Tiếng cười châm chọc của Khúc Tứ Ngưu ở trong sân yên tĩnh của Khúc gia trở nên rõ ràng, mọi người đều nhìn về phía ông.
Khúc Nhị Ngưu ho khan một tiếng: "Tứ đệ, ngươi bình tĩnh một chút, Y ca nhi đã gả đi rồi, ngươi đem y về, chỉ làm cho đôi bên đều khó xử thôi."
Vừa rồi, lúc Khúc Nhị Ngưu thay y phục có nghe Trần thị nói về chuyện của Khúc Ý lúc gả đi, thực sự là ông ngạc nhiên, không nghĩ tới đứa nhỏ Khúc Ý lại vì nghĩ quẩn mà suýt thắt cổ tự tử, bất quá cũng may đến cuối cùng y cũng kịp hiểu chuyện không làm việc ngu ngốc.
Điều làm lão nhị khó hiểu chính là phu lang nhà mình lại nói Khúc Ý có quen với Lương thiếu gia, còn nguyện ý gả đi.
Nhìn tình hình này, Khúc Nhị Ngưu thấy nếu Khúc Ý nguyện ý gả cho Lương gia, nếu lão tứ chạy đi đòi người, sẽ làm cho Khúc Ý sau này khó yên ổn ở Lương gia.
Còn có, Khúc Ý trước mặt người dân Khúc gia thôn đường đường chính chính gả ra ngoài, nếu đêm nay y lại trở về, y vẫn là ca nhi đã bị gả đi, sau này muốn tìm người đàng hoàng để gả đi cũng không dễ dàng, Khúc Nhị Ngưu cảm thấy nên suy nghĩ kỹ lưỡng rồi quyết định sau, cho nên mới mở miệng khuyên giải.
Khúc Nhị Ngưu có thể bình tĩnh suy xét những điều này, Khúc Tứ Ngưu lại làm không được, Khúc Ý là hài tử của ông, là hài tử mà ông cùng Huệ nương thương yêu vô cùng, bọn họ sao có thể để y đi xung hỉ được.
"Nhị ca, huynh không cần khuyên ta." Khúc Tứ Ngưu không để ý Khúc Nhị Ngưu, quay đầu nhìn ngũ đệ mà chính mình không quen thuộc, nhìn thấy ánh mắt coi thường và chán ghét của Khúc Chí Tài, tình huynh đệ là gì ông cũng không còn quan tâm nữa: "Lão ngũ, ta biết những người đọc sách thường coi trọng thanh danh, nếu thanh danh của Ý ca nhi kém thì các người đều là người một nhà thanh danh cũng không tốt hơn đâu."
Nhiều năm trước Khúc Chí Tài lên huyện thành thi được cái danh hiệu đồng sinh, đến bây giờ cũng không tiến thêm được bước nào nữa, hắn từ bỏ chuyện thi cử để ở nhà dạy học cho nhi tử, hắn cũng thường đem Khúc Diệu Văn đi bái phỏng các vị phu tử ở huyện thành, nghe nói Khúc Diệu Văn còn có thiên phú hơn hắn lúc xưa.
Năm nay, Khúc Diệu Văn được người nhà kỳ vọng muốn tham gia thi cuộc thi đầu tiên trên huyện thành, nếu lúc này thanh danh của Khúc Diệu Văn không tốt, vậy cậu sẽ không có cách nào tham gia các hội dành cho văn nhân được nữa.
Khúc Tứ Ngưu xem như châm lửa vào thùng thuốc nổ, Khúc lão gia, Khúc lão thái, Khúc Chí tài đều phẫn nộ nhìn ông.
Trong đó Khúc lão thái là thiếu kiên nhẫn nhất, bà nhanh chóng cầm một cái chổi hướng đến chỗ Khúc Tứ Ngưu, trong miệng hùng hùng hổ hổ: "Đồ đáng chết này, lương tâm ngươi bị chó tha rồi sao, năm đó ta không nên sinh ra ngươi, đồ ăn cây tái rào cây sung, đồ bạch nhãn lang...!"
