Ngôn Thanh Nhiên yếu ớt tỉnh lại, mở mắt nhìn khung cảnh xung quanh hoàn toàn lạ lẫm, chậm rãi chống đỡ đứng dậy, đột nhiên đầu đau nhức. Ôm đầu, sờ sờ cái ót, phát hiện sau đầu có một cục u... Nghĩ tới có lẽ thời điểm ngã xuống vực bị va chạm ở đâu, hoàn toàn không hoài nghi rằng Dung Tích Triều đã làm.
Cúi đầu phát hiện trên người toàn thân đều là máu, hơn nữa quần áo cũng phi thường loạn, trên người còn có nhiều vết thương đau nhức, cô đã tạo nên nghiệt gì vậy chứ? Nhìn xung quanh lại không thấy bóng dáng của Dung Tích Triều...Nữ nhân này sẽ không bỏ rời mình chạy trốn lấy thân đi?
Lúc này Dung Tích Triều mang tới một cái lá chuối to tiến đến, nhìn thấy Ngôn Thanh Nhiên đã tỉnh vội vàng chạy tới đỡ "Ngươi rốt cục cũng đã tỉnh, đến đây uống nước đi" Trời biết Dung Tích Triều có bao nhiêu lo lắng cho Ngôn Thanh Nhiên, chỉ sợ Ngôn Thanh Nhiên sẽ không tỉnh lại đươc nữa...
Ngôn Thanh Nhiên bưng cái ót gật đầu, mới vừa tỉnh lại ngốc bức hình dạng vẫn là không có phản ứng đến đây, chỉ biết là chính mình cái ót rất đau...
Dung Tích Triều tất nhiên không có quên cái ót của Ngôn Thanh Nhiên đang bị thương... Thật là lo lắng Ngôn Thanh Nhiên sẽ đoán được là do nàng làm ra, bằng không Ngôn Thanh Nhiên nhất định sẽ tìm cách thu thập nàng...
Nhanh trí đánh lạc hướng Ngôn Thanh Nhiên rồi đem ít nước đưa tới trước mặt Ngôn Thanh Nhiên. Ngôn Thanh Nhiên nhìn thấy nàng bộ dáng cũng không tốt hơn là mấy liền mở miệng nói "Ngươi cũng uống đi" Âm thanh khàn khàn tràn ngập từ tính khiến cho Dung Tích Triều hoàn toàn bị mê hoặc, nhanh chóng lấy lại tinh thân lắc lắc đầu "Ta vừa mới uống rồi, ngươi nhanh uống đi"
Ngôn Thanh Nhiên nghe nàng nói thế mới yên tâm uống nước, thực sự cô cũng rất khát nước, không biết có phải do lâu quá không uống nước hay không mà cảm thấy nước Dung Tích Triều đưa tới thật ngọt, uống rất ngon! Uống xong cảm thấy như được sống lại.
Ngã từ chỗ cao như thế xuống dưới mà cô không trở thành kẻ ngu si thì cũng có thể gọi là phúc lớn mạng lớn.
"Chúng ta đang ở đâu vậy?" Ngôn Thanh Nhiên mở miệng dò hỏi, trước tiên cần phải biết được tình cảnh hiện tại, nhưng cô cũng sợ rằng Dung Tích Triều cũng không biết tới chổ này đi...Hơi lo lắng nhưng cũng có điểm chờ mong...
Đáng tiếc Dung Tích Triều thật sự không biết đây là nơi nào, phi thường thành thật trả lời Ngôn Thanh Nhiên.
Ngôn Thanh Nhiên lúc này mới cảm thấy ông trời đây chắc chắn là đùa giỡn với cô a!
Nghĩ tới chính mình có mang theo điện thoại thì có thể gọi người tới cứu viện, liền vươn tay tìm kiếm điện thoại, sờ soạng nửa ngày cũng không thấy liền một trận hoảng hốt!
"Ngươi có thấy điện thoại di động của ta không?" Ngôn Thanh Nhiên nhanh chóng hỏi Dung Tích Triều, hiện tại đó là vật rất cần thiết!
"Đừng mong đợi, không có tín hiệu đâu" Dung Tích Triều thẳng thắn đánh bay hy vọng của Ngôn Thanh Nhiên, ở địa phương rừng núi như vậy mà đòi có tín hiệu? Ngôn Thanh Nhiên cod phải bị ngã đau quá rồi trở nên ngu si hay không?
Ngôn Thanh Nhiên nghe như sét đánh ngang tay! Điện thoại di động cư nhiên sẽ không có tín hiệu! Vậy phải làm sao bây giờ!
