Đường Ngữ Âm vội vàng lao đến bên cạnh Long Mặc Thâm, vực anh ngồi dậy.
Anh lờ đờ mở mắt ra, nhìn thấy cô gái trước mắt lại không có cách nào tin là thật, đưa tay ra khẽ vuốt, miệng lẩm bẩm.
“Đến cả mơ cũng chân thực như vậy sao? Tiểu Âm đừng lo, anh tìm được bác sĩ chữa bệnh cho em rồi, em được cứu rồi.”
Nghe câu này, Đường Ngữ Âm sững người. Ý câu này là gì? Rõ ràng ông ngoại nói là đã báo với anh ấy việc mình đi chữa bệnh rồi mà, tại sao lại thành ra như vậy?
Trừ phi… ông ngoại đang nói dối cô. Nhưng nói dối để làm gì chứ?
Đường Ngữ Âm ngồi suy nghĩ miên man, lại nhất thời quên mất Long Mặc Thâm vẫn còn đang trong vòng tay mình.
Mãi đến khi anh ngồi nhổm dậy, ôm chặt cô vào lòng, Đường Ngữ Âm mới hoàn hồn trở lại.
“Em về rồi đây, anh nhìn xem, đây không phải là mơ, là thực.” Đường Ngữ Âm nhìn thẳng vào đôi mắt ngầu đυ.c của anh, nhẹ nhàng nói.
Nghe câu này, đôi mắt mờ đυ.c của anh bỗng trở nên thanh tỉnh hơn.
“Em…?”
“Em đây.” Cô cầm tay anh lên, chạm lên mặt mình.
“Tốt quá rồi, em về rồi.” Anh vồ lên người cô, ôm chặt đến mức khiến người ta ngạt thở.
Bỗng nhiên cô cảm thấy vai áo mình hơi ẩm ướt. Anh đang khóc?
“Long Mặc Thâm, anh bình tĩnh đi, không phải em đã về rồi sao?” Cô vỗ nhẹ vai anh để trấn an.
“Xin lỗi, lúc trước em bị ngất, khi tỉnh lại thì ông ngoại đã đưa em đi rồi, em cứ nghĩ ông đã thông báo với anh rồi…” Hiện tại, Đường Ngữ Âm không biết phải nói gì. Rõ ràng cô là người sai, vậy mà anh lại không hề trách móc, vẫn ngày đêm lo lắng cho cô.
Một lúc sau không thấy động tĩnh gì, Đường Ngữ Âm khẽ đẩy anh ra thì phát hiện anh đã ngủ luôn trong vòng tay cô rồi. Hết cách, Đường Ngữ Âm dùng hết sức lực, kéo anh lên giường, thay quần áo rồi đắp chăn cho anh.
Xong xuôi, cô bấm máy gọi điện cho ông ngoại.
“Sao vậy? Cơ thể con lại có gì không ổn à?”
“Cơ thể con thì không sao, cơ mà chồng con thì có sao đấy.” Đường Ngữ Âm trầm giọng.
“Hơ… Sao thế? Tên nhóc đó chọc con không vui à?”
“Người chọc cho con không vui là ông đấy, ông ngoại. Con biết ông không thích Long Mặc Thâm, nhưng cùng đâu có nghĩa là phải giấu nhẹm việc con ra đảo chữa trị chứ? Giờ thì con đã hiểu tại sao ông không đợi con tỉnh lại mà đưa con đi ngay trong đêm rồi. Ông sợ con tỉnh rồi sẽ liên lạc với anh ấy rồi mới đi đúng không? Ông muốn lợi dụng chuyện này để chia rẽ, rồi để bọn con ly hôn? Không bao giờ có chuyện đó, ngay cả trong mơ cũng không.” Đường Ngữ Âm tự giận nói một tràng dài.
“Vậy nên? Ý tứ ta đã rõ ràng như vậy, con vẫn không muốn ly hôn? Ngữ Âm, Long gia chỉ là gia tộc nhỏ, nhưng Vân gia ta thì khác, cho dù con có làm thế nào đi thì vẫn không thể phủ nhận trong người con đang chảy dòng máu của Vân gia chúng ta. Con là tiểu thư chân chính của Vân gia chứ không phải là ai khác. Vân gia đời đời đều là danh y bậc nhất, Long gia chỉ là thương gia mới phất, căn bản là không xứng với Vân gia. Con nghe lời ta, đừng để lại giẫm lên vết xe đổ của mẹ con.” Vân lão gia tận tình khuyên nhủ Đường Ngữ Âm.
“Vậy nên cho đến cùng ông vẫn muốn con ly hôn?” Đường Ngữ Âm mất kiên nhẫn, khó chịu ra mặt.
“Đúng vậy, chỉ cần con ly hôn với Long Mặc Thâm, vậy thì hết thảy đều dễ nói. Ông có thể giúp cậu ta loại trừ đi Long Thành Hiên mà không cần chút công sức, đưa cậu ta lên đến đỉnh cao danh vọng. Nhưng điều kiện tiên quyết là con phải ly hôn với cậu ta.” Vân lão gia ôn nhu nói.
“Không bao giờ. Chuyện của Long Thành Hiên con sẽ tự mình giải quyết. Ông không cần bận tâm. Còn muốn con ly hôn thì mơ đi.”
“Ngữ Âm, tại sao con không chịu hiểu vậy hả? Cứ cho con đối tốt với cậu ta vì trước kia cậu ta hết lòng vì con đi, vậy thì sau khi trả nợ xong con cũng đâu còn nợ cậu ta thứ gì?” Vân lão gia cố hết sức, muốn thuyết phục Đường Ngữ Âm nghe theo mình.
“Nợ? Thứ con nợ anh ấy chính là cả đời này. Ông ngoại, con yêu anh ấy. Chính vì vậy việc ly hôn là không thể nào. Tốt nhất ông hãy buông bỏ chấp niệm này đi.” Đường Ngữ Âm tức giận dập máy.