Nhìn thái độ của Khúc lão thái thì Khúc Tứ Ngưu không phải nhi tử của bà mà là kẻ thù gϊếŧ cha mới đúng.
Khúc Tứ Ngưu cũng đang nổi nóng, ông nhìn Khúc lão thái xông đến, duỗi tay đem cây chổi trong tay bà cướp lấy, làm Khúc lão thái ngây ngẩng cả người.
Khúc Nhị Ngưu thấy tình huống không đúng, nhanh chân chạy lại kéo tay Khúc Tứ Ngưu, đem khoảng cách giữa lão tứ và lão thái giãn ra, đỡ cho người ngoài nhìn thấy cảnh này lại nói Khúc Tứ Ngưu bất hiếu.
Theo lý thuyết chuyện như vậy xảy ra thì phải để Khúc Đại Ngưu đứng ra cản mới đúng, nhưng khi nhìn Khúc Nhị Ngưu và Khúc Tứ Ngưu như vậy ông chỉ nhấp nhỏm một hai cái rồi lại ứng yên một chỗ.
"Tứ Ngưu, ngươi bình tĩnh một chút, đừng làm chuyện ngốc nghếch." Khúc Nhị Ngưu định bụng giựt lấy cây chổi trên tay Khúc Tứ Ngưu, nhưng Khúc Tứ Ngưu cứ khăng khăng giữ lấy không buông, làm ông cảm thấy rất bất đắc dĩ và sốt ruột, lo lắng hôm nay Khúc Tứ Ngưu sốt ruột mà gây ra chuyện hối hận về sau.
Tuy rằng từ nhỏ Khúc Tứ Ngưu đã bị đưa đi, nhưng lão nhị vẫn nhớ rõ trước đây mình có một đệ đệ rất là ngoan, Khúc Tứ Ngưu cũng nhớ trước đây lão nhị cũng rất chiếu cố mình, cho nên Khúc Tứ Ngưu về lại Khúc gia, quan hệ của bọn họ cũng không tệ lắm.
Khúc Nhị Ngưu nghĩ nghĩ, cuối cùng dùng Khúc Ý để khuyên nhủ: "Tứ đệ, phu lang của ta nói Ý ca nhi là nguyện ý gả đi, Ý ca nhi đã xuất giá rồi, đợi đến ngày mai hồi môn rồi lại nói được không?"
Tâm tình Khúc Tứ Ngưu hiện tại giống như một khối sắt nóng bị ngâm trong nước lạnh, hỏa khí giống như hơi nước nhanh chóng bóc hơi, ông mau chóng bình tĩnh lại, nhưng trong tâm vẫn còn lo lắng.
Khúc lão thái nghe Khúc Nhị Ngưu nói, híp mắt nhìn về phía người con thứ hai mà cả ngày hôm nay không thấy mặt, đột nhiên xông lên kéo áo Khúc Nhị Ngưu: "Ngươi a, ta thắc mắc tại sao hôm nay lão tứ lại đột nhiên trở về, thì ra là ngươi chạy đi tìm người."
Bởi vì thật sự nghe được tin lão tứ hôm nay không trở vê kịp, Khúc lão thái mới nhanh chóng gả Khúc Ý đi, chờ gạo nấu thành cơm rồi thì Khúc Tứ Ngưu sẽ không làm gì được, không nghĩ lại trở về nhanh như vậy được, thì ra là trong nhà có nội gián.
Khúc Tứ Ngưu không thường xuyên ở nhà, Khúc lão thái hùng hùng hổ hổ một lát rồi thôi, dù sao cũng ít khi nhìn thấy, bà cũng lười quản.
Nhưng sự việc hôm nay lại chọc đến lợi ích của bà, sao bà có thể chịu đựng được, lập tức đối với Khúc Nhị Ngưu vừa đánh vừa mắng, ầm ĩ trong sân từ việc lão tứ trở về đổi thành lão thái thu thập lão nhị.
Bà đánh lão nhị không chỉ bởi vì lão nhị mật báo cho lão tứ, mà còn muốn dời đi sự chú ý của lão tứ, làm lão tứ không thể cứ nắm mãi không buông.
