Không chỉ Khúc Ý, Lương Khang Sinh cũng tự nhiên có chú ý, bởi vì ánh mắt khϊếp sợ của Trang Khánh Trạch không có thu liễm lại.
Bất quá Trang Khánh Trạch rất nhanh phát hiện sự thất thố của mình, nhanh chóng điều chỉnh sắc mặt, ông không nhìn Khúc Ý nữa, Khúc Ý và Lương Khang Sinh cũng làm bộ không chút ý tới, chào hỏi mọi người xong liền về chỗ ngồi.
Khúc Ý còn nhớ đời trước y chỉ một mình ngồi ở đây, không có Khang Sinh ở bên cạnh, y có chút không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ ăn uống không có mùi vị, thể xác và tinh thần thập phần kháng cự.
Trang thị ngồi bên cạnh Trang Khánh Trạch, bà nhìn nhi tử và phu lang phía trước, thấp giọng nói với ông: "Đệ à, những lời ngươi nói hồi nãy đừng có kể ra ở đây, Ý ca nhi là đứa nhỏ ngoan, y không có mấy cái ý nghĩ tự sát gì đâu, ta nhìn thấy là hiểu y nguyện ý ở sống tốt bên cạnh Khang Sinh."
Ánh mắt Trang Khánh Trạch âm trầm chớp một cái, ông ta không nghĩ bên Khúc Ý lại xảy ra biến cố như vậy, giống như từ lúc đón dâu Lương Khang Sinh tự mình đón Khúc Ý vào cửa, sự việc không còn giống như ông ta dự đoán nữa.
"Ân, ta cũng chỉ là nghe người khác nói, không nghĩ lại có người nói bậy nói bạ." Trang Khánh Trạch hơi xin lỗi, cười cười: "Tỷ, ta nhìn Khang Sinh và tân phu lang ở bên nhau vô cùng xứng đôi, không nghĩ tới chất phu lang là ca nhi nhà nông lại có khí chất như vậy."
Nói lời này, Trang Khánh Trạch giấu đi sự khinh thường, cái gì mà nguyện ý sống tốt với Khang Sinh chứ, Khúc ca nhi đương nhiên là hướng tới tiền tài mới chịu ở Lương gia.
Trang thị đồng ý với lời nói của đệ đệ, bà đối với lời nói trước đây của ông ta không để trong lòng, lúc trước yêu cầu của bà đối với Khúc Ý không cao, lại nghe Khúc Ý vì không muốn gã đi mà thắt cổ liền không còn kỳ vọng gì nữa.
Không nghĩ tới khi chân chính nhìn thấy người, bà mới phát hiện Khúc Ý không hề thô tục như người nhà nông, ánh mắt trong sáng, thần thái hào phóng, hơn nữa còn nguyện ý gả cho Lương gia, cố gắng chăm sóc cho Khang Sinh, chỉ như vậy thôi bà cũng đã vô cùng hài lòng rồi.
Sau gia yến, bởi vì có Khúc Ý là tân phu lang mới cưới ở đây nên không khí có phần hơi vi diệu, nhưng nói chung cũng tính là hài hòa.
Lúc nãy thấy biểu hiện của Trang Khánh Trạch, Lương Khang Sinh tuy rằng cũng hoài nghi, nhưng tận đáy lòng hắn không hy vọng người đó là cữu cữu, Lương gia ít người, Trang Khánh Trạch coi như là người thân cận nhất của Lương gia.
Khúc Ý nhìn bộ dáng chịu đả kích của hắn, ngồi bên cạnh thở dài, không có khuyên bảo gì, chỉ lẳng lặng ngồi ở bên cạnh mà thôi.
Một lúc sau, tâm tình của Lương Khang Sinh mới tốt hơn được một ít, đời trước lúc hắn chết, hồn phách cũng đi theo Ý ca nhi, cũng đã từng hoài nghi cữu cữu, hôm nay cùng lắm đem sự hoài nghi này xác định hơn, không phải là đột nhiên phát hiện, lúc tiếp thu cũng không quá khó chịu.