Ngôn Thanh Nhiên ngây ngốc cả mấy phút đồng hồ mới bình tĩnh lại được, hiện tại cô không thể hoảng loạn, bởi vì kế bên còn có Dung Tích Triều.
Nỗ lực suy nghĩ một chút, đánh giá địa phương nơi mình đang ở, không có dấu hiệu có ai khác, muốn ra được đây thì phải tìm được đường, mà trọng điểm là không biết đường và cũng không biết ở đây có biết bao nhiêu nguy hiểm!
Ngôn Thanh Nhiên lúc này bình tĩnh đến đáng sợ, Dung Tích Triều chỉ ở một bên nhìn cô mà lại cảm thấy phi thường an tâm, không biết vì sao chỉ cần có Ngôn Thanh Nhiên bên cạnh nàng sẽ liền cảm thấy yên tấm, cho dù là đang ở hoàn cảnh như bây giờ.
Ngôn Thanh Nhiên đang chuẩn bị đứng dậy đi ra ngoài xem tình cảnh bên ngoài như thế nào thì "A" một tiếng cau mày, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ đau nhức như vậy! Thân thể truyền đến một trận đau nhức khiến cô phải hít một ngụm khí lạnh.
Dung Tích Triều trong mắt mơ hồ lộ ra đau lòng, nhưng cũng chỉ là giấu sâu ở trong đôi mắt.
"Ngươi còn không thể đứng lên, cứ nằm ở đó đi" Dung Tích Triều nhìn thân thể của Ngôn Thanh Nhiên đầy vết thương, lại có máu tràn ra thấm ướt vào áo, giọng nói đầy trách cứ mà nói.
Ngôn Thanh Nhiên bị một tiếng này hù dọa, liền chớp mắt thành bé ngoan nằm xuống.
"Đói bụng sao?" Dung Tích Triều thực thoả mãn khi Ngôn Thanh Nhiên nghe lời như vậy, lại nghĩ tới hai người các nàng cũng đã lâu rồi chưa ăn gì, hơn nữa trên người Ngôn Thanh Nhiên cũng bị thương, càng thêm không thể bị đói bụng.
Bị Dung Tích Triều như thế nhắc nhở, cái bụng Ngôn Thanh Nhiên cũng thật hợp tác mà thi nhau phát ra tiếng... Trên mặt nổi một tầng ủng đỏ, thực là mất mặt mà...
Dung Tích Triều mỉm cười, Ngôn Thanh Nhiên như vậy thật đáng yêu.
"Ngươi chờ chút, ta đi tìm đồ ăn" Dung Tích Triều kỳ thực cũng chưa từng trải qua chuyện như này, tuy rằng sinh ra trong gia đình quân nhân, nhưng cũng chưa từng chịu khổ như vậy, bởi vì trong nhà nàng cũng là người con gái duy nhất, mà trước nàng cũng còn có những người anh, vì thế mà nàng được nuông chiều mà lớn lên, nhưng không vì vậy mà mất đi khí thế con nhà quân nhân.
Lúc này việc nàng có thể làm là duy trì làm sao cho cả hai người đều không bị đói, dù sao cũng là nàng hại Ngôn Thanh Nhiên thê thảm như vậy... Nói xong liền chạy ra ngoài.
Ngôn Thanh Nhiên nằm trên phiến đá nhìn bóng lưng nàng rời đi mà cười bất đắc dĩ. Không nghĩ tới bản thân cũng sẽ có ngày này. Trong đầu chợt lóe lên thân ảnh Dương Y, cũng chợt lóe lên thân ảnh của người nào đó. Hơi hơi thở dài, tự hỏi không biết bây giờ Dương Y như thế nào... Trong lòng bắt đầu cảm thấy nhớ Dương Y và người nào đó mà nghiêng đầu, đương nhiên cảm giác nhớ nhiều hơn là giành cho người kia...
- -- TA LÀ MỘT CÁI ĐƯỜNG RANH GIỚI ---
Bê này Mặc Khuynh Nhiễm thì đang bận rộn đến mức sứt đầu mẻ trán, đã gần tới ngày khai giảng cho nên sự tình cũng nhiều, thật không biết đám thuộc hạ có phải ăn không ngồi rồi không mà cái gì cũng phải để nàng xử lý!
Phải biết rằng thời gian của hiệu trưởng đại nhân phi thường quý giá, hơn nữa những việc này cũng đã phân công đủ cho người làm hết rồi, không nghĩ tới một đám mà có việc nhỏ vậy cũng không giải quyết được, cho nên bây giờ hiệu trưởng đại nhân rất bận rộn, đặc biệt bận rộn.