Không giống như Khúc Tứ Ngưu từ nhỏ đã được nuôi dưỡng ở Mạnh gia, Khúc Nhị Ngưu lớn lên ở Khúc gia, ông đối với cha mẹ vẫn có sự kính trọng, không có khả năng phản kháng lại Khúc lão thái, chỉ có thể chạy chỗ này trốn chỗ kia, một chút cũng không giống như một người đã hơn 40 tuổi.
Trong lúc nhất thời, Khúc gia gà bay chó sủa, sắc mặt Khúc Chí Tài lập tức biến đen, Diệu Văn nhà ông còn muốn đọc sách, nháo cái gì mà nháo, chậm trễ việc đọc sách của Diệu Văn thì ai gánh nổi.
Không chút do dự, Khúc Chí Tài hướng Khúc lão thái mà rống lên: "Nương, Diệu Văn còn phải đọc sách, mọi người đừng nháo nữa."
Động tác tác đánh người của Khúc lão thái liền dừng lại, bà xấu hổ cười: "Chí Tài, ngươi đừng giận, nương nhất thời nóng nảy không chú ý tới, nhất định sẽ không ồn ào nữa."
Khúc Nhị Ngưu nhẹ nhàng thở ra, ông thấy nương nhà mình đã chuyển sự chú ý qua bên ngũ phòng, liền từ lão hổ biến thành mèo, không chút uy hϊếp, nhanh chóng chạy qua một bên.
Lão tứ nhìn bộ dáng chật vật của lão nhị cũng không nói gì nhiều, nắm chắc thời gian hỏi: "Nhị ca, nhị phu lang, mong hai người đem tất cả mọi chuyện liên quan tới việc Khúc Ý xuất giá nói hết cho đệ."
Khúc lão thái thấy lão tứ không còn kêu gào đòi đi Lương gia mang Khúc Ý về nữa, tuy rằng trong lòng vẫn chưa nguôi giận, nhưng giờ phút này bà để ý đến Khúc Chí Tài và Khúc Diệu Văn hơn.
Nghĩ nghĩ, Khúc lão thái đi hướng phòng bếp: "Chí Tài, vừa rồi nương không để ý đến chuyện Diệu Văn đọc sách, để nương xuống bếp làm cái trứng hấp cho nó bồi bổ nha."
Khúc Chí tài xua tay: "Nó không thích trứng hấp, ngày mai ta muốn dẫn nó lên huyện thành bái phu tử, nương giúp ta chuẩn bị chút lễ vật."
Cha con bọn họ còn lạ gì món trứng hấp nữa, ở Khúc gia bọn họ muốn ăn bao nhiêu thì ăn, khiến nương đưa tiền còn hơn trứng hấp rất nhiều lần, lễ vật Lương gia đưa là muốn dùng riêng cho Diệu Văn, không muốn lấy ra.
Vừa nghe đại tôn tử muốn, Khúc lão thái một chút cũng không do dự, lập tức dẫn theo Khúc Chí Tài đi vào phòng trong, cẩn thận hỏi một chút muốn lễ vật gì.
Một trò khôi hài như vậy ngắn ngủi kết thúc, khúc lão gia sắc mặt âm trầm nhìn lão tứ: "Tứ Ngưu, ngươi đừng quên, Khúc gia mới là nhà của ngươi, một bút không viết ra được hai khúc(?), đừng quên tổ tông của mình."
Tự cho là giáo huấn nhi tử, Khúc lão gia không thèm quan tâm sắc mặt của lão tứ, nói xong liền đi vào nhà, ông ta không có đến phòng Khúc Chí Tài như là Khúc lão thái mà đến phòng Khúc Diệu Văn xem cậu có bị ảnh hưởng gì không.
Sau khi hai ông bà lão đi rồi, Khúc Đại Ngưu và Mễ thị mới cảm thấy nhẹ nhõm, lão đại do dự một lúc, lại gập ghềnh bước đến bên cạnh lão tứ: "Tứ Ngưu à, cha cùng, cùng nương đều là vì, vì tốt cho chúng ta."
Khúc Nhị Ngưu bĩu môi: "Đại ca à, huynh nói ra điều này, chỉ có mình huynh tin là thật."
