Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Chi Xung Hỉ Tiểu Phu Lang

Chương 7: Khúc tứ ngưu trở về

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chuẩn bị gặp bà nội và ông chú cực phẩm của Khúc Ý

----------

Khúc Nhị Ngưu và Khúc Tứ Ngưu đều có vẻ mặt mệt mỏi giống nhau, nhưng có chút khác biệt là Khúc Nhị Ngưu chỉ đơn giản là mệt mỏi, còn Khúc Tứ Ngưu vừa mệt mỏi vừa nóng lòng, vừa thở phì phò vừa cố gắng chạy nhanh nhất có thể.

Đứng trước cửa lớn Khúc gia vẫn còn treo dây đỏ, đèn l*иg, Khúc Tứ Ngưu ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn những đồ trang trí đại biểu cho hỉ sự, nếu vẫn còn treo ở đây, có thể nói lên rằng bọn họ đã về trễ, Ý ca nhi đã bị gả ra ngoài?

Khúc Nhị Ngưu chạy lên, giữ Khúc Tứ Ngưu lại: "Tứ đệ, ngươi đứng ngốc ở đây làm gì?"

Nội tâm Khúc Tứ Ngưu vô cùng dày vò, nếu Ý ca nhi chưa gả đi, ông về đến nhà còn có thể ngăn cản, nhưng Ý ca nhi đã bị gả đi rồi, ông có thể làm được gì bây giờ...

"Ta đi tìm ca phu lang của ngươi trước, ngươi chậm rãi suy nghĩ đi." Khúc Nhị Ngưu nói xong không bước vào từ cửa trước, mà chạy đến bên phía viện của mình mà trèo tường vào.

Chuyện đi tìm Khúc Tứ Ngưu là Khúc Nhị Ngưu lén cha nương chạy đi, ông chỉ có thể giúp tứ đệ nhiêu đó thôi, một bên là huynh đệ chất ca nhi, một bên là cha nương, tuy rằng ông muốn giúp đệ đệ nhưng cũng không thể lộ liễu quá mức.

Chờ Khúc Nhị Ngưu biến mất một hồi, Khúc Tứ Ngưu mới đẩy cửa bước vào, sắc mặt của ông đã khôi phục sự bình tĩnh, nhưng sự run rẩy và thở dốc đã bán đứng tâm tình của ông.

Lúc này trong sân Khúc gia, Khúc Đại Ngưu đang sửa chữa nông cụ, trên đôi tay tất cả đều là vết chai cùng làn da khô nứt nẻ còn rịn ra chút máu, nhưng dường như ông không cảm thấy đau, cứ tập trung mà làm, phía trong nhà bếp Mễ thị đang rửa sạch toàn bộ chén dĩa của cả nhà, thân hình gầy ốm, tay chân lại nhanh nhẹn.

Âm thanh Khúc Tứ Ngưu tiến vào làm Khúc Đại Ngưu ngẩng đầu lên, phát hiện người đi vào là tứ đệ, cái cuốc cùng búa trên tay ông "loảng xoảng" rơi xuống.

Tiếng đồ vật rơi khiến người trong nhà bất mãn, hùng hùng hổ hổ bước ra ngoài: "Muốn chết hả, trong sân tiếng động lớn như vậy, không biết là Diệu Văn cần yên tĩnh để đọc sách sao."

"Một đám sinh ra chính là để đòi nợ mà, đứa thì ở nhà cả ngày mặt dài như đưa đám, đứa thì tối ngày ra đường lêu lỏng không thấy mặt mũi đâu, đứa thì bị tiểu yêu tinh nào đó câu dẫn đến không nhớ nhà mình ở đâu luôn, nếu không phải trong nhà còn một đứa có chí thì hai ông bà già này không biết trông cậy vào ai đây."

"Còn đứng đần người ra đó là gì nữa, có sửa mấy cái nông cụ thôi mà làm cũng không xong, không biết còn làm được cái gì nữa, đúng thật là không thể trông cậy vào một mình ngươi được mà, sau này Khúc gia biết lấy gì ăn đây hả, thà sinh ra một đóng tiền còn..."

Khúc lão thái mắng được một nữa thì ngưng bặt, bà đứng thở dốc nhìn Khúc Tứ Ngưu, sắc mặt trở nên khó coi, sao nó lại đột nhiên trở về?

Phải biết rằng, Khúc lão thái dám đem Khúc Ý đi làm phu lang xung hỉ, chính là ỷ vào việc Khúc Tứ Ngưu và Mạnh thị không có nhà, nếu nhi tử cùng con dâu ở đây, sự việc sẽ không thuận lợi như vậy.