Rốt cục xử lý xong một chút việc cuối cùng, thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa ấn đường. Đột nhiên có một cảm giác bất an, tự an ủi chắc do bản thân quá mệt mỏi, nên hảo hảo nghỉ ngơi.
Nhưng mà cảm giác bất an càng ngày càng mãnh liệt, chỉ có tăng chứ không giảm!
Đột nhiên nhớ tới thời điểm ở cùng với Ngôn Thanh Nhiên, lại nghĩ tới cảnh tượng Ngôn Thanh Nhiên sẽ làm vẻ mặt gì khi nhận được điện thoại của nàng... ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn, trong đầu vẫn liên tục suy tư, trong lòng bất an vẫn đang sinh sôi. Đùng một cái đứng lên, lấy ra cái điện thoại gọi cho ai đó, nói một vài câu rồi cúp máy, ngón tay xiết chặt điện thoại. Đứng ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài đến chổ cái cây mà Ngôn Thanh Nhiên đã từng ngồi...
Lúc này tiếng đập cửa vang lên.
"Tiến đến." Nhàn nhạt mở miệng, tiếp theo cửa mở ra, quản gia đi đến vẻ mặt cung kính.
"Đại tiểu thư, chuyện ngài muốn tìm hiểu đã tra được rồi" Quản gia không dám nghi vấn hành vi của đại tiểu thư, dù sao ở nhà đại tiểu thư cũng là người có tiếng nói nhất, có cho hắn thêm trăm lá gan cũng không dám làm trái lời đại tiểu thư a.
"Ân, ngươi đi được rồi" Mặc Khuynh Nhiễm gật đầu, cầm lấy sấp giấy nhìn qua một lượt.
Quản gia thấy thế thật cẩn thận rời khỏi phòng.
Bên trong thư phòng lại một mảng yên lặng, Mặc Khuynh Nhiễm cầm lấy điện thoại, ngón tay bấm ra một dãy số. Đối với Mặc gia mà nói muốn tìm tìm số điện thoại của ai đó là một chuyện phi thường đơn giản, cho nên chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã tìm thấy số điện thoại đưa đến tay Mặc Khuynh Nhiễm.
Nói thật là nàng không có số điện thoại của Ngôn Thanh Nhiên mà chỉ có mỗi số của Dương Y mà thôi...
Mặc Khuynh Nhiễm vẻ mặt bình tĩnh nhưng ngón tay run run đã bán đứng nàng, Mặc Khuynh Nhiễm lấy điện thoại đặt sát ở bên tai, đợi một hồi lâu chỉ nghe thấy một giọng nói "Số điện thoại của quý khách hiện tại không thể liên lạc..." Mặc Khuynh Nhiễm nghe thấy thế mà mặt đều đen, chưa từ bỏ ý định mà gọi thêm mấy lần nhưng kết quả thì vẫn như vậy, lập tức cảm thấy có gì đó không thích hợp, nhanh chóng gọi điện cho Dương Y.
Gọi xong sau đó dò hỏi thử chuyện Ngôn Thanh Nhiên, Dương Y cũng không biết phát sinh cái gì, chỉ nói là nàng cũng có gọi cho Ngôn Thanh Nhiên nhưng cũng không gọi được! Cái này làm cho Dương Y bị dọa sợ rồi! Bởi vì từ đó đến giờ Ngôn Thanh Nhiên chưa từng không nghe điện thoại, khẳng định chắc chắn đã xảy ra chuyện!
Mặc Khuynh Nhiễm nhận được điện thoại của Dương Y sau đó cả người chậm rãi hạ nhiệt độ, sắc mặt hơi trầm xuống, trong mắt gió bão nổi lên.
Cất tiếng gọi quản gia tới, may mắn là quản gia vẫn luôn hầu hạ ở bên ngoài, nghe âm của đại tiểu thư liền nhanh chóng đi vào.
"Đại tiểu thư có gì phân phó?" Quản gia không dám nhìn Mặc Khuynh Nhiễm, đơn giản vì nàng rất đáng sợ! Phòng này thật lạnh, rõ ràng là đang mùa hè, vì sao lại cảm giác giống như mùa đông...
"Lập tức tra ra cho ta, tra được Ngôn Thanh Nhiên đang ở đâu!" Trong giọng nói trần ngập nghiêm túc và uy áp mà đó giờ chưa từng có, khiến cho quản gia bị dọa sợ, nhanh nhẹn đi làm.
Hắn đây là lần đầu tiên nhìn thấy đại tiểu thư mất bình tĩnh! Không qua bao lâu liền chạy đến thông báo. Mặc Khuynh Nhiễm thật là nóng nảy! Nàng cũng không biết vì sao bản thân lại như vậy!
