Chương 2: Ra cửa

Lúc này ở Lương gia, Lương Khang Sinh hai mắt nhắm nghiền nằm ở trên giường, khăn trải giường màu đỏ rực càng khiến khuôn mặt của hắn thêm tái nhợt, hô hấp mỏng manh.

Trang thị ngồi bên giường, vẻ mặt u sầu nhìn nhi tử suy yếu ở trên giường, âm thầm rơi lệ: "Khang Sinh, nương cũng vì không có biện pháp, bát tự của Khúc tiểu ca nhi cùng con tương hợp, hy vọng sau khi cưới y thân thể con sẽ tốt hơn."

Người nằm trên giường mí mắt giật giật, Trang thị vẫn không nhận ra, vẫn cứ nói về chuyện của Khúc Ý.

Xảo Cần là người hầu thân cận của Trang thị nhẹ tay nhẹ chân bưng chén thuốc vào, ở bên tai Trang thị thấp giọng nói: "Phu nhân, thuốc của thiếu gia đã có rồi."

Trang thị thở dài, bưng chén thuốc lên: "Ta đút hắn, đợi chút Khúc tiểu ca nhi vào cửa, ngươi ở bên này chiếu cố thiếu gia, ta phải ra ngoài nhìn, không thể để nhóm người đệ đệ bận việc mãi được."

"Dạ được." Xảo Cần đem khay đựng chén thuốc thu hồi lại, đứng lùi ra sau.

Lúc Trang thị chuẩn bị đút thuốc, Lương Khang Sinh đang nằm trên giường không chút động tĩnh đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt tinh tường không giống như người bệnh hôn mê nhiều ngày mới tỉnh dậy.

Lúc này, đầu óc Lương Khang Sinh đau đớn giống như bị kim châm, nhưng hắn đã quen với việc chịu đựng đau đớn, đau đớn này vẫn trong phạm vi hắn có thể chịu được, hắn chống giường muốn ngồi dậy.

Vừa rồi vẫn còn hôn hôn trầm trầm, Lương Khang Sinh nghe xong những lời nói vừa rồi vô cùng khó hiểu, hắn chẳng phải đã chết rồi sao? Chẳng lẽ đây là nơi người đến sau khi chết? Những chuyện trước khi chết sẽ được tái hiện lại sao?

"Nương, con không uống thuốc." Nhìn chén thuốc đen như mực kia, Lương Khang Sinh nhíu mày, trước khi chết hắn đã uống quá nhiều thuốc rồi, nếu đã chết, hắn không muốn uống thuốc nữa.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. TruyenHD

2. TruyenHD

3. TruyenHD

4. TruyenHD

=====================================

"Khang Sinh, con..." Trang thị thấy nhi tử rốt cuộc cũng tỉnh lại, sầu khổ trên mặt được thay bằng nụ cười, nhưng nhi tử lại không muốn uống thuốc, bà nhíu mày muốn nói lại thôi.

Ngồi một lúc, Lương Khang Sinh xốc chăn lên, hắn muốn xuống giường đi một chút, hắn nhớ rõ chính mình bao lâu đã không được xuống đất đi lại.

"Khang Sinh!" Trang thị giật mình, đứa nhỏ này sức khỏe yếu như vậy, đại phu nói hắn phải cố gắng nằm tĩnh dưỡng, không được phép xuống đất.

Trang thị còn đang kinh ngạc thì chân Khang Sinh mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất.

Loại đau đớn trên đôi chân không giống như đau đầu làm Khang Sinh ngây ngẩng cả người, hắn có thể cảm giác được đau đớn sao?

Vừa rồi đau đầu, hắn còn tưởng bởi vì thời điểm trước khi chết mình vẫn luôn đau đầu, cho nến hắn chết rồi vẫn còn đau, nhưng lúc nãy té ngã sao hắn lại vẫn cảm thấy đau?

Trang thị và Xảo Cần nhanh chóng chạy đến nâng hắn dậy ngồi ở trên giường, thấy Lương Khang Sinh giống như không muốn nằm, Xảo Cần lấy thêm áo khoát khoát lên người hắn.

Ngồi ở trên giường, Lương Khang Sinh ngơ ngác nhìn bàn tay mình, bàn tay hắn gầy yếu hơn tay nam tử bình thường, nhưng so với lúc trước khi hắn chết vẫn còn dày rộng có lực, đủ để viết chữ.

