C47. Túy tửu (trung)
2021.02.17 ~ 2021.02.22
Vệ Cẩm Dương tốn hết sức chín trâu hai hổ mới xem như lôi kéo được Vệ Cẩm Hoa từ tẩm điện của y đến hồ nước nóng. Không thể không nói, tên này sau khi ngủ rồi thật ra so với bộ dáng say đến rối tinh rối mù thì ngoan hơn nhiều, ít nhất sẽ không đem trọng lượng toàn thân tất cả đều đè lên người hắn. Không bị y quấy nhiễu, Vệ Cẩm Dương mới có thể mang y đến được nơi này.
"Hô", nhìn dục trì gần trong gang tấc, Vệ Cẩm Dương hít sâu một hơi, liền đem Vệ Cẩm Hoa đang treo trên người mình thả xuống dưới, còn rất nặng a. Hắn vừa buông lỏng tay, Vệ Cẩm Hoa liền mềm thành một đoàn, giống một bãi bùn mà tê liệt ngã nhào trên mặt đất.
Vệ Cẩm Dương đứng nhìn dục trì chỉ cách chính mình có vài bước chân, lại nhìn nhìn con ma men đang nằm trên sàn nhà ngủ ngon lành, nghĩ nghĩ, dứt khoát hoặc là không làm, nếu làm thì phải làm đến cùng, quyết định cởi y phục cho Vệ Cẩm Hoa rồi trực tiếp giúp y tắm luôn.
Dù sao đều đã đến được chỗ này, vẫn nên chu toàn trước sau thì hơn. Vệ Cẩm Dương nghĩ như vậy, bèn hít sâu một hơi, hạ mình ngồi xổm xuống, hơi hơi nâng dậy Vệ Cẩm Hoa đã mềm như bông, liền bắt đầu ra tay giải khai thắt lưng của y, giúp y cởi y phục.
Sau khi đã đem y phục của Vệ Cẩm Hoa thoát đến không sai biệt lắm, nhìn Thái tử gia chỉ còn độc một cái tiết khố bạch sắc, hắn không khỏi có chút do dự. Cái này nên thoát hay không thoát a? Đều đã cởi đến mức này, hiện tại nên phóng y xuống nước, vẫn là lột sạch sẽ rồi mới phóng? Cái nào mới tốt đây?
Theo lý luận thông thường, hẳn là thoát hết y phục thì lúc tắm sẽ tương đối thoải mái hơn. Nhưng nếu cứ lột sạch thì chẳng phải hắn liền bất cẩn nhìn thấy bảo bối của đại ca nhà hắn hay sao? Điều đáng nói là, dựa trên hắn phân tích, cái gì kia hẳn là rất nhỏ đi, cho nên đại ca hắn cả hai kiếp, tuy đều có thể xem là nam nhân có quyền thế nhất thiên hạ, lại vẫn luôn giữ mình trong sạch, thậm chí cấm dục. Nếu hắn không cẩn thận nhìn đến, chẳng phải sẽ thực tổn thương tôn nghiêm nam tử của đại ca hắn? Như vậy không tốt lắm đâu, nói không chừng còn ảnh hưởng đến tình nghĩa huynh đệ a.
Nhưng nếu như không cởi, cứ như vậy mà giúp y tắm sao? Vệ Cẩm Dương nhìn Vệ Cẩm Hoa trần như nhộng đang hôn mê nằm trên sàn nhà, dùng tay chống cằm, bắt đầu châm chước xem nên làm thế nào mới tốt.
"Ngô", có thể bởi vì y phục bị cởi hết, khí lạnh trong nháy mắt bao vây lấy da thịt khiến y cảm thấy khó chịu, Vệ Cẩm Hoa trong lúc ngủ mơ có vẻ không vui mà lẩm bẩm một câu, hàng mi cũng nhăn lại, bắt đầu nỗ lực đem cơ thể cuộn thành một đoàn, muốn tìm kiếm một chút ấm áp.
