Có lẽ trong ký ức mỗi người đều có một đôi bàn tay thô ráp nhưng ấm áp và mạnh mẽ như vậy, nó đã giúp bạn những bước học đi chập chững, nuôi dưỡng bạn trưởng thành và nâng đỡ cho bạn bay cao.
Hứa Đình Sinh đã từng mất đi đôi tay này, lúc này đây anh quyết không thể để ác mộng tái diễn nữa.
Từ rạng sáng đến đêm khuya, Hứa Đình Sinh nhìn đồng hồ treo tường, kim đồng hồ tích tắc nhảy qua ô cuối cùng. Ngày 15 tháng 4 đã trôi qua an toàn, không có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra, Hứa Đình Sinh thở phào nhẹ nhõm.
Cuộc sống từng khiến anh đau đớn vô cùng này cuối cùng cũng bình thường trở lại.
Ngày 16 tháng 4, Hứa Đình Sinh quyết định ở lại trông coi một ngày cuối cùng, anh vốn không có ý định giả bệnh nhưng anh lại thực sự bị bệnh, cả người toát mồ hôi lạnh, làn da cảm giác như nhiễm tĩnh điện, lặp đi lặp lại, cơn đau bụng quặn lên không thể chịu được.
Cộng thêm việc trước đó anh giả bệnh một ngày, đây là ngày thứ hai, hai ngày liên tục sinh bệnh nằm trên giường, lần này ba Hứa hoàn toàn hoảng sợ rồi, nói đi nói lại sẽ đưa Hứa Đình Sinh đi bệnh viện nhưng Hứa Đình Sinh sống chết cũng không chịu đứng lên, dù là ba Hứa bế anh lên thì anh cũng sẽ giãy dụa nằm trở về.
“Sống qua ngày này, chỉ cần vượt qua ngày này là được.” Hứa Đình Sinh nghĩ.
Cơm trưa Hứa Đình Sinh ăn không nổi, mẹ Hứa lại đặc biệt dựng nồi hấp để nấu bún, Hứa Đình Sinh miễn cưỡng ăn một chút.
Có lẽ bởi vì thân thể quá mức mệt mỏi, thần kinh căng thẳng mấy ngày nay bị quá tải nên sau bữa trưa, Hứa Đình Sinh không hiểu sao đã ngủ thϊếp đi.
Đợi đến khi anh tỉnh lại thì ba Hứa đã không còn ở đó nữa, người canh giữ bên cạnh anh lại là mẹ Hứa.
“Mẹ, ba con đâu?” Hứa Đình Sinh nức nở vội hỏi.
Mẹ Hứa bị phản ứng lớn như vậy của con trai làm cho ngẩn người: “Ba con nói đi kiếm ít thảo dược cho con, người nhà họ Hứa không phải bị sỏi thận “gia truyền” hay sao? Ba con sợ con cũng mắc bệnh tương tự nên lên núi hái chút kim tiền thảo rồi.”
Lên núi.
Hai chữ này giống như tiếng sét đánh thẳng vào đầu anh, hơi lạnh truyền từ xương cụt lêи đỉиɦ đầu khiến Hứa Đình Sinh toàn phân phát lạnh.
Hứa Đình Sinh hoảng loạn từ trên giường bò dậy.
“Núi nào, ba nói ba đi đến đỉnh núi nào?”
“Bên kia.” Mẹ Hứa chỉ phương hướng: “Đình Sinh, con làm sao vậy?”
Hứa Đình Sinh không trả lời, liều mạng xông ra ngoài cửa, bởi vì - chính là ngọn núi kia.
“Này, xảy ra chuyện gì thế? Bên ngoài trời đang mưa mà.” Mẹ Hứa ở phía sau hét lên.
Sắc trời u ám, mưa to xối xả như trút nước, những ngọn đồi phủ đầy đất đỏ năm xưa bị khai phá khiến chúng trở nên lầy lội không chịu nổi.
Hứa Đình Sinh điên cuồng chạy trong mưa, hò hét và gào khóc.
“Ba, con là Đình Sinh, ba ở đâu?”
“Ba, Hứa Kiến Lương, ba ở đâu?”
“Ba ra đây đi!”
…
Vì sợ hãi và hoảng sợ, cơ thể phát ra năng lượng cuối cùng.
Nhưng cảm giác suy yếu bắt đầu không ngừng ập đến thần kinh của Hứa Đình Sinh, phía trước từng đợt từng đợt biến thành màu đen.
Anh vẫn kiên trì, không ngừng chạy và la hét, cả người dính đầy bùn đất.
Cuối cùng, trên một sườn dốc phía xa, bóng dáng ba Hứa đứng lên vẫy tay.
“Đình Sinh, sao con lại chạy ra đây thế?”
Hứa Đình Sinh liều mạng lao về phía ba Hứa, đưa hai tay lên trước miệng, dùng sức lực cuối cùng hét lên: “Ba, ba về mau đi, mau đi về!”
Đột nhiên trước mắt tối sầm, hai chân Hứa Đình Sinh nhũn ra, lảo đảo vài bước rồi ngã sấp xuống đất, thân thể từ trên dốc núi lăn xuống.
Hứa Đình Sinh đang hôn mê, ký ức đau đớn kiếp trước như sóng triều vọt tới.
Kiếp trước, trước khi ba Hứa gặp chuyện không may, hai ba con đang trong thời kỳ chiến tranh lạnh, nguyên nhân dẫn đến chiến tranh lạnh đã bị lãng quên từ lâu, Hứa Đình Sinh chỉ nhớ rằng lần đó kéo dài rất lâu.
Cuối tuần trước khi xảy ra chuyện kia, Hứa Đình Sinh đột nhiên xúc động, anh pha một tách trà cho ba Hứa, đang làm việc ở trong ruộng, nhờ mẹ Hứa mang cho ba Hứa.
Sau đó mẹ Hứa nói ngày hôm đó ba Hứa rất vui vẻ, uống tách trà đó giống như uống rượu Mao Đài, tràn đầy hài lòng và tươi cười.
Đáng tiếc, đó là tách trà cuối cùng là Hứa Đình Sinh pha cho ba Hứa.
Xảy ra chuyện ngày hôm đó, Hứa Đình Sinh đang ở lớp tự học buổi tối, một người chị họ sống ở huyện đột nhiên xuất hiện trước cửa lớp học rồi đưa Hứa Đình Sinh lên xe.
Mãi đến lúc trở về nhà cô ấy mới nói với Hứa Đình Sinh rằng ba Hứa đã xảy ra chuyện.
Hứa Đình Sinh thậm chí còn không được nhìn mặt ba Hứa lần cuối.
Ngày đó Hứa Đình Sinh không khóc lóc thảm thiết, anh cứ ngồi im lặng như vậy suốt đêm.
Anh nhớ lại khi còn bé ba dạy anh bơi lội, ánh mặt trời chiếu xuống mặt nước, hai ba con cười vui vẻ.
Anh nhớ tới khi còn bé chơi bùn trong xưởng gạch ngói của ba, ba Hứa làm xe tăng lớn cho anh.