C7. Lập chí (thượng)
2019.12.22 ~ 2020.01.01
Vân Tương Vương phi Lưu thị, là muội muội của đương kim Hoàng Hậu, thứ nữ của Uy Viễn đại tướng quân Lưu Tùng Bách. Nàng từ nhỏ theo phụ thân xuất chinh biên cương, võ công trác tuyệt, so với tỷ tỷ căn bản không biết võ công, có thể nói là một cô nương hoàn toàn xứng với danh xưng tướng môn hổ nữ.
Lưu tiểu thư mười bảy tuổi từ biên quan trở về, lên Linh Sơn dâng hương thì tình cờ gặp gỡ Vân Tương Vương đang du ngoạn, liền nhất kiến chung tình, trở thành một đoạn giai thoại. Sau lại cùng với phu quân vừa nhậm chức Binh mã Đại nguyên soái giúp đương kim thánh thượng bình định phản loạn Vân Nam vương, kề vai chiến đấu, vì Tử Vân đoạt lại nửa giang sơn bị Vân Nam vương xâm chiếm.
Đang lúc công cao chấn chủ, chiến công hiển hách, quyền thế ngập trời, Vân Tương Vương lại dâng chiết tử thỉnh đương kim thánh thượng thu lại binh quyền cùng chức vụ trong triều, thưa rằng mình chỉ nguyện cùng Vương phi song túc song tê làm một tiêu dao vương. Ngài cũng ở trước mặt thiên tử cùng triều thần hạ lời thề cả đời không thú hai phi.
Đây là Vệ Cẩm Dương tự mình tìm hiểu tin tức về vị tiểu di này. Kiếp trước hắn là một tên ăn chơi trác táng, nàng lại là nữ nhân danh chấn thiên hạ, bị nữ tử ganh tị vì tài giỏi (1), nên hiển nhiên cũng không tiếp xúc nhiều. Hoặc là nói, cho dù có gặp cũng là khi còn nhỏ, hắn đã sớm không nhớ rõ.
Sau này, mẫu hậu mang hắn đi Vân Tương Vương phủ thỉnh cầu phu thê Vân Tương Vương ủng hộ hắn. Vân Tương Vương trong tay tuy đã mất binh quyền nhưng lấy địa vị trong quân của ngài, chỉ cần đứng ra nói một tiếng, tuyệt đại bộ phận tướng sĩ từng là thủ hạ của ngài cùng trọng thần trong triều tất sẽ nhất hô bá ứng, tự nguyện đi theo. Lúc ấy có thể nói là chỉ cần Vân Tương Vương duy trì bên nào, có thể nói chính là đảm bảo bên đó sẽ nắm chắc thắng lợi.
Chỉ là đối mặt với cục diện như vậy, Vân Tương Vương lại chọn trung lập, không giúp đỡ bên nào. Mẫu hậu lúc ấy vốn tính toán dựa vào tình tỷ muội với Vương phi mà thuyết phục Vân Tương Vương ủng hộ con mình, không nghĩ đến tiểu di lại đóng cửa không tiếp, cơ hồ là hoàn toàn từ bỏ tình thân cùng mẫu hậu.
Bởi vậy, kiếp trước sau khi hắn lớn lên căn bản là không có cùng vị "Nữ trung hào kiệt" này chạm mặt, không ngờ trọng sinh một lần lại sẽ có cơ hội cùng vị kỳ nữ trong truyền thuyết này chạm mặt.
Cung nhân đưa Vệ Cẩm Dương đến cửa tẩm điện của hoàng hậu liền tự động lui xuống, hiển nhiên là Lưu hoàng hậu sớm có phân phó muốn cùng tiểu di nói chút việc riêng.
Vệ Cẩm Dương rón ra rón rén đi tới cửa, muốn nghe thử mẫu hậu cùng Vân Tương Vương phi đang nói chuyện gì.
"Muội muội, hiện tại chỉ có ngươi có thể giúp ta. Nhi tử của ta thông minh lanh lợi, mọi thứ đều không thua Vệ Cẩm Hoa, dựa vào cái gì liền bởi vì sinh sau mấy năm, Thái Tử vị lại thuộc về người khác?" Là thanh âm của mẫu hậu, tuy ôn hoà lại mang theo nồng đậm bất mãn.