Mạnh mẽ ngẩng đầu lên, Lương Khang Sinh cẩn thận đánh giá hết một lượt quang cảnh xung quanh, hắn phát hiện mỗi một góc mỗi một chi tiết trong phòng đều rất rõ ràng, ánh sáng mặt trời chiếu qua cửa sổ trên tràng kỷ, màu sắc ấm áp khiến Lương Khang Sinh nhìn thấy mà mê mang.

Đúng lúc này, một đoạn ký ức đột nhiên xuất hiện, trên mặt Lương Khang Sinh nháy mắt trắng bệt.

Hắn thật sự đã chết, sau khi hắn chết lại không có xuống âm tào địa phủ, hồn phách của hắn đi theo bên người Ý ca nhi, nhìn Ý ca nhi nghĩ cách tìm hiểu nguyên nhân Lương gia lụng bại, nhìn Ý ca nhi bị đẩy vào dòng sông lạnh băng.

Lại vừa mở mắt ra, hắn như là trở về ngày mà mình chuẩn bị cưới Ý ca nhi.

Lương Khang Sinh ngồi ở trên giường thở dốc, nháy mắt áp xuống sóng to gió lớn ở trong lòng: "Nương, đây là có chuyện gì?"

Trang thị lo lắng nhìn nhi tử, không rõ tại sao lúc hắn tỉnh lại lại kỳ quái, bà do dự một chút, bà đành nói việc tự chủ trương quyết định giúp nhi tử cưới Khúc ca nhi.

Lương Khang Sinh trầm mặc trong chốc lát lại hỏi: "Bây giờ là giờ nào rồi?"

Trang thị nhìn sắc trời bên ngoài, nói: "Chắc là khoảng giờ tỵ."

Suy nghĩ một phen, Lương Khang Sinh nhíu mày nói: "Có phải sắp tới giờ lành rồi hay không?"

"Ân." Trang thị có chút thấp thỏm, tuy rằng sức khỏe nhi tử không tốt, nhưng hắn từ trước đến nay luôn có chủ kiến, có khi nào hắn cảm thấy không hài lòng khi bà vội vàng thay hắn quyết định cuộc hôn nhân này không.

Lương Khang Sinh suy tư một phen, sau đó phân phó hạ nhân: "Đa Cốc, chuẩn bị trang phục cưới mang vào đây cho ta, nương, người ra ngoài trước đi, để Đa Cốc tiến vào giúp con chỉnh trang lại."

Lương gia muốn làm hỉ sự, liền tính cho dù tân lang không ra ngoài tiếp khách cũng sẽ chuẩn bị trang phục cho hắn. Nếu trời cao rủ lòng thương cho hắn sống lại một đời, hắn sẽ không để Ý ca nhi lại một mình vào cửa.

- ---------

Khúc gia bên này, Khúc Ý trấn định tự nhiên ra khỏi phòng, đối diện với ánh mắt kinh ngạc của nhị bá mỗ: "Nhị bá mỗ, con đã chuẩn bị xong."

Trần thị nhíu mày, mình đã nhắc nhở Ý ca nhi, đứa nhỏ sao lại thế này, còn chuẩn bị xong nhanh như vậy!

Giữ Khúc Ý lại, Trần thị chưa kịp cùng y nói chuyện, Khúc lão thái từ bên ngoài vội vàng đi vào: "Phu lang lão nhị, ngươi dong dài cái gì, đội ngũ đón dâu đã tới, kêu ngươi đi vào kêu Khúc Ý, sao còn chưa đi ra nữa?"

Khúc lão thái nhìn Khúc ý trong bộ hỷ phục thì ngạc nhiên, bà không nghĩ tới một đứa ca nhi suốt ngày vâng vâng dạ dạ trước mặt bà sau khi trang điểm mặc quần áo mới lại ra dáng như vậy.

Nháy mắt tiếp theo, Khúc lão thái đấm ngực, nếu biết tôn ca nhi lớn lên dễ nhìn như vậy, lúc đó bà nên đòi lễ vật thêm chút nữa.

Hít sâu hai hơi, Khúc lão thái nhìn Khúc Ý: "Chuẩn bị xong rồi thì ra ngoài nhanh."

Bà không muốn nhìn Khúc Ý thêm nữa, nhìn nữa liền thấy tức ngực, tổn thất đó đều là tiền cho tôn tử bà đi học đó!