Lúc trước Khúc Tam Nữu lặng lẽ tới tìm Khúc lão thái, nói bát tự của Khúc Ý và vị thiếu gia bệnh tật bên Lương gia vô cùng phù hợp với nhau, Lương gia xin cưới Khúc Ý, nguyện ý đưa nhiều tiền sính lễ, chính là thời gian tương đối gấp, phải xuất giá ngay.

Khúc lão thái vô cùng ham muốn sinh lễ của Lương gia, nhưng bà nghĩ nhà mẹ đẻ của Mạnh thị không dễ chọc nên vẫn chưa dám đồng ý.

Vào lúc mà bà cảm thấy vô cùng tiếc món tiền lớn như vậy thì Khúc Tứ Ngưu- người hay ở dài hạn bên Mạnh gia lại trở về, ông trở về không phải do không làm việc cho nhà bên kia mà là muốn đón vợ con cùng trở về Mạnh gia.

Khúc Tứ Ngưu nói mấy ngày tiếp theo sẽ đi theo người nhà nhạc phụ làm việc, cũng chính là sư phó Mạnh gia đang đi làm công bên ngoài, phải đi vài ngày, vừa lúc đại tôn tức Mạnh gia sắp lâm bồn, Mạnh gia thiếu người, muốn kêu Mạnh thị đã gả ra ngoài về hổ trợ.

Đại tôn tức: vợ của cháu trai lớn

Đại phòng Mạnh gia có nghề thợ mộc gia truyền, ở phương diện này còn rất nổi tiếng, ngoại trừ người ở nông thôn tìm họ làm gia cụ, người ở trấn trên, người giàu có ở huyện thành cũng tìm bọn họ để đặt hàng.

Năm đó Khúc lão thái sinh người con thứ 5 là Khúc Chí Tài, bởi vì đứa thứ 4 là Khúc Tứ Ngưu tuổi không lớn cũng không nhỏ, không cần chiếu cố nữa, trong nhà người nhiều mà tiền ít, bà cùng Khúc lão gia thương lượng đưa Khúc Tứ Ngưu đến đại phòng Mạnh gia học nghề.

Đại phòng Mạnh gia đã có đủ người để truyền nghề rồi, dựa vào đâu phải truyền nghề cho người ngoài, bọn họ đương nhiên không vui, lỡ như tay nghề của họ bị truyền ra bên ngoài thì phải làm sao.

Khúc lão thái lúc đó rất quyết tâm, cứ đem Khúc Tứ Ngưu tuổi còn nhỏ ném ở Mạnh gia liền bỏ đi, cuối cùng cha Mạnh thị nhìn không được đành đem người về, sau đó Khúc Tứ Ngưu đã bái Mạnh lão gia làm sư phó.

Về sau, Khúc Tứ Ngưu cơ hồ là không có trở về Khúc gia, ăn ở tại Mạnh gia, rồi lại thành hôn với con gái của sư phó là Mạnh thị, nếu nói ông là đồ đệ của Mạnh lão gia còn không bằng nói ông là một đứa con trai khác của Mạnh lão gia.

Tuy rằng Khúc lão thái năm đó vứt bỏ Khúc Tứ Ngưu ở Mạnh gia, nhưng không có đem hộ tịch của Khúc Tứ Ngưu chuyển qua, cho nên chung quy Khúc Tứ Ngưu vẫn là người của Khúc gia.

Khúc lão thái chạy đến Mạnh gia làm loạn, nói Mạnh gia không hỏi ý Khúc gia, tự tiện tính chuyện hứa gả của Khúc Tứ Ngưu, cuộc hôn nhân này Khúc gia không nhận!

Lúc này Mạnh gia muốn giữ nhân tài, hộ tịch của Khúc Tứ Ngưu còn ở Khúc gia thôn, trong tay Khúc lão thái, nếu việc hôn nhân này Khúc gia không nhận, Mạnh thị và Khúc Tứ Ngưu liền không thể trở thành phu thê.

Cuối cùng Mạnh gia vì nhi nữ mà thỏa hiệp, vì để hai người có thể danh chính ngôn thuận làm phu thê, Mạnh thị phải dọn về Khúc gia, nguyên bản Mạnh gia muốn gả nhi nữ cho Khúc Tứ Ngưu là vì muốn chiếu cố nhi nữ của mình, ai biết lại xảy ra chuyện như vậy.

Nhưng đây chỉ là khởi đầu, sau khi Khúc Tứ Ngưu trở về, Khúc lão thái đánh chủ ý lên tai nghề của Khúc Tứ Ngưu, chuyện kiếm tiền đều bắt Khúc Tư Ngưu làm.

Trong lòng Khúc Tứ Ngưu, phân lượng của cha mẹ kém xa sư phó, ông không vui như lúc đi làm cho sư phó.

Khúc lão thái tìm cách tra tấn Mạnh thị, mặc kệ nói như thế nào thì Khúc lão thái vẫn là bà mẫu, thân phận bà chiếm ưu thế, bà có đối xử với Mạnh thị như thế nào thì người ngoài cũng không có quyền quản, dù là Mạnh gia có tới cũng không xử lý được.