"Ý ca nhi, ta không sao." Lương Khang Sinh nắm tay Khúc Ý, cùng Khúc Ý thương lượng: "Hiện tại chúng ta cũng chỉ mới nghi ngờ, không có chứng cứ xác thực, cái gì cũng không thể làm, cha cùng nương không có trải qua những chuyện như chúng ta, muốn bọn họ tin tưởng, chúng ta phải từ từ."
"Ân, đều nghe huynh." Khúc Ý gật đầu, trong hai người bọn họ thì Lương Khang Sinh thông minh hơn nhiều. nghe lời Khang Sinh chắc chắn không sai.
"Đúng rồi, xem ánh mắt của cữu cữu, ông ta giống như đã xác định rằng ta sẽ thắt cổ, ta hoài nghi tam cô và ông ta có qua lại với nhau." Khúc Ý nhíu mày, càng nghĩ càng cảm thấy có vấn đề.
Nếu không phải hệ thống thần tiên cho y trở về trước khi thắt cổ, hôm nay y chắc chắn sẽ mang theo vết thương ở cổ tiến là Lương gia, đến lúc đó mối quan hệ với bà mẫu khẳng định sẽ có hiềm khích.
Sở dĩ trước khi xuất giá Khúc Ý có ý nghĩ thắt cổ, chính là do Khúc Tam Nữu ở bên tai y kích động ám chỉ, cái gì mà thắt cổ thì không cần phải gả đi, đời trước y không hiểu lòng người hiểm ác, ngây ngốc mà thắt cổ, cuối cùng còn không phải vẫn bị bắt gả đi Lương gia sao.
||||| Truyện đề cử:
TruyenHD |||||
Nghe Khúc Ý nói tên Khúc Tam Nữu, Lương Kháng Sinh dường như cản thấy y đã quên cái gì đó, giống như có liên quan tới tam cô, nhưng hắn lại không nhớ ra được.
Không nghĩ đến chuyện Khúc Tam Nữu nữa, Lương Khang Sinh cảm thấy Khúc Ý nói có lý: "Chuyện xung hỉ này là do cữu cữu đề nghị. Một cây làm chẳng nên non, có lẽ là do tam cô bên phía Khúc gia liên hệ, ngày mai hồi môn nhớ nhắc nhỏ cha nương lưu ý tam cô."
"Ân, ta nhớ kỹ." Khúc Ý gật đầu, Lương Khang Sinh không dặn dò thì mai về y cũng sẽ nói với cha nương để họ không bị tam cô lừa.
Nói đến hồi môn, Khúc Ý nghĩ đến ngày hồi môn đời trước rất không thoải mái, bởi vì Lương Khang Sinh cùng y ra cửa nhưng đi được một đoạn thì thân thể không chịu nổi phải qua về Lương gia, ngay cả Khúc gia thôn cũng chưa kịp vào.
Bởi vậy ấn tượng của Khúc Ý với Lương Khang Sinh và Lương gia rất không tốt, thẳng đến ở bên nhau một thời gian mới hoàn hoãn lại.
Vì thế Khúc Ý lo lắng hỏi: "Tướng công, thân thể huynh có chịu nổi không?"
Nghe lời này, sắc mặt Lương Khang Sinh tối sầm, bất quá nghĩ đến sự việc mình làm đời trước, hắn lại có chút không xác định.
Khúc Ý đề nghị nói: "Hôm nay huynh mệt mỏi cả ngày rồi, nếu không hay là mai khoan hãy về, kêu Đa Cốc đi một chuyến, nói với cha nương ta về trễ một ngày."
Y cảm thấy so với việc ra cửa được nửa đường phải quay về, không bằng nghỉ ngơi một ngày cho khỏe, tinh thần no đủ rồi về gặp cha nương, như vậy bọn họ có thể yên tâm, không cần lo lắng chuyện y ở Lương gia.
