Khi Hứa Đình Sinh đồng thời hạ đất, anh tiếp tục lao về phía trước, đối mặt với tên gần nhất vừa quay lại thì liền đánh vào mặt tên đó bằng một cú trực diện. Ngay lập tức tên đó ngã về phía sau, Hứa Đình Sinh chân trái bước về phía trước. Tung một cú bằng tay phải, dùng khuỷu tay và đánh vào ngực của đối phương.
Tên thứ hai liền ngã xuống đất, nhưng hắn chợt nắm lấy eo Hứa Đình Sinh, khiến cho anh cùng ngã xuống theo hắn.
"Không xong rồi." Hứa Đình Sinh vội vàng đứng dậy.
Nhưng một tên côn đồ khác chợp lấy cơ hội liền nhào tới.
"Bốp.. bốp!"
Hoàng Á Minh cùng Phó Thành vừa lúc đuổi kịp, mỗi người một chân, đá bay tên nọ, sau đó nhanh chóng kéo Hứa Đình Sinh lên rồi chạy.
Tuy nhiên, trong vài giây, ba người đã bị đánh gục, những tên côn đồ còn lại hơi sững sờ. Sau khi tỉnh dậy, hai trong số họ rút dao ra và đuổi theo ba người Hứa Đình Sinh. Ba tên bị đánh ngã trên mặt đất cũng loạng choạng bò dậy và đuổi theo sát phía sau.
Nhưng ngay sau đó bọn họ liền ngây ngốc có chút không hiểu, Hứa Đình Sinh cùng Hoàng Á Minh và Phó Thành đã chạy ra khỏi sân chơi dưới khán đài, đi vào khu giảng dạy cùng sân thể dục.
Tiếng thét chói tai nổi lên bốn phía, mọi người đứng tại mỗi tầng của ba tòa nhà dạy học đều nhìn thấy cảnh tượng này, thậm chí là những người đi qua đường cũng nhìn thấy nó.
Con đường chính chạy đến văn phòng giáo viên đã bị chặn, còn tòa nhà hành chính thì gần sân thể dục hơn. Ba người đợi vị cứu tinh ở văn phòng xuất hiện, họ không dám chạy lung tung vì chỗ này rất rộng lớn. Chỉ sợ bọn lưu manh sẽ đuổi kịp trong khi cả ba đều dần thấm mệt.
Cả ba người chạy trong một vòng tròn giữa tòa nhà giảng dạy và sân thể dục.
Ba đấu tám, ngoại trừ cuộc đánh lén vừa nãy thì bọn họ chẳng có một lợi thế nào cả. Có một vài tên trong nhóm đó là dân thể thao, so với bọ họ thì khỏe hơn nhiều. Tất nhiên, ba người phải "chiến đấu", nhưng chủ yếu là chạy.
Hứa Đình Sinh hét lên: "Rất nhiều người đang xem, đừng dùng dao nếu các người không muốn vào tù."
Đám côn đồ ngập ngừng một chút rồi chậm rãi cất dao.
Ngay tức khắc, anh hạ thấp chân, chuẩn bị tư thế chạy.
Hứa Đình Sinh đã lặp lại loạt hành động này nhiều lần, đây là cách duy nhất mà anh có thể chống trả.
Trong một trận chiến, trừ khi bạn có lợi thế tuyệt đối, còn không nhanh chân thì bạn sẽ tìm đến cái chết. Chiến lược của Hứa Đình Sinh là dừng đột ngột, xoay người và quật vào chân đối thủ bằng một chiêu đá "quét" (tương tự như chơi nhảy giây đồng hồ), sau đó liền xoay người chạy thật nhanh, đến một khoảng an toàn thì dừng lại nhìn xem đối thủ đã ngã xuống hay chưa.
Đôi chân của anh rất khỏe, hầu hết những người bị đá đều không thoải mái.
Tất nhiên, bản thân Hứa Đình Sinh cũng đã ăn đấm không ít, thỉnh thoảng Hoàng Á Minh hoặc Phó Thành bị chặn, anh phải chạy lại để giải cứu. Chính vì điều đó, anh đã phải chịu thêm một vài cú đánh, khóe miệng bị rách và không ngừng chảy máu.
"Các cậu đang làm gì? Tất cả dừng tay lại, đứng lên, dựa tường."
Ban giám thị rốt cuộc cũng tới, một chủ nhiệm, hai phó chủ nhiệm, bốn thành viên tất cả đều xuất hiện.
"Chết tiệt, tôi đang nghĩ sao lại lâu như vậy, hóa ra giám thị họ còn tập hợp người nữa."
Hứa Đình Sinh ở trong lòng mắng một câu, dừng lại phủ bụi đất trên người, đi tới chỗ Hoàng Á Minh và Phó Thành, ba người thành thật đứng một chỗ chờ xử lý. Hứa Đình Sinh nhìn nhìn bọn họ, hai người đưa cho Hứa Đình Sinh một ánh mắt an tâm, xem ra cũng không có chỗ nào bị thương nghiêm trọng.
Ngô Nguyệt Vi bị hoảng sợ rất lớn, cô không nghĩ mọi chuyện lại thành ra như vậy, Cô chỉ nghe ý kiến của bạn cùng phòng, thử xem nếu bản thân xa đọa liệu Hứa Đình Sinh có quan tâm, muốn biết anh rốt cuộc có phải hay không đã quên mình.
Trái tim thiếu nữ ngây thơ lần đầu tiên rung động, từ cấp hai đến cấp 3 trong lòng đều chỉ có người này, đều chờ mong ước hẹn của anh, Cô làm sao có thể cam tâm? Làm sao có thể buông tay?
Cô không nghĩ tới những người được bạn cùng phòng giới thiệu luôn miệng nói nghĩa khí lại đối với cô như vậy, cô không biết phải làm sao, sau đó, khi cô sợ hãi và tuyệt vọng, Hứa Đình Sinh xuất hiện, không có đạp thất thải tường vân, nhưng anh tới cứu cô, giận giữ và hung tợn, một tên, hai tên, ba tên, họ đánh ngã ba tên, và cả mấy tên côn đồ khác đuổi theo, Ngô Nguyệt Vi bình an vô sự.
Ngô Nguyệt Vi mất một lúc mới có thể bình tĩnh lại, cô vừa sợ vừa hối hận, hận chết chính mình, nhưng trong lòng lại dâng lên một tia ngọt ngào cùng vui sướиɠ, bởi vì anh quan tâm mình, vì cô mà giống một anh hùng giận dữ mà lao tới, cô tâm loạn như ma, không biết phải làm sao.
Tới khi cô đi ra, khóe miệng Hứa Đình Sinh đã đổ máu, Cô vừa định tới lau đi, các giám thị lại đến.
Mấy tên côn đồ định ôm mặt chạy trốn bị các giám thị chặn đường.
"Bào Minh, tôi biết cậu, muốn chạy?"
"Trương Sơn Phong.."