Trong giờ nghỉ trưa ngày hôm sau, phó hiệu trưởng tuyên bố trên đài phát thanh, ông nói:
"Tôi biết rằng gần đây các bạn học đều rất áp lực, đặc biệt là những bạn năm ba. Áp lực rất lớn, nhà trường hiểu và cũng hết sức thông cảm cho các bạn, nhưng trong trường học có một số việc tuyệt đối không thể chấp nhận được, mong các bạn hiểu và suy nghĩ rõ."
"Tối qua, trong thời gian tự học buổi tối, tôi đi tuần ở trong trường và gặp một đôi bạn học kết giao."
"Ngay khi thấy tôi xuất hiện bạn nam đã bỏ chạy. Thật ra chạy cũng bình thường, rất bình thường nhưng cậu ấy lại quên mang theo bạn nữ sinh kia. Cậu ta chạy một mình ở phía trước, bạn nữ chạy theo phía sau. Sau đó bạn nữ.. bị ngã và tôi dừng lại."
"Các bạn cũng biết tôi là một giáo viên giáo dục thể chất, ngay cả khi tôi lớn tuổi một chút, nhưng tôi vẫn dư sức để bắt được bạn nam sinh kia, nhưng bạn học nữ bị ngã ngay đống cỏ dại lẫn sỏi, nên tôi dừng lại. Bởi lương tâm trách nhiệm và đạo đức, tôi dừng lại, nhưng bạn nam kia đã làm gì? Bạn nghe thấy tiếng kêu của bạn nữ thì quay lại nhìn một chút và sau đó.. tiếp tục chạy."
"Tôi giúp bạn nữ đứng dậy, bạn hất tay tôi ra và tiếp túc chạy. Bạn ấy lại ngã lần nữa, nhưng bạn nam vẫn bỏ chạy và không hề ngoảnh lại."
"Tôi có thể làm gì khác? Tôi thả bạn nữ. Các bạn hỏi tại sao? Bởi tôi nghĩ không có bất kỳ hình phạt nào so với việc bạn nữ vừa trải qua một màn càng làm cho người đau khổ và cảnh giác."
"Tôi muốn nói với bạn nữ rằng, tôi không biết bạn là ai, ngày hôm qua tôi đã không hỏi, sau đó cũng không điều tra, nhưng tự bản thân bạn hãy suy nghĩ, liệu có đáng không? Nhìn xem bạn tìm thứ gì chứ, nó thật ngớ ngẩn!"
"Cuối cùng, tôi muốn nói với bạn nam sinh kia một câu, bạn cũng được tính là đàn ông sao?"
* * *
Hứa Đình Sinh, Hoàng Á Minh và Phó Thành lén tìm Tống Ni.
Hoàng Á Minh nói, nếu hắn lại tìm cậu, chúng tôi sẽ đánh hắn, tìm một lần đánh một lần.
Tống Ni nói: "Không cần các cậu quản, tớ tự đi tìm anh ta."
Hứa Đình Sinh nói: "Nếu cậu còn đi tìm cậu ta, chúng tớ cũng đánh. Tìm một lần đánh một lần."
Phó Thành nói: "Đánh gãy chân."
Buổi tối hôm sau nam sinh lén tìm Tống Ni. Cậu ta nói:
"Thật xin lỗi, anh không thể bị bắt. Nếu bị bắt anh sẽ bị hủy hoại. Kỳ thi đại học sắp tới. Gia đình anh rất kỳ vọng vào anh, anh không thể tự hủy hoại chính mình.. Em hiểu anh mà đúng không? Xin em hãy tha thứ cho anh."
Tống Ni nói: "Vậy còn tôi thì sao?"
Cậu ta nói: "Anh, hy vọng của anh lớn hơn một chút, thành tích của em.."
Tống Ni nói: "Thì ra anh nghĩ như vậy."
Cậu ta nói: "Thứ bảy đến nhà anh được không, bố mẹ anh không ở nhà."
Tống Ni trở về tìm Hứa Đình Sinh: "Anh ta vừa tới tìm tớ."
Ba người lôi nam sinh kia lên sân thượng đánh cho một trận.
Trở lại, thấy Tống Ni đang vùi trên bàn ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng cười khổ nói: "Không đả thương tay chứ? Anh ta còn muốn thi đại học."
Phó Thành nói: "Ông đây quay lại đánh gãy tay hắn."
Tống Ni phì cười, cô nói: "Đừng lo lắng, tớ không ngu ngốc như vậy đâu."
Hứa Đình Sinh vỗ vỗ đầu Tống Ni nói: "Học hành chăm chỉ và an tâm thi đại học thật tốt. Về sau Trung Quốc sẽ có hai ngàn vạn quang côn*, và sẽ có rất nhiều đàn ông tốt cho cậu chọn, hãy chọn người tốt."
*quang côn: Người đàn ông độc thân
Sau tiết tự học buổi tối, Tống Ni tìm Hứa Đình Sinh nói: "Rõ ràng phó hiệu trưởng biết tên và lớp học của tớ."
Hứa Đình Sinh mỉm cười: "Điều đó có nghĩa thầy ấy là một phó hiệu trưởng tốt, đừng lo lắng. Sẽ không ai biết cả."
Hôm sau trước khi trở về nhà, đợi bốn bề vắng lặng Hứa Đình Sinh tìm cơ hội lẻn vào văn phòng phó hiệu trưởng. Anh nói: "Bây giờ tất cả mọi người đều khen thầy phó hiệu trưởng. Thầy quản lý khoan dung và nhân đạo. Em hy vọng thầy sẽ luôn giữ kín bí mật này."
Phó hiệu trưởng mỉm cười: "Yên tâm, tôi đã sắp quên chuyện này. Ngoài ra cậu có tò mò vì sao tôi lại chấp nhận đề nghị của cậu, áp dụng biện pháp xử lý như vậy không?"
Trong ấn tượng của Hứa Đình Sinh, vị phó hiệu trưởng đáng yêu lại có tài này kỳ thực có chút thiếu sót, hoặc là nói quá chân chất, anh phối hợp lắc đầu.
Phó hiệu trưởng nói: "Bởi vì hậu quả mà cậu nói với tôi.. quá nghiêm trọng. Sau đó tôi đã nghĩ về nó, và tôi thực sự nên cảm ơn cậu. Một người quê mùa như tôi, nếu cậu không tới tìm tôi kịp thời, mọi chuyện có thể sẽ phát triển theo những gì cậu nói."
Hứa Đình Sinh nói: "Đó là vì bản thân hiệu trưởng là người có tu dưỡng và đạo đức tốt nên em mới có cơ hội thuyết phục thầy, cảm ơn thầy."
Phó hiệu trưởng nói: "Bây giờ tôi rất tò mò, tại sao cậu biết tình hình lúc đó? Có phải cậu cũng bỏ tiết?"
Hứa Đình Sinh lẻn ra khỏi văn phòng. Thực tế, hậu quả nghiêm trọng mà anh mô tả với phó hiệu trưởng thực sự đã xảy ra ở kiếp trước.