"Trưởng tỷ, điện hạ chỉ là một Tiêu Dao Vương, phu thê chúng ta sớm đã không bàn chính sự, những lời này tỷ nói cùng muội làm chi?" Trả lời chính là một giọng nữ thanh lãnh, hẳn là tiểu di.
Mẫu hậu thật đúng là từ khi hắn còn nhỏ liền ôm ý niệm muốn hắn làm hoàng đế a! Ngài cũng không nghĩ thử, liền tính không suy xét khả năng của nhi tử cũng phải suy xét đến thế lực phía sau của Vệ Cẩm Hoa a! Nếu có Vân Tương Vương tương trợ tự nhiên nắm chắc, nhưng mà ngài làm tỷ tỷ sao lại nghe không hiểu muội muội ngài từ thật lâu trước kia đã có ý tứ không muốn hỗ trợ?
Cư nhiên sau khi nhi tử ngài lớn lên, còn ngây thơ cho rằng phu thê Vân Tương Vương sẽ đứng về phía chúng ta, uổng công a! Vân Tương Vương phi nếu là hai mươi năm sau mới có ý tứ cự tuyệt, về tình cảm có thể tha thứ. Chính là, như nội dung hiện tại mà Vệ Cẩm Dương nghe được, Vương phi căn bản là từ lúc bắt đầu đã có ý muốn khoanh tay đứng nhìn.
"Muội muội, người một nhà không nói hai lời. Tỷ muội ta một là đương kim Hoàng Hậu, một là Vân Tương Vương phi, có thể nói là nữ nhân hiển hách nhất trong thiên hạ hiện nay. Lưu thị tuy không bằng Lâm thị là dòng dõi thư hương, đại tộc trăm năm, nhưng cũng là tướng môn danh chấn thiên hạ. Nhi tử ta, chất nhi của ngươi, vì sao không thể làm Thái Tử? Chỉ có nó làm Thái Tử, danh vọng của Lưu gia mới có thể giữ được." Lưu hoàng hậu còn tận tình khuyên bảo.
"Lập Thái Tử há lại đến phiên chúng ta làm chủ? Chỉ có Thánh Thượng lập ai là Thái Tử, người đó mới có thể làm được Thái Tử." Vân Tương Vương phi cũng không hề dao động.
"Vân Tương Vương là hoàng thúc của Hoàng Thượng, chiến công hiển hách, là người mà Hoàng Thượng kính trọng nhất. Chỉ cần ngài chịu nói một câu, Bệ Hạ tự nhiên là sẽ nghe". Lưu hoàng hậu chuyển sang khóc lóc than thở.
"Điện hạ tuy là hoàng thúc, nhưng càng quan trọng hơn, ngài vẫn là thần tử của Hoàng Thượng. Phu thê chúng ta trong lòng chỉ có bốn chữ "Trung quân ái quốc", không hề có tư tâm." Vân Tương Vương phi vẫn là dầu muối không ăn, "Huống hồ, trưởng tỷ chỉ lo nhi tử có thể làm Thái Tử, sao không nghĩ cho phu thê chúng ta? Thiệu Đường sớm đã công cao chấn chủ, năm đó từ bỏ tước vị chính là vì muốn giữ mình, hiện giờ nếu lại can thiệp việc lập Thái Tử, Bệ Hạ sẽ nghĩ như thế nào? Các triều thần lại sẽ nghĩ như thế nào?"
"Muội muội..." Lưu hoàng hậu đã bật khóc nức nở.
Vân Tương Vương phi quét mắt nhìn Lưu hoàng hậu một cái, thấy nàng khóc đến thương tâm, vẫn là không đành lòng, trấn an nói, "Làm hoàng đế lại có cái gì tốt đâu? Bất quá chỉ là ở trên vạn người thôi. Chất nhi lớn lên nếu giống như Thiệu Đường, làm một Tiêu Dao Vương, quốc gia có việc thì dốc hết toàn lực, quốc thái dân an liền thưởng thụ phong cảnh thiên hạ, sống tiêu dao tự tại lại có gì không tốt đâu? Sau khi Bệ Hạ trăm tuổi, chất nhi cũng có tỷ là Hoàng Thái Hậu che chở, tiêu sái một đời chẳng phải càng thích ý?"
