa nhỏ của ta cùng đệ đệ. Nếu như người không còn ở, ta và đệ đệ làm sao bây giờ đây?" Tưởng Hi mỉm cười lắc tay áo của nhũ mẫu.
"Vậy thì đến lúc đó ta còn không phải là một lão yêu quái sao." Nhũ mẫu nói với khuôn mặt sủng nịnh.
Dư quang ở khóe mắt thoáng thấy một thân ảnh quen thuộc, Tưởng Hi híp mắt, mỉm cười với nhũ mẫu nói: “Nhũ mẫu, ta muốn ăn bánh hạnh nhân cùng bánh xốp hạch đào do nhũ mẫu làm, người dẫn theo Hàn Lộ bọn họ làm một phần a.”
Tưởng Hi vừa nói vừa đẩy Tưởng Diệu đến trước mặt nhũ mẫu: "Diêu Nhi, ngươi cũng nhân tiện giúp ta chiếu cố bọn họ, ta đi thư phòng tìm mấy cuốn kinh thư cho Diệu nhi nhìn xem."
"Tỷ tỷ, ngươi đi trước đi, ta sẽ nghe lời nhũ mẫu." Tưởng Diệu nhìn vào mắt nàng, cười như trăng lưỡi liềm.
Kiếm Gia Cư của Tưởng Hi từng là địa phương năm ấy mẫu thân sống. Không chỉ là sân viện có ánh sáng tốt nhất trong toàn bộ phủ Thừa tướng, mà thư phòng còn có thu thập đầy đủ các loại thư pháp bị thất lạc chỉ còn sót lại một bản.
Nàng vừa bước vào thư phòng, một giọng nói trầm thấp trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên: “Thế nào rồi?” Nụ cười nơi khóe mắt của nàng đã hoàn toàn biến mất.
“Tin đồn đến từ phủ Tam Hoàng tử, nhưng có người đứng sau thôi thúc.” Một thanh âm ẩn trong bóng tối vang lên.
“Là Cố Cẩm Châu.” Tưởng Hi không cần suy nghĩ nói: “Xem ra hắn cũng ẩn giấu rất nhiều bí mật.”
"Hiện giờ đầu đường cuối ngõ đều đang bàn tán chuyện này. Cô nương có thể sẽ phải chịu thiệt, cần phải ra tay ngăn chặn." Thanh âm ẩn trong bóng tối có một chút lo lắng nói.
"Không cần phải lo lắng." Khóe môi của Tưởng Hi cong lên, "Nếu tin đồn đã lan truyền, không bằng liền đem lời đồn đãi thành sựthật, coi như là thuận theo tâm ý người nọ."
Mặc dù kiếp trước nàng không gặp phải chuyện như vậy vì đã thành thân với Cố Triển Hành, nhưng rất nhiều chuyện xảy ra sau đó sẽ không vì nàng trọng sinh mà biến mất.
Bây giờ đã là ngày mười tháng tư, mà trước mắt sắp đến ngày mười sáu tháng tư chính là sinh thần của Hoàng Hậu.
Nàng bấm ngón tay tính toán, âm thầm gợi lên khóe môi.
"Cô nương làm như thế nào để cho những lời đồn thổi này thành sự thật?" Thân ảnh trong bóng tối nghi ngờ hỏi: "Cô nương thật sự đem danh tiết vứt bỏ?”
Tưởng Hi nghe hắn nói, đưa mắt nhìn hắn, nhẹ nhàng cười nói: "Trục Ảnh, ngươi có từng nghe nói qua câu nói, “Tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu.”*. Cố Triển Hành và Cố Cẩm Châu đều muốn nhìn thấy ta tự loạn trận cước, ta làm sao có thể khinh địch, dễ dàng thỏa mãn tâm ý của bọn họ. Tự nhiên cũng phải bỏ ra một chút trả giá coi như là báo thù."
*Tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu (小不忍则乱大谋): Không nhẫn nại việc nhỏ thì có thể làm hỏng việc lớn.
Tưởng Hi đứng ở trước cửa sổ, nhìn về nơi xa xa, trong mắt có chút lạnh lùng.
"Cô nương, người muốn làm như thế nào?"
"Ngươi cứ để Trục Nguyệt đi làm việc này….." Tưởng Hi đứng ở trước mặt hắn thấp giọng nói gì đó.
“Cô nương, người…” Giọng nói trong bóng tối nghe có vẻ bất lực, “Việc này có hiệu quả sao?”
“Muốn biết có hiệu quả hay không, đi làm chẳng phải sẽ biết.” Tưởng Hi vui vẻ đi tới giá thư bên cạnh, chuẩn bị tìm một số thư tịch thích hợp để Tưởng Diệu nhập môn.
"Đúng rồi….Trục Ảnh, nếu phụ thân có hỏi thì không cần phải nói với ông ấy, những việc này một mình ta có thể làm được." Tưởng Hi cầm cuốn thư bản trong tay, nghĩ đến bộ dáng của Tưởng Diệu trước khi chết ở kiếp trước.
Bàn tay cầm thư bản của nàng siết chặt, trong mắt lóe lên một tia sáng u tối.
Nàng sẽ khiến tất cả những người đó phải trả giá đắt.
Cố Triển Hành tính là gì, Cố Cẩm Châu lại tính là gì, Đại Diễn này lại không tính là gì!
Nàng thà rằng phụ người trong thiên hạ còn hơn là để người trong thiên hạ phụ nàng!
"Ta vốn là ám vệ của phu nhân, bây giờ lại là ám vệ của cô nương, mọi việc đều do cô nương làm chủ." Thân ảnh của Trục Ảnh xuất hiện ở trước mặt nàng, sắc mặt cung kính lên tiếng.
Tưởng Hi đang muốn nói chuyện, liền nghe thấy ngoài cửa có giọng nói lo lắng của Hàn Lộ: "Cô nương, nhũ mẫu cùng tiểu thiếu gia đều đã ngất xỉu!"