Chính là Lương Khang Sinh không vui, đười trước hắn và nhạc phụ nhạc mẫu có hiềm khích rất lớn, sau này phải tốn nhiều công sức mới thay đổi được, hắn không muốn sống lại một đời mà vẫn xảy ra hiểu lầm với cha nương Ý cha nhi, bởi vì y có địa vị không thấp ở trong lòng họ.
Nghĩ tới đời trước mình làm "chuyện ngu xuẩn" đó, Lương Khang Sinh đột nhiên phát hiện một chuyện, tuy rằng ngay từ đầu hắn ăn tham phiến nên mới có tinh thần, nhưng sau khi ngủ trưa một giấc thật ngon, tinh thần hắn hiện tại cũng không tệ.
Mà đời trước, ở trong ngày tân hôn hắn cứ ngủ hôn hôn trầm trầm, muốn nói chuyện gì kỳ lạ, Lương Khang Sinh nghĩ tới chén thuốc lúc hắn mới tỉnh dậy kia.
Điều này khiến hắn vô cùng khϊếp sợ, một suy đoán không thể tin được dần dần bén rễ trong lòng của Lương Khang Sinh, ánh mắt ám ám, nhấp nhấp khóe miệng, trước tiên đem cái phỏng đoán này đè xuống.
Miễn cưỡng cười cười với Khúc Ý, Lương Khang Sinh không đồng ý với biện pháp của Khúc Ý: "Như vậy đi, ngày mai ta mang theo tham phiến, nếu thấy không thoải mái ta sẽ ăn một miếng, mặc kệ như thế nào, ngày mai hồi môn ta cũng sẽ về cùng với đệ, không thể giống như đời trước không thể về cùng với nhau."
Đời trước Lương Khang Sinh không tự mình đón Khúc Ý vào cửa, không có cùng y hồi môn, chuyện Khúc Ý gả vào Lương gia bị người Khúc gia nói ra nói vào, liên lụy nhạc phụ nhạc mẫu, Khúc Giang ở Khúc gia cũng bị chỉ chỉ trỏ trỏ, đời này không thể để chuyện đó xảy ra nữa.
Khúc Ý cắn môi, thật ra trong nội tâm của y, y hy vọng ngày mai Lương Khang Sinh có thể hồi môn cùng với y, bởi việc này đại biểu cho nhiều vấn đề, nhưng mà suy xét đến sức khỏe của hắn, y lại do dự.
"Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, ý ta đã quyết." Lương Khang Sinh ôm mặt Khúc Ý đối diện với mình, thay Khúc Ý ra quyết định.
Phu phu hai người nói thêm một chút chuyện khác rồi mới thổi nến đi ngủ.
Trong phòng tối đen, chỉ nương nhờ ánh sáng le lói từ ánh trăng, có thể thấy được lông tơ thật nhỏ trên mặt Khúc Ý, trái tim Lương Khang Sinh cũng mềm mại theo, đem khói mù trong lòng hắn bởi vì những suy nghĩ kia mà đuổi đi, cùng Khúc Ý nhắm mắt ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Khúc Ý và Lương Khang Sinh sớm tỉnh lại.
Không biết có phải bởi vì được trở về lúc cơ thể mình vẫn còn tốt hay không, Lương Khang Sinh cảm thấy tinh thần của mình so với hôm qua còn tốt hơn.
Ánh mắt sâu thẳm nhìn chén thuốc mà Lương Đa Cốc đưa tới, thời điểm Khúc Ý không chú ý, hắn cầm chén thuốc đổ ra bãi cỏ ngoài cửa sổ.
Lễ vật hồi môn Trang thị đã thay Lương Khang Sinh chuẩn bị sẵn, khi bọn họ ăn sáng xong thì có thể xuất phát.
Trước khi Khúc Ý và Lương Khang Sinh xuất phát, một đoàn người trẻ tuổi của Mạnh gia mang theo khiêng, cuốc, đòn gánh đi theo Khúc Tứ Ngưu và Mạnh thị cùng nhau đến Khúc gia thôn.
Đừng nhìn đại phòng Mạnh gia xuất phát sớm, tại vì nhóm người Khúc Ý ngồi xe ngựa nên đi nhanh hơn, thời điểm nhóm người Khúc Ý đến Khúc gia, bọn Khúc Tứ Ngưu vẫn chưa tới.