"Đúng, đúng, đúng, muội cùng tiểu hoàng thúc tất nhiên là chí hướng cao xa, tâm ý tương liên (2). Các ngươi làm sao hiểu được tấm lòng mẫu thân muốn nhi tử hoá rồng của ta?" Lưu hoàng hậu bắt đầu khóc thút thít, với nàng, nhi tử chỉ có lên làm hoàng đế mới xem như có được đồ tốt nhất trên đời, nửa điểm cũng không thể hiểu được tư tưởng không màng danh lợi của phu thê Vân Tương Vương.
Nhìn dáng vẻ trưởng tỷ như vậy, Vân Tương Vương phi cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, nàng thật là không thể lý giải vì sao tỷ tỷ nhất định phải muốn nhi tử làm hoàng đế. Ở nàng xem ra, làm hoàng đế còn không bằng giống phu quân làm Tiêu Dao Vương mới thật là khoái hoạt.
Nghe những lời này của Vân Tương Vương phi, Lưu hoàng hậu vẫn như cũ giữ lấy ý mình, mà ngoài cửa Vệ Cẩm Dương lại là một chữ cũng không lọt, tất cả đều nghe được. Cách sống giống như vậy thực thích hợp với hắn nha.
Hắn không cầu có thể được như Vân Tương Vương làm đại nguyên soái, chỉ cần làm một tướng quân thì tốt rồi. Quốc gia gặp nạn thì hắn xuất lực, quốc thái dân an lại làm một tiêu dao vương, thật tốt a! Rất hợp ý hắn, hắn cảm thấy chủ ý này của tiểu di thật sự là quá tốt! Vô cùng thích hợp với hắn nha!
Đánh giặc tuy có chút hung hiểm, nhưng mục tiêu đời này của hắn chính là không giẫm lên vết xe đổ, làm kẻ bị vạn người phỉ nhổ. Hắn vốn đang không nghĩ ra phải làm gì mới tẩy thoát tiếng xấu đời trước! Chẳng lẽ thật sự giống Vệ Cẩm Hoa nói, làm thư pháp danh gia sao? Thôi đi, hắn chỉ mới tưởng tượng đến bản thân cầm một quyển sách tụng tụng, sau đó mỗi ngày ngâm thơ đối câu... liền không rét mà run, chính mình hù chết chính mình.
Vốn hắn vẫn luôn không nghĩ được phải làm gì mới tốt! Hiện tại, những lời Vân Tương Vương phi nói thật ra là cho hắn một con đường sáng a!
Làm Đại tướng quân, vô luận ngươi có thói quen xấu gì, lại uống bao nhiêu rượu, người ta vẫn nghĩ ngươi là anh hùng bảo vệ quốc gia, được vạn dân kính ngưỡng!
Xem tiểu hoàng thúc tổ Vân Tương Vương đi, từ tràng kinh động kia về sau, mỗi ngày liền mang theo tiểu di nơi nơi du ngoạn! Nhưng người ta mỗi khi nói về ngài, đều chỉ nói ngài là đại anh hùng! Trước nay không ai dám nói ngài mỗi ngày ăn không ngồi rồi, cả ngày đông du tây dạo. Hơn nữa, nghe nói đại thần trong triều cũng đều kính ngưỡng ngài là thần thoại trong quân a!
Một con đường thật tốt nha!
Tuy rằng nghe nói ở quân doanh sẽ rất mệt, còn sẽ có cái gì đoạt quân công, chiếm công huân, ưu ái nhi tử đại thần, khi dễ người mới... Nhưng lão nhân gia hắn thân phận tại nơi này nha, hắn là hoàng tử, ai dám lấy hắn ra mà khi dễ? Chỉ cần hắn tới quân doanh rồi an phận thủ thường, không gặp rắc rối, không nháo sự, người ta nhắc đến hắn cũng chỉ biết có lời hay, sẽ không dám nói bậy a!