Bị âm thanh này làm kinh động, Vệ Cẩm Dương từ cõi thần tiên thiên ngoại bỗng nhiên hoàn hồn. Nhìn qua liền thấy bộ dáng này của đại ca nhà hắn ngốc manh đáng yêu đến không thể đáng yêu hơn, tuy rằng người hơi lớn một chút nhưng lúc ngủ quả thực so với tiểu Lục còn đáng yêu đến muốn mạng.
Vệ Cẩm Dương suy nghĩ thật lâu, quyết định vẫn là nhanh tay lột luôn cái qυầи ɭóŧ cuối cùng của Thái tử gia, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất (1) tẩy sạch cho y, đổi một bộ y phục mới rồi ném về giường liền xem như tương đối ổn thỏa. Bằng không đại ca nhà hắn thế nào cũng sẽ bị cảm lạnh. Nếu đã muốn làm một đệ đệ ngoan ngoãn hiểu chuyện, kính trên nhường dưới (2), hắn tuyệt đối không thể để chuyện như vậy phát sinh. Cho nên a, vẫn là... lột sạch đi.
Tuy rằng hắn có khả năng sẽ nhìn đến một chỗ nào đó không nên nhìn, khiến cho đại ca hắn bị tổn thương lòng tự trọng, nhưng y hiện tại uống say rồi không phải sao? Chỉ cần xong chuyện hắn lại giả vờ như cái gì cũng không nhìn thấy, lúc y thanh tỉnh thì đại khái cũng sẽ không biết hắn đã xem qua cái đó đó đâu ha.
Hơn nữa mọi người đều là nam nhân, y có thì hắn cũng có, sợ cái gì a? Nhỏ thì nhỏ, cũng không phải hoàng hoa đại cô nương, có chỗ nào không thể xem? Huống hồ hắn hôm nay thấy được, ở trong lòng trộm trướng trướng nam tính hùng phong là được rồi, cũng không nói ra ngoài. Cho dù đại ca hắn có phát hiện ra thì cũng không đến mức làm gì hắn đi.
Không ngừng tự củng cố tâm lý cho chính mình, Vệ Cẩm Dương hít sâu một hơi, cũng không biết từ nơi nào sinh ra dũng khí, nhất cổ tác khí liền trực tiếp lột sạch mảnh vải cuối cùng trên người Thái tử điện hạ.
Sau đó, hắn liền nghe được trong đầu mình có âm thanh của một vạn đầu thảo nê mã băng băng chạy qua, chấn kinh đến không thể lại chấn kinh hơn.
Không phải bởi vì ấy ấy của đại ca nhà hắn quá nhỏ không thể gặp người, mà là... đậu má, này căn bản là không bình thường được không?
Ngọa tào! Này quả thực là quá nghịch thiên a! Thứ đồ chơi của Vệ Cẩm Hoa hoàn toàn không phải kích cỡ mà thường nhân sẽ có được không? Một nam tử bình thường, lại có vẻ ngoài văn nhược như y, cái đó làm thế nào mà lớn được như vậy a? Này tuyệt đối là ngoạn ý nhi lớn nhất mà Yến vương hắn sống cả hai đời mới lần đầu gặp được. Quả thực là khinh người quá đáng! Về sau đại ca hắn cùng tẩu tử động phòng, gia hỏa này còn phải lớn hơn nữa, tẩu tử của hắn phải đau cỡ nào a!
Chuyện này quá nghịch thiên rồi! Kích cỡ này làm sao có thể? Vệ Cẩm Hoa nhìn qua văn văn nhược nhược, lão thiên làm sao lại cho y thứ hung khí to như vậy a? Thật là không công bằng! Thứ này ít nhất phải là một tráng hán ngũ đại tam thốn mới có thể có đi, Vệ Cẩm Hoa sẽ khống chế được nó sao?
Vệ Cẩm Dương nhìn "đệ đệ" kia của đại ca nhà hắn, trong ngực là đủ loại hâm mộ ghen tị hận. Sau này hắn tuyệt đối sẽ không cùng với Vệ Cẩm Hoa phao tắm ở suối nước nóng, không phải, hắn tốt nhất là không cần nhìn đến người này. Đây quả thực chính là đả kích vô tình nhất đánh vào nam nhân tự tôn của hắn.
Phải biết rằng, cả hai đời cộng lại, phương diện duy nhất mà Yến vương hắn có thể lấy làm tự hào khi thắng được Vệ Cẩm Hoa chính là hắn tự nhận rằng bản thân so với nhân gia càng có nam nhân vị, càng có phong độ (3). Nhưng hiện tại má trái má phải của hắn đều bị vả sưng lên, tự tôn gì đó vỡ nát thành một đống cặn bã. Đại ca, ta hỏi ngươi một câu, nếu kiếp nào ngươi cũng có được thứ hung khí cỡ này, ngươi giấu kín thế làm gì? Ngươi điệu thấp như vậy là muốn nháo kiểu gì?
Hại lão tử vẫn luôn tự mình ngưỡng mộ chính mình, còn âm thầm cười nhạo ngươi, hoàn toàn không nghĩ tới hàng họ của ngươi thế nhưng... lệnh người khϊếp sợ. Bất quá, nếu ngươi đã có được bảo bối tốt như vậy, vì cớ gì đến hôm nay ngay cả một nữ nhân cũng không có? Là ngươi giấu quá kỹ nên lão tử không biết? Hay bởi vì cái đó của ngươi chỉ là hàng để trang trí chứ căn bản không dùng được? Kỳ thật có đẹp thế nào thì cũng chỉ là cái gối thêu hoa đi? Nhìn ngoạn ý nhi khiến người ta hâm mộ ghen tị hận trước mắt, Vệ Cẩm Dương âm u mà tưởng tượng trong đầu.
Nhìn tiểu Cẩm Hoa hiện tại dù mềm thành một đoàn cũng rất lớn ở kia, Vệ Cẩm Dương bỗng nhiên sinh ra một loại liên tưởng quỷ dị, sẽ không phải thật sự giống như những gì hắn lý giải đi? Thật sự chỉ là mặt hàng xem được mà dùng không được?
Nghĩ đến đây, hắn không nhịn được mà để lòng hiếu kỳ mọc rễ tràn lan, nhìn tiểu Cẩm Hoa mà nuốt nuốt một ngụm nước miếng, chậm rãi vươn tay, thử thăm dò mà nhẹ nhàng chạm chạm vào nó. Sau đó, hắn thành công chứng kiến tiểu tử kia ngóc đầu dậy, nửa mềm nửa rũ mà dựng đứng lên, so với chủ nhân còn đang hôn mê thì nó thật là mẫn cảm gấp mười lần.
Nguyên lai, địa phương kia của đại ca nhà hắn vẫn là xài tốt chứ không phải chỉ là bài trí. Xem ra y thật sự giữ mình trong sạch, không phải phía dưới có vấn đề.
Ngoạn ý nhi này giống như cũng không khác với cái của hắn ở chỗ nào, chậc, trừ bỏ kích thước lớn hơn một chút. Vệ Cẩm Dương nhịn không được lại dùng đầu ngón ta chọc chọc tiểu Cẩm Hoa. Trừ đồ vật của chính mình ra, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn đến đồ chơi của nam nhân khác, còn là thứ có kích cỡ lớn hơn thứ của hắn nữa a. Hắn cảm thấy thập phần mới lạ, dường như tìm được một món đồ chơi hảo ngoạn, thừa dịp Vệ Cẩm Hoa hôn mê mà bắt đầu giờ trò với bảo bối của y.
Cảm nhận rõ tiểu Cẩm Hoa ở trong tay hắn càng ngày càng ngạnh, vươn mình thẳng tắp dựng thẳng ở nơi đó, Vệ Cẩm Dương cũng ý thức được lần này chơi đến có chút quá mức rồi. Phát giác đồ vật trong tay lúc này trở nên nóng bỏng tay, hắn dường như hiểu được cái gì, theo bản năng liền muốn buông ra.
Hành vi của hắn xem như một loại phi lễ phải không? Hắn cư nhiên phi lễ đại ca nhà hắn? Thiên địa chứng giám, hắn ban đầu chỉ là nhất thời hứng khởi muốn đậu đậu chơi, không nghĩ nó biến thành như vậy a. Nhìn cái tháp nhỏ của đại ca nhà hắn đã cao chót vót sắp chọc đến trời, đầu của Vệ Cẩm Dương liền nóng lên, bên trong càng là một mảnh trống rỗng.
Hắn quả thật không phải cố ý. Hiện tại hẳn là rút tay về rồi giả vờ chư chuyện gì cũng không có phát sinh, dù sao đại ca nhà hắn cũng đã say đến mất đi ý thức, không sao đâu ha. Vệ Cẩm Dương cứ như vậy mà biện giải an ủi chính mình, chột dạ (4) mà dùng khóe mắt dư quang trộm ngắm Vệ Cẩm Hoa, tiểu tử này trong lúc ngủ mơ cũng vì hưng phấn mà biểu tình trên mặt đã có chút thay đổi. Hắn thật cẩn thận dịch khai tay mình ra khỏi cái đồ kia, tận lực không dám kinh động đến đại ca nhà hắn.
Nhưng mà hắn muốn buông tay thì có người lại không cho hắn buông tay a. Trong chớp mắt móng vuốt của hắn sắp rời khỏi thứ nóng bỏng kia, Vệ Cẩm Hoa cơ hồ liền ngay lập tức bắt được tay hắn, thập phần cường ngạnh đem bàn tay hơi mang vết chai mỏng của hắn ấn trở về chỗ cũ.
"Đại... Đại ca?" Vệ Cẩm Dương trong lòng nhảy dựng, hoảng hốt ngẩn đầu, vừa lúc đối diện đôi con ngươi mê ly còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh của Vệ Cẩm Hoa. Đậu má, gia hỏa này cư nhiên ở ngay lúc này liền tỉnh.
Một ngàn con thảo nê mã tức khắc lại băng băng chạy ngang qua đầu, hắn hoàn toàn không thể bình tĩnh lại, trong nội tâm đều là sợ hãi đối với việc đại ca nhà hắn bỗng dưng thanh tỉnh. Loại cảm giác này quả thực giống như một tên tiểu thâu (5) đang trộm đồ thì bị trảo bao, hay một kẻ lưu manh đang lúc dâʍ ɭσạи phụ nữ nhà lành thì bị bắt gian tại giường. Đản đản đau quá!
Trong một khắc đối diện với đôi con ngươi của đại ca nhà hắn, Vệ Cẩm Dương lập tức khẩn cấp xoay chuyển tâm niệm. Hắn dám thề, cả hai đời cộng lại, đầu óc của hắn cũng chưa từng hoạt động nhanh như vậy, trong chớp mắt liền bắt đầu suy nghĩ tìm cách hóa giải tình thế xấu hổ đến mức tim hắn cũng phải ngừng đập này.
Không bằng cứ thành thật khai nhận, nói hắn vốn dĩ chỉ muốn mang nhân gia đi tắm rửa, sau đó nhất thời tò mò, đầu nóng lên liền... liền cảm thấy hảo chơi... một không cẩn thận liền chơi tới tiểu jj của ngài? Tuy rằng đối với một tiểu hài tử mới mười ba tuổi thì tỷ lệ phát sinh ra loại sự tình này sẽ không cao, nhưng vẫn có khả năng xảy ra mà ha? Ân, nhất định là có khả năng. Tiều hài tử mà, tò mò là chuyện rất bình thường a.
Dù sao đại ca hắn cũng không biết, càng nhìn không ra linh hồn của hắn đã bao nhiêu tuổi nha. Ân, cứ như vậy mà làm. Vệ Cẩm Dương hạ quyết tâm (6), liền tự cổ vũ chính mình, đưa ra quyết định.
Toàn bộ tư duy lúc này của Vệ Cẩm Dương đã vô cùng hỗn loạn, hoàn toàn quên mất thiếu niên mười ba tuổi cũng đã sớm có thể nhận biết nam nữ khác biệt, hẳn là không nên làm ra chuyện phi lễ như thế. Vậy mà hắn lại cố tình làm, hơn nữa hắn vốn dĩ chính là một cái linh hồn trưởng thành hơn ba mươi tuổi a.
Bị ánh mắt ngày càng thâm sâu của Vệ Cẩm Hoa chăm chú nhìn vào, Vệ Cẩm Dương há miệng thở dốc, đang muốn mở miệng giải thích một chút, nhân gia lại nhanh hơn hắn một bước, ngồi dậy xê dịch thân thể tới gần hắn hơn.
Trong một giây sau đó, đôi mắt nguyên bản tràn ngập bất an của Vệ Cẩm Dương ngay tức khắc chuyển thành kinh tủng trợn tròn. Bởi vì Vệ Cẩm Hoa không biết từ đâu sinh ra sức lực, đột nhiên chế trụ cái ót của hắn, đôi môi nùng liệt mùi rượu của y mạnh mẽ áp sát, đầu lưỡi lấy một tư thái cường ngạnh không cho phép tránh thoát mà cạy ra cánh môi của hắn, hắn chỉ cảm thấy khoang miệng nhanh chóng bị trằn trọc cọ xát, trong phút chốc cũng nhiễm đầy mùi rượu cùng khí vị bá đạo trên người của Vệ Cẩm Hoa.
Tác giả có lời muốn nói: 【 Quốc khánh tiểu kịch trường 】
Mười hai tuổi năm ấy, người đó trống rỗng xuất hiện trong sinh mệnh của y. Mười ba tuổi, y vẫn luôn hưởng thụ ấm áp do người đó mang đến. Mười bốn tuổi, người đó nguyện ý không màng tất cả mà đứng về phía y, lựa chọn tin tưởng y. Mười chín tuổi, y đã không thể tự kiềm chế mà yêu người đó. Hai mươi ba tuổi, người đó dứt khoát rời đi y, quyết tâm xa phó biên quan. Hai mươi lăm tuổi, người đó định thân cùng một người không phải là y.
Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ Quốc khánh, cặn bã nào đó dâng lên một phần canh cá đã sớm hứa hẹn.
~~~~~
(1)
"Tốc chiến tốc quyết" (速战速决): kết thúc trận chiến bằng chiến thuật nhanh chóng, đánh nhanh thắng nhanh.
(2)
"Tôn lão ái ấu" (尊老爱幼): tôn kính người già yêu thương trẻ nhỏ, kính già yêu trẻ.
(3)
"Gia môn" (爷们) hay "gia môn nhi" (爷们儿): kiểu đàn ông mạnh mẽ, thẳng thắn, đáng tin cậy, đại trượng phu.
i. Nhiều truyện có nhân vật nam tài giỏi giàu có hay xưng "Gia", là chữ "gia" này đó.
(4)
"Tố tặc tâm hư" (做贼心虚): làm giặc nên trong lòng trống rỗng, làm việc xấu nên lo lắng không yên, có tât giật mình, lương tâm có tội, chột dạ.
(5)
"Thâu" (偷): trộm; lén lút; lợi dụng hoàn cảnh mà lấy ra một chút thời gian; cẩu thả; bạc bẽo.
(6)
"Tâm hạ nhất hoành" (心下一横): trong tâm hạ xuống một đường ngang, hạ quyết tâm làm điều gì đó.
~~~~~
Editor có lời muốn nói:
Tui edit xong rồi nhưng vẫn giữ lại đăng chung với chương sau, để mọi người đọc được liền mạch. Tui không dám đăng nửa quá trình, tại vì với tốc độ edit của tui thì sẽ bắt mọi người đợi hơi lâu mới có chương mới, tui sợ bị đánh lắm. Dục cầu bắt mãn... tui hiểu mà.
Một lần nữa tui xin đảm bảo Cẩm Hoa với Cẩm Dương là HE.
./.