Rõ ràng chỉ hơn ông có 3 tuổi, nhưng nhìn đại ca giống như hơn ông tận 10 tuổi, Khúc Nhị Ngưu không nói nữa, chỉ biết thở dài.
Trước kia đại ca không phải như thế, sau khi sinh lần lượt bốn người con gái, cha và nương có chút oán giận đại ca vô dụng, chuyện gì trong nhà cũng bắt đại ca làm, nhìn đại ca và đại tẩu không khác gì người làm trong nhà, chịu khổ chịu cực không dám bất mãn.
Thật ra lão nhị rất hiểu nổi khổ của lão đại, đơn giản là cảm thấy chính mình không sinh được nhi tử nên không dám lên tiếng, nếu như nói vậy, ngay cả một đứa con lão nhị còn chưa có kìa, chẳng phải càng không tự tin hơn nữa sao, nhưng bởi vì lão nhị và Trần thị không dễ bị khi dễ, trong nhà cũng không dám làm gì bọn họ, cùng lắm mắng chửi 1- 2 câu.
Đối mặt với ánh mắt của đệ đệ, môi Khúc Đại Ngưu khép mở vài cái, cuối cùng cũng không nói gì, im lặng cúi đầu rời đi, Khúc Nhị Ngưu cảm thấy Khúc Đại Ngưu càng ngày càng trầm mặc hơn.
Khúc Nhị Ngưu cảm thán: "Tứ đệ, ngươi đừng trách đại ca, huynh ấy sống cũng không dễ dàng."
"Nhị ca, ta hiểu." Khúc Tứ Ngưu không có ý trách đại ca, nhưng đối với đại ca như vậy ông cũng không thân thiết được, so với chuyện của đại ca, ông càng quan tâm đến chuyện của Ý ca nhi hơn.
Trần thị đem chuyện xảy ra 2 ngày nay kể cho lão tứ nghe, chuyện Trần thị biết đều nói hết, nhưng bởi vì sợ lão tứ sẽ làm loạn lần nữa nên riêng chuyện Khúc Ý muốn thắt cổ không dám nói ra.
Khúc Tứ Ngưu nghe Trần thị nói xong, sự tức giận lại tiêu tán thêm một chút, đừng nhìn Ý ca nhi ngày thường tính tình như thuận, nhưng y lại không phải giống như gia đình đại ca chịu thương chịu khó, nếu như y không thật sự muốn gả, y sẽ không ngoan ngoãn nghe lời như vậy.
"Vậy để ta quay lại Mạnh gia nói với Huệ nương, sáng mai liền xuất phát trở về đây, nói không chừng người Mạnh gia cũng sẽ đi theo, chuyện này để sẽ không để yên như vậy, chuyện ở đây làm phiền nhị ca nhị phu lang lưu ý giúp ta."
Nói xong, Khúc Tư Ngưu liền quay người rời khỏi Khúc gia.
Trời đã sắp tối, lão nhị lo lắng lão tứ đi về không an toàn, nhưng nhìn bộ dáng lão tứ không có khả năng ở lại, ông bèn cầm theo lưỡi hái đuổi theo đưa lão tứ phòng thân.
Bởi vì Khúc Tứ Ngưu rời đi nên Khúc gia cũng yên tĩnh hơn.
Lương gia.
Sau khi đôi tân nhân kính trà xong, Trang thị mang theo nhi tử và tân phu lang tham gia gia yến.
Trang Khánh Trạch âm thầm chú ý đến đôi tân nhân phu phu này, trên mặt ông nở cười rất ôn hòa, ánh mắt ông nhìn về phía bọn họ giống như một vị trưởng bối rất yêu thương cháu của mình.
Nhưng mà lúc ánh mắt ông rơi trên người Khúc Ý, ông chợt kinh ngạc, nụ cười trên mặt cũng cứng lại.
Bởi vìcó lòng cảnh với Trang Khánh Trạch, Khúc Ý vẫn luôn chú ý ông, khi y pháthiện ánh mắt ông đang gắt gao nhìn cổ mình, trong đầu y có một phỏng đoán nàođó.