Cuối cùng Mạnh gia phải đưa việc cho Khúc Tứ Ngưu làm, những thứ Khúc Tứ Ngưu làm ra giao lại cho họ, bọn họ sẽ trả tiền công có ông, ông đêm tiền về đưa cho Khúc lão thái, lại có thể đảm bảo tay nghề của họ không truyền ra ngoài.

Bởi vì nhà mẹ đẻ trả công cho tướng công, nên cuộc sống của Mạnh thị trải qua tương đối tốt hơn, Khúc lão thái không còn tìm cách làm khó dễ Mạnh thị nữa, đại đa số đối với tứ phòng bà đều làm như mắt không thấy tâm không phiền.

Khúc lão thái cơ bản không thèm quản bọn họ, đi còn đỡ phiền, không cần tốn cơm tốn gạo nhà bà, nhưng lần này khi nghe Khúc Tứ Ngưu phải đi theo sư phó, còn dẫn theo Mạnh thị về, Khúc lão thái liền động tâm tư, lập tức lấy lý do Khúc Ý đã lớn phải phụ giúp việc trong nhà nên muốn Khúc Ý ở lại.

Mạnh thị không yên tâm để Khúc Ý ở lại Khúc gia, nhưng thái độ giữ Khúc Ý lại vô cùng kiên định, nghĩ Khúc Ý đã lớn rồi, nhà mẹ đẻ lại ít người, bà đành để Khúc Ý lại.

Không nghĩ tới việc này lại dẫn đến việc Khúc Ý bị gả đi, hôm nay Khúc Tứ Ngưu bị bên gia chủ dẫn đi xem gỗ, Khúc Nhị Ngưu phải đi năm lần bảy lượt mới tìm được Khúc Tứ Ngưu.

Thật ra lúc đầu Khúc Nhị Ngưu định đi tới Mạnh gia tìm Mạnh thị để bà ngăn cản cuộc hôn nhân này, nhưng lại nghĩ Mạnh thị đến Khúc gia nói chuyện sẽ không có giá trị bằng tứ đệ, nên ông liền đi tìm Khúc Tứ Ngưu.

Vì thế dưới tình huống Khúc Tứ Ngưu và Mạnh thì không hay không biết, Khúc Ý đã bị gả đi Lương gia.

Nhìn nương rõ ràng vô cùng kinh ngạc lại giả bộ trấn định, Khúc Tứ Ngưu cố gắng áp chế sự phẫn nộ hỏi: "Nương, Ý ca nhi đâu?"

Tròng mắt Khúc lão thái lưu chuyển, cảm giác đầu tiên khi nhìn thấy nhi tử là chột dạ, bà không nghĩ tới nhi tử đang làm việc bên ngoài lại trở về nhanh chóng như vậy.

Nhưng mà khi Khúc Tứ Ngưu dùng thái độ hưng sư vấn tội này đối với bà, trong lòng Khúc lão thái tràn ngập bất mãn, nhi tử là do bà đẻ ra, mạng là do bà cho, sao lại dám nói chuyện với bà như vậy?

Hưng sư vấn tội ( 兴师问罪): Ý nghĩa: phát động quân đội đến để hỏi tội, hoặc để chỉ một người tức giận tập hợp nhiều người đến để chất vấn đối thủ.

Không biết lấy tự tin ở đâu ra, Khúc lão thái ngẩng đầu trừng ông: "Lão tứ, ngươi có ý gì?"

Đôi tay bị ông nắm chặt đến rung người, lời nói từ kẽ răng phát ra: "Nương, Ý ca nhi có phải bị người bắt gả ra ngoài rồi phải không?"

Khúc lão thái nghe thấy đôi mắt liền trừng lớn hơn nữa: "Gả ra ngoài thì sao? Ngươi có ý kiến gì? Lão bà ta tìm cho nó một gia đình chồng tốt như vậy, về sau chính là được hưởng vinh hoa phú quý, ăn mặc không lo, tôi tớ thành đàn, hưởng không hết phúc."

Trên mặt không có một chút chột da nào, nói chuyện cũng tự tin mười phần, bà đúng thật là vì sính lễ mới gã Khúc Ý cho Lương gia, nhưng bà cũng thật lòng cho rằng bà đã thay Khúc Ý tuyển chọn được một mối nhân duyên tốt.

Người Lương gia như vậy, ai cũng có thể tùy tiện gả vào hay sao? Lão tứ và Khúc Ý không cảm kích bà thì thôi, còn bất mãn, đúng là làm phản mà!

"Gả cho Lương gia là hưởng phúc sao?" Giọng nói của Khúc Tứ Ngưu đột nhiên cao lên, mặt đỏ bừng, gân cổ nổi lên, giống như tùy thời sẽ lao vào đánh người vậy.

Một tiếng rống này của ông, khiến cho mọi người ở Khúc gia đều kinh động, Khúc Nhị Ngưu mới thay y phu xong cùng Trần thị ra tới, cùng Khúc Đại Ngưu lưng còng và Mễ thị đang lo sợ đứng đó nhìn ông.

Khúc lão gia cau mày bước ra: "Trờ về thì trở về, làm cái gì mà la hét um sùm?"

"Được rồi, Khúc Tứ Ngưu, ngươi muốn làm gì?" Khúc lão gia tính răng dạy một hai câu thì Khúc lão thái chen vào.

Vừa rồi bà bị tiếng rống của Khúc Tứ Ngưu làm đau tai, lúc này vô cùng tức giận nhìn lão tứ, lập tức đặt mông ngồi xuống gào khóc.

"Ngươi là đồ không có lương tâm, cưới tổ tông về nhà cung phụng thì cũng thôi đi, cả ngày không về nhà hiếu thuận cha nương ta cũng không nói gì, giờ ngươi tính làm phản đánh luôn cả bà già này hay sao!"

"Đứa con lòng dạ xấu xa như ngươi, biết vậy năm đó ta không sinh ngươi ra, còn không thì dìm vô thùng phân chết cho rồi!"

Tiếng kêu khóc của Khúc lão thái làm Khúc lão gia và Khúc Nhị Ngưu nhăn mày lại, Khúc Đại Ngưu đứng đó cũng chết lặng không dao động.

Khúc Tứ Ngưu đứng đối mặt với Khúc lão thái, trên mặt ông đầy vẻ chán ghét, ông nhìn Khúc lão thái khóc lóc trên mặt đất mà trong lòng lạnh lẽo, dưới sự xúc động buột miệng nói ra: "Nương, ta kêu người một tiếng nương là vì người có công sinh ta ra, nhưng không có nghĩa là hài tử của ta phải chịu sự sắp đặt của người, bây giờ ta sẽ đi đến Lương gia dẫn Ý ca nhi về."

"Ngươi dám!" Khúc lão thái từ trên mặt đất bò dậy: "Nếu ngươi dám bước ra khỏi đây, ta lập tức đập đầu chết cho ngươi coi. Nếu ngươi muốn ngươi và Khúc Ý cả đời mang tiếng là bức tử nương thì ngươi cứ đi đi."

Khúc Tứ Ngưu chần chừ, nói thật ông không tin người mẹ này của ông sẽ thật sự đập đầu chết, nhưng lời nguyền của bà sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Ý ca nhi.

Đúng lúc này, trong nhà chính một người mặt trường bảo đi ra, hắn cau mày nhìn mọi người trong sân: "Nương, Diệu Văn muốn đọc sách, mọi người an tĩnh chút đi."

Người đó là đệ đệ của Khúc Tứ Ngưu- Khúc Chí Tài, lúc trước Khúc lão thái đặt tên rất tùy tiện, Khúc Đại Ngưu, Khúc Nhị Ngưu, Khúc Tam Nữu, Khúc Tứ Ngưu, chỉ có Khúc Chí Tài là được Khúc lão gia chi hai đồng tiền nhờ lão đồng sinh trên trấn đặt tên, từ việc đó cho thấy Khúc lão gia và Khúc lão thái đối với mấy đứa con của mình không đồng đều.

Diệu Văn trong miệng Khúc Chí Tài là đại nhi tử của hắn, là đại tôn tử của Khúc lão gia- Khúc Diệu Văn.

Tục ngữ có câu, Tiểu nhi tử, đại tôn tử chính là mạng của lão thái thái.

Khúc Đại Ngưu và Mễ thị sinh được bốn khuê nữ, Khúc Nhị Ngưu và Trần thị thì không có con, Khúc Tam Nữu đã sớm gả ra ngoài, Khúc Tứ Ngưu và Mạnh thị ngoài Ý ca nhi còn có đại nhi tử là Khúc Giang, nhưng vì có nửa dòng máu của Mạnh gia nên Khúc lão thái không thích cậu.

Còn về Khúc Chí Tài, vừa là tiểu nhi tử lại vừa có đại tôn tử, tự nhiên nhận được sự ưu ái nhất của Khúc gia, Khúc lão thái phải nói là đối với bọn họ đào tim đào phổi, muốn sao muốn trăng đều được, những người khác là cỏ cây, họ mới là bảo vật.

Chỉ một câu nói của Khúc Chí Tài làm cho tính toán khóc lóc ăn vạ của Khúc lão thái đột nhiên biến mất, Khúc Tứ Ngưu chỉ thấy cực kỳ châm chọc.
« Chương TrướcChương Tiếp »