Hơn nữa, nếu vận khí tốt, cả đời đều sẽ không phải ra chiến trường. Chỉ cần tiếp nhận danh vị tướng quân liền xong! Xem Tử Vân bây giờ quốc thái dân an, nghĩ đến về sau cũng sẽ không có đại chiến gì đáng nói. Chức nghiệp thật thoải mái! Tương lai thật tốt đẹp nha!
Huấn luyện trong quân hẳn là rất mệt, nhưng cũng giúp hắn cường thân kiện thể. Kiếp trước hắn bị tửu sắc đào rỗng, thân thể chỉ có một chữ "hư"! Nhìn nam nhân người ta dáng vóc tinh tráng, nhìn lại mình chỉ là con gà luộc, hắn thật ghen tị mà!
Đời này nếu vào trong quân, nói không chừng còn có thể đem dáng người luyện hảo, hắn vốn có gương mặt không tồi, hơn nữa thêm vào thân phận hoàng tộc, nhất định có thể khiến cho rất nhiều nữ tử ái mộ nha!
Không cần giống đời trước, những nữ nhân theo hắn đều là vì thân phận của hắn, không có nửa điểm thật lòng, nói không chừng còn có không ít nữ tử giống chính phi Liễu thị, ngoài mặt đối với hắn cực tốt, nhưng trong lòng lại đang khinh bỉ hắn.
Nghĩ đến đây, Vệ Cẩm Dương càng thêm cảm thấy con đường này thật tươi sáng mà.
"Ai đó?" Vệ Cẩm Dương một lúc thất thần, tay liền không cẩn thận đυ.ng phải khung cửa phát ra tiếng vang, tuy rằng thanh âm rất nhỏ, căn bản không khiến người khác chú ý, lại vẫn bị tiểu di lớn lên trong quân phát hiện.
"Nhi thần thỉnh an mẫu hậu, thỉnh an hoàng thúc tổ mẫu", bị phát hiện, Vệ Cẩm Dương vội vàng tiến lên hành lễ. Tiểu di thật đúng là đủ nhạy bén a!
Thấy Vệ Cẩm Dương tới, lực chú ý của Lưu hoàng hậu lập tức bị hấp dẫn, "Dương nhi!"
Lưu hoàng hậu khóc khiến cho lớp trang điểm có chút nhoè, nhưng vẫn là không che được dung mạo tuyệt diễm. Bất quá lúc này, ánh mắt Vệ Cẩm Dương đang bị Vân Tương Vương phi ngồi cạnh nàng hấp dẫn, hắn rất tò mò nữ nhân có thể khiến trượng phu toàn tâm toàn ý nhất sinh nhất thế nhất song nhân sẽ có dáng vẻ thế nào.
Nghiêm túc mà nói, tiểu di cùng mẫu hậu lớn lên vẫn là thực giống nhau! Chẳng qua mẫu hậu luôn là nùng trang diễm mạt (3) lại vây trong thâm cung, cho nên có vẻ đẹp diễm tục. Mà tiểu di lại là không chút phấn son, thanh lệ xuất trần, thập phần tự nhiên, có lẽ bối cảnh trưởng thành làm cho khí chất hai người hoàn toàn bất đồng. Mẫu hậu là ung dung hoa quý, mà tiểu di lại là thanh lãnh như tiên.
Tác giả có lời muốn nói: Cẩm Dương nhà ta lập chí, hơn nữa hôm nay ta đem ta hiệp ước gửi hồi, mọi người xem mặt mũi mà chừa chút lời, nhận chút bái! Moah moah!
~~~~~
(1)
Từ gốc "cân quắc kiêu hùng": chỉ người phụ nữ làm lên việc lớn.
(2)
Từ gốc "chí hướng cao viễn, chí thú tương đầu".
(3)
"Nùng trang diễm mạt": trang điểm vô cùng cầu kỳ, mỹ lệ.
~~~~~
Editor có lời muốn nói:
Cẩm Dương lập chí, mình cũng lập chí... nhưng mà muốn làm một kẻ tiêu dao thì trước tiên cũng phải bỏ chút công sức a.
Chúc mọi người năm mới vui vẻ.
./.