Đáp ứng giúp Khúc Tứ Ngưu để ý động tĩnh của Khúc gia nên Khúc Nhị Ngưu miệng ngậm cọng cỏ ngồi trước sân, ông là người đầu tiên phát hiện có xe ngựa đang hướng về Khúc gia liền đứng lên xem.
Xung quanh cũng có mấy hộ gia đình có xe ngựa, lúc này xe ngựa hướng về Khúc gia ngoại trừ Lương gia thì không có người khác, Khúc Nhị Ngưu tính toán một chút, liền làm bộ không thấy tiếp tục ngồi xuống, ông còn cố ý nhắm mắt lại, nhưng ông không nghĩ nếu đối với người không hiểu chuyện thì hành động của ông sẽ gây khó xử cho nhà lão tứ.
Nhưng Khúc Tứ Ngưu thờ ơ không có nghĩa là người khác cũng như vậy.
Biết Khúc Ý hôm nay sẽ hồi môn, Khúc Chí Tài vẫn luôn chú ý xem có xe ngựa nào đến không, sau khi Khúc Nhị Ngưu phát hiện không lâu thì Khúc Chí Tài cũng nhanh chóng phát hiện ra, lập tức đi tìm Khúc lão thái.
Muốn Khúc Chí Tài khom lưng uốn gối lấy lòng người khác thì hắn ta làm không được, nhưng nương hắn ta thì lại khác, kêu nương hắn ta làm thì sẽ không thấy ngại.
Vì thế khi Khúc Nhị Ngưu cảm nhận có một cơn gió thổi qua, định thần lại đã thấy nương mình chạy đến đón xe ngựa.
Con ngựa vốn đang đi bình thường, đột nhiên Khúc lão thái lao đến làm nó hoảng sợ, có chút không khống chế được mà nâng vó ngựa lên.
Người đánh xe là Lương Đa Cốc, cậu nhăn mày nhìn người tới, nhanh chóng cất cao giọng nói: "Thông gia lão thái thái, phiền người lui về sau một chút, đừng dọa ngựa sợ!"
Khúc lão thái thấy ngựa đột nhiên nâng vó lên cũng hoảng sợ, người quê chân đất như bà ít có cơ hội tiếp xúc với ngựa, bà còn tưởng rằng ngựa cũng ngoan giống như con la, con lừa hay con trâu.
Vội tới vội lui, Lương Đa Cốc mới không chế được con ngựa tiếp tục đi đến Khúc gia, động tĩnh không nhỏ hấp dẫn sự chú ý của mấy hộ gia đình xung quanh, khiến họ tò mò xem là đang xảy ra chuyện gì.
Chờ cho xe ngựa rốt cuộc cũng tới trước cửa Khúc gia, đặt ghế ổn thỏa, Đan Cốc mới vén rèm cửa, mời người bên trong xuống xe.
Khúc lão thái nhìn Khúc Ý ăn mặc hoa lệ, sạch sẽ ngồi trong xe ngựa, giơ tay nhất chân đều mang khí chất cao quý, thiếu chút nữa không nhận ra tôn ca nhi của bà, bà theo bản năng lùi lại một bước.
Đối mặt với người có địa vị cao hơn, đáy lòng Khúc lão thái có chút sợ hãi, nhưng nghĩ người này là tôn ca nhi, bà lại thẳng sống lưng, tính toán làm cho tôn ca nhi dù đã xuất giá cũng phải nghe lời.
Sau đó bà lại nghĩ bảo bối Diệu Văn của bà vẫn chưa có cơ hội ngồi xe ngựa, mà ca nhi lão tứ đã có thể ngồi, trong lòng bị sự bất mãn chiếm cứ, liếc mắt nhìn chiếc xe ngựa như là vật sở hữu của mình, đối với bà đồ vật trong nhà toàn bộ đều là của ngũ nhi tử, lão tứ không có khả năng được hương phúc.