C22. Tin vui (thượng)
2020.05.14 ~ 2020.05.23
Vệ Cẩm Dương có chút hoảng hốt cùng Vệ Cẩm Hoa từ biệt, liền tính toán trước tiên về Chiêu Dương điện hảo hảo nghỉ ngơi một lúc, không cần nghĩ đến những chuyện phiền lòng đó. Bọn họ như thế nào là chuyện của bọn họ, hắn không phải thần tiên, làm sao có thể quản được cách nghĩ của bọn họ? Dị mẫu huynh đệ thì như thế nào? Cho dù cùng một mẫu thân sinh ra chung quy cũng là bụng người cách một lớp da (1), làm sao có thể quản được người khác nghĩ gì?
Vệ Cẩm Dương lắc lắc đầu, muốn cho bản thân thanh tỉnh một chút, đừng nghĩ tới những chuyện thượng vàng hạ cám (2) kia nữa. Dù sao, mỗi người một mệnh, bọn họ là bọn họ, hắn là hắn.
Cứ nghĩ như vậy, lại thêm không ngừng ở trong lòng tự mình ám chỉ chính mình, tâm tình của Vệ Cẩm Dương vẫn như cũ không thoát ra khỏi tối tăm, không cách nào sáng sủa lên được. Có lẽ hắn thật sự không thích hợp làm một hoàng tử, không thích hợp sinh tồn trong hậu cung này. Vệ Cẩm Dương hắn thật sự là một phàm nhân, quá bình thường, chung quy không thể thờ ơ lạnh nhạt như Vệ Cẩm Hoa.
Vô độc bất trượng phu (3), Vệ Cẩm Dương hắn khả năng sinh ra chính là cái mệnh không thể trở thành đại trượng phu, đại nhân vật. Bất quá, với hắn cũng không có gì, nếu dựa vào ý chí sắt đá, coi mạng người như cỏ rác mới làm được đại trượng phu thì Yến Vương điện hạ hắn còn khinh thường không làm, Vệ Cẩm Dương ở trong lòng yên lặng cảm khái.
"Dương nhi", vừa mới bước vào đại môn, liền nghe thấy một âm thanh nữ tử từ ái êm tai từ trong cung điện truyền ra.
Mà nữ tử ôn nhu tươi cười ra đón hắn chính là Lưu hoàng hậu. Nhìn gương mặt vui vẻ từ ái của mẫu hậu, Vệ Cẩm Dương bỗng nhiên cảm thấy không còn mỏi mệt, có một loại ấm áp nhàn nhạt từ trong lòng lan tràn ra ngoài. Thật sự là quá tốt, trong chốn thâm cung này, hắn không phải đơn độc một mình, cũng không phải chỉ có mình hắn thực bổn (4), hắn còn có mẫu thượng đại nhân a.
Tuy rằng mẫu hậu cũng không thông minh, thậm chí nếu so với một vị nương nương có thể giải quyết ổn thỏa chuyện trong hậu cung, nàng có thể nói là rất ngốc. Nhưng mẫu thân như vậy mới là mẫu thân tốt nhất. Cho dù hắn là hoàng tử, nàng cũng vẫn luôn dạy dỗ hắn phải hảo hảo làm người, làm một người lương thiện, không được vô cớ trách phạt người khác. Có thể nói, hai đời cộng lại, nàng chính là người ảnh hưởng đến hắn nhiều nhất.
Cho dù đời trước Vệ Cẩm Dương là tên hoàn khố, nhưng cũng là tên hoàn khố không thẹn với lương tâm. Hắn không giống Vệ Cẩm Hằng cùng Vệ Cẩm Vinh sau khi chết còn lưu lại cái danh bạo ngược, bất nhân bất nghĩa, quái đản độc ác, trước khi chết cũng không bị bóng đè, ngày đêm ảo tưởng bị người mình gϊếŧ hại hóa thành quỷ hồn tới đòi mạng.
Hết thảy đều phải cảm tạ mẫu hậu của hắn, nếu không phải được nàng dạy dỗ, Vệ Cẩm Dương hắn đời trước chỉ sợ không dừng lại ở cái danh hoàn khố mà nói không chừng còn sẽ trở thành kẻ cầm thú khiến người người sợ hãi. Tuy rằng mẫu hậu tính tình cũng không tốt, nhưng sẽ không giận chó đánh mèo người khác. Tuy rằng nàng muốn nhi tử làm hoàng đế lại chưa từng lấy quyền lực của hoàng hậu đi hại nhi tử của bất kỳ ai.
Dù rằng chính hắn kiếp trước vẫn luôn cảm thấy mẫu hậu thực phiền toái, thực ưa lải nhải, cũng cảm thấy nàng căn bản không thích hợp làm hoàng hậu của Tử Vân, nhưng hiện tại hắn lại cảm thấy nàng là mẫu thân tốt nhất thiên hạ. Nhờ có nàng dạy dỗ, hắn mới không đến nỗi trở thành kẻ bị người người phỉ nhổ như Vệ Cẩm Hằng, Vệ Cẩm Vinh.
Nhào vào khủy tay của Lưu hoàng hậu, vùi đầu vào l*иg ngực nhàn nhạt hương khí của nàng, Vệ Cẩm Dương chỉ cảm thấy... có nương thật tốt. Tuy rằng nương của hắn là một nữ nhân có chút ngốc, nhưng nữ nhân ngốc đôi khi so với nữ nhân thông minh còn tốt hơn nhiều. Bởi vì nàng vĩnh viễn cũng sẽ không có tâm tư phức tạp đi tính kế người khác, yêu một người liền sẽ toàn tâm toàn ý trả giá, vĩnh viễn cũng sẽ không bắt người ta phải suy đoán trong lòng nàng thật sự nghĩ gì, không phải sao? Nữ nhân như vậy chính là nhân tuyển tốt nhất để làm thê tử a. Hắn về sau cũng muốn thú một thê tử có chút ngốc nghếch như vậy.
"Dương nhi, ăn từ từ thôi, nếu con thích, mẫu hậu ngày mai lại mang đến, đừng có gấp!" Nhìn bộ dáng nhi tử ăn ngấu nghiến, Lưu hoàng hậu chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy thỏa mãn cùng hạnh phúc, nhẹ nhàng duỗi tay giúp nhóc vỗ vỗ phía sau lưng, sợ ái tử không cẩn thận liền bị nghẹn.
"Dạ..." Vệ Cẩm Dương trong miệng ngậm đầy đồ ăn, làm một ngoan bảo bảo nghe lời gật gật đầu. Mẫu hậu của hắn thật sự quá tốt, càng xem càng cảm thấy thuận mắt, trù nghệ cũng tốt như vậy. Nhìn ánh mắt từ ái của mẫu hậu, Vệ Cẩm Dương chỉ cảm thấy trong lòng xúc động không thôi. Mẫu thân tốt như vậy, chính mình kiếp trước lại hồ nháo muốn cùng nàng phản nghịch, làm nàng thương tâm, hắn quá bất hiếu. Đời này nhất định phải làm một nhi tử ngoan ngoãn, hảo hảo hiếu kính nàng!
"Đúng rồi, mẫu hậu còn có một tin tốt muốn nói cho Dương nhi nghe, Dương nhi của chúng ta lập tức sắp trở thành ca ca nha!" Lưu hoàng hậu một tay xoa nhẹ đầu Vệ Cẩm Dương, một tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng nhỏ của mình, cười đến vô cùng hạnh phúc thỏa mãn, chỉ cảm thấy cuộc đời này không còn gì phải hối tiếc (5).
Miếng sủi cảo tôm Vệ Cẩm Dương vừa mới nhét vào trong miệng lập tức rớt xuống mặt bàn, hắn đây là quá kinh ngạc. Trời ạ, trọng sinh một lần rồi mà hắn vẫn còn hồ đồ a? Nếu không thế nào lại quên mất tiểu Lục nhà bọn họ? Đệ đệ thông minh đáng yêu còn chính trực thiện lương mà hắn tự hào nhất a! Thật là đáng chết! Như thế nào có thể quên tiểu Lục nhà hắn sẽ ra đời vào năm sau, lúc này đã ở trong bụng nương a? Hắn không phải hảo ca ca, hy vọng tiểu Lục sẽ không trách hắn.
"Dương nhi, làm sao vậy? Con không thích làm ca ca sao?" Nhìn sủi cảo tôm từ trong miệng nhi tử rơi xuống, Lưu hoàng hậu có chút không biết làm sao. Đứa nhỏ trong bụng này có khả năng lấy đi sủng ái của mình đối với nhóc, nhóc không thích cũng thực bình thường, Lưu hoàng hậu có chút đắn đo suy đoán.
"Thích chớ, con rất thích. Con thích nhất là làm ca ca, con thích đệ đệ, đệ đệ đáng yêu nhất!" Vệ Cẩm Dương hưng phấn nhìn chằm chằm bụng Lưu hoàng hậu, hai mắt phát ra ánh sáng, hận không thể khiến Tiểu Lục Tử ngay lập tức được sinh ra.
"Đệ đệ? Mẫu hậu thật ra hy vọng lần này có thể sinh một nữ hài, nhìn xem Minh Châu đáng yêu như vậy, hơn nữa nữ nhi tri kỷ nha." Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia hưng phấn vô cùng, Lưu hoàng hậu lúc này mới có thể thở ra một hơi. Sờ sờ bụng, nàng thập phần hy vọng lần này có thể sinh một tiểu công chúa. Vệ Minh Châu cùng Vệ Cẩm Dương quan hệ tốt nên tiểu cô nương luôn ở trước mắt nàng chơi đùa, khiến nàng muốn có nữ nhi đến phát sầu.
Hơn nữa, sinh được công chúa, tương lai Cẩm Dương trưởng thành, cũng có thể đem nữ nhi gả ra ngoài giúp nhi tử mượn sức người, tạo thêm nhân mạch, Lưu hoàng hậu trong lòng đánh được một bộ hảo bàn tính a.
Vệ Cẩm Dương thật ra nửa điểm cũng không để ý mẫu hậu trong lòng tính toán điểm này, toàn tâm toàn ý vì tiểu Lục nhà hắn sắp đi vào thế giới này mà cảm thấy vui vẻ. Đây chính là thân đệ đệ duy nhất kiếp trước kiếp này cùng hắn quan hệ tốt nhất a. Vệ Cẩm Hằng, Vệ Cẩm Vinh, hay ngay cả... Vệ Cẩm Hoa, không ai có thể so được với tiểu Lục, nhóc mới chân chính là huynh đệ huyết mạch tương liên với hắn. Bọn họ thế nào là chuyện của bọn họ, cùng hắn không quan hệ, chỉ cần hắn cùng tiểu Lục có thể bảo vệ một phần chính nghĩa trong lòng kia là đủ rồi.
Hắn trọng sinh một lần còn không phải là vì có thể thoát khỏi xú danh hoàn khố, cùng mẫu hậu và tiểu Lục người một nhà hảo hảo sống sao? Tuy rằng một đời này hắn cũng có sinh ra chút tình cảm huynh đệ với Vệ Cẩm Hoa, nhưng Vệ Cẩm Hoa thật sự là quá cao không thể chạm tới, vĩnh viễn đứng ở một nơi cao mà hắn vô pháp đặt chân đến rồi nhìn xuống hắn.
Vệ Cẩm Hoa cùng Vệ Cẩm Dương vốn chính là người ở hai thế giới, kiếp trước kiếp này đều