"Tra được sao?" Ánh mắt ổn định nhìn quản gia, quản gia run run rẩy rẩy không dám nhìn thẳng Mặc Khuynh Nhiễm, cúi đầu.
"Đại tiểu thư, đã tra được." Quản gia phát động không ít thế lực mới tra được vị trí hiện tại của Ngôn Thanh Nhiên. Nhưng mà tra được kết quả thì khiến hắn không biết có nên nói ra hay không, chỉ sợ nói ra đại tiểu thư đem hắn gϊếŧ chết làm sao bây giờ...
"Ở nơi nào?" Mặc Khuynh Nhiễm đôi mắt híp lại, quản gia biết đây là giai đoạn bắt đầu phát hỏa của nàng. Mặc Khuynh Nhiễm lúc này vẫn luôn ép buộc chính mình phải bình tĩnh, nhất định không thể mất khống chế.
"Đại tiểu thư... Này..." Quản gia thật sự không biết nên mở miệng như thế nào...
Mặc Khuynh Nhiễm ánh mắt quét đến đây, quản gia quả thực muốn quỳ lạy!
"Ngôn thiếu gia đi đến núi sinh tử, không cẩn thận bị ngã xuống sườn núi... Đến nay vẫn chưa tìm được người..." Quản gia lấy hết can đảm nói ra một hơi, cảm thấy không khí xung quanh không ổn! Không ngừng run rẩy nhìn xuống đất...
Hiệu trưởng đại nhân nghe được tin tức này cả người đều như muốn sụp đổ, cái gì gọi là tìm không được người? Nàng không tin nàng tìm không được người này!
"Đem phi cơ trực thăng ra!" Mặc Khuynh Nhiễm nói một không nói hai phân phó nói, nàng nhất định phải tìm được Ngôn Thanh Nhiên, nàng không tin Ngôn Thanh Nhiên sẽ chết như thế! Đau lòng vô cùng, Mặc Khuynh Nhiễm hít sâu một hơi đè xuống cảm giác đau đớn.
Quản gia nghe thế liền ngây người, phải xuất động phi cơ trực thăng sao? Lúc này hắn thật sự suy nghĩ đến vị trí của Ngôn Thanh Nhiên trong lòng đại tiểu thư có bao nhiêu quan trọng.
"Không nghe ta nói sao?" Mặc Khuynh Nhiễm ngữ khí phi thường nguy hiểm, khiến cho quản gia nói không nên lời, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
Quản gia nhanh chóng chạy đi ra ngoài phân phó phi cơ trực thăng đến.
Mặc Khuynh Nhiễm thay đổi một thân quần áo sau đó đi tới sân sau nhà mình, lúc này đã có một chiếc máy bay trực thăng đứng đợi sẵn. Lúc trước vì nàng có rất nhiều việc cần xử lý nhanh và cũng muốn tiết kiệm thời gian di chuyển cho nên đã tự mình mua luôn một chiếc máy bay trực thăng.
Phi công lái máy bay trực thăng đứng đợi mà đánh giá nhà của Mặc Khuynh Nhiễm, không thể không nói nhà của Mặc Khuynh Nhiễm vô cùng to lớn a, đã có một cái sân trước rồi mà cũng còn có sân sau, trọng điểm là mặc dù là sân sau những vẫn đậu đủ một chiếc trực thăng.
"Đại tiểu thư hảo!" Phi công cung kính quay sang Mặc Khuynh Nhiễm hành lễ, Mặc Khuynh Nhiễm lúc này nào có thời gian quản chuyện đó, hiện tại nàng thật hận không thể nhanh chóng bay đến đó tìm Ngôn Thanh Nhiên.
"Ân" Lạnh lùng trả lời sau đó phi công cũng không cảm thấy kỳ quái, dù sao đại tiểu thư đó giờ là người như vậy...
Phi công nhanh chóng điều khiển cho máy bay trực thăng bay lên, trong lúc này trong đầu Mặc Khuynh Nhiễm chỉ toàn là bóng dáng Ngôn Thanh Nhiên.
Phi công biết được địa điểm mình sẽ bay tới và còn biết cả mục đích chuyến bay này, trong lòng không kiềm nổi tò mò tự hỏi không biết Ngôn thiếu gia kia có mị lực gì mà khiến đại tiểu thư nhà mình khẩn trương như thế.
Lúc này Ngôn Thanh Nhiên hoàn toàn không biết Mặc Khuynh Nhiễm cư nhiên đang ngồi trên máy bay trực thăng đến tìm cô.