Khúc Ý đứng tại chỗ không nhúc nhích: "Nãi, của hồi môn của con đâu?"

Khúc lão thái quay đầu lại, đôi mắt nhỏ lập lòe độc ác trừng y giống y như đôi mắt của Khúc Tam Nữu, bà quát lên: "Còn muốn của hồi môn, cho ngươi hai bộ gối mền lớn làm của hồi môn còn chưa đủ? Sao ngươi mặt dày như vậy, chỉ là một đứa ca nhi, không biết xấu hổ mà đòi của hồi môn."

Đôi mày của Trần thị nhíu chặt, đại khái biết Lương gia đưa rất nhiều lễ vật, mà của hồi môn của Ý ca nhi chỉ cái 2 bộ mền gối, còn ra thể thống gì?

"Được, con biết rồi, đi ra ngoài thôi." Thật ra Khúc Ý không có ý kiến gì, "làm phiền nhị bá mỗ đỡ con một chút, con phải đội khăn lên."

Là bá mỗ, Trần thị không tiện nhúng tay vào chuyện cưới gả của chất nhi, nếu Ý ca nhi không vui, Trần thị có thể giúp đỡ một chút, nhưng hiện tại xem ra Ý ca nhi rõ ràng là nguyện ý gả vào Lương gia, ca nhi hay cô nương xuất giá quan trọng nhất là của hồi môn, sao Ý ca nhi lại không tranh thủ đòi hỏi thêm một chút?

Thừa dịp bên ngoài náo nhiệt, Khúc Ý nói nhỏ bên tai Trần thị một câu: "Nhị bá mỗ, tối hôm qua con đột nhiên nhớ ra là đã từng gặp thiếu gia Lương gia một lần rồi."

Chỉ một câu đã giải thích được sự thay đổi của Khúc Ý, sau đó y cũng không nhắc lại.

Trần thị dừng một chút, tuy rằng trong lòng vẫn không tán đồng, nhưng cũng không nói gì nữa, đỡ y bước ra ngoài.

Đi đến sân ngoài, Khúc Ý từ chối để Khúc Diệu Văn tiễn y ra cửa, chỉ để Trần thị đỡ y, từng bước một đi ra ngoài, ngồi vào kiệu hoa.

Mặc dù cách lớp khăn voan không thấy rõ mặt, nhưng chỉ bằng dáng vẻ bước đi một đoạn này của y, cũng đủ để đoàn người đến đón dâu phải gật đầu, tiểu phu lang mà Lương gia cưới về để xung hỷ cũng không phải là ca nhi nông thôn vô dụng.

Khúc Tam Nữu cũng đi theo đoàn người đưa dâu, bà nhìn áo cưới nghe giá trị mười mấy lượng bạc trên người Khúc Ý, còn có cả trang sức, ghen ghét và tham lam trong mắt không thể nào che giấu được.

Trong nháy mắt khi Khúc Ý tiến vào trong kiệu hoa, y quay đầu nhìn hướng cửa chính Khúc gia, khăn voan bị thổi tung một góc, chạm phải ánh mắt của Khúc Tam Nữu, sắc lạnh trong mắt y khiến Khúc Tam Nữu sợ tới mức co rúm lại.

Khúc Ý không thèm để ý bà nữa, tiến vào trong kiệu.

Còn nhớ rõ tâm trạng của y khi ngồi lên kiệu hoa đời trước, thấp thỏm lo âu, kinh hoàng thất thố, trên cổ còn có thương tích, cả người giống như chim sợ cành cong, con đường từ Khúc gia đến Lương gia cứ như không có điểm cuối.

Hiện tại lại một lần nữa ngồi lên kiệu hoa đi đến Lương gia, trong lòng Khúc Ý vậy mà có chút chờ mong, tâm trạng hoàn toàn bất đồng, một đoạn thời gian ngắn ngủi, chớp mắt đoàn người đón dâu đã đến Lương gia.

Bà mối vén rèm kiệu của Khúc Ý lên, Khúc Ý tính toán vịn tay bà mỗi xuống kiệu, nhưng lại nhìn thấy một bàn tay thon dài hữu lực, xương khớp rõ ràng, màu da trắng nõn đang giơ ra trước mặt y.

Một giọngnam ôn nhuận xuyên qua những âm thanh ồn ào huyên náo truyền thẳng vào tai y: "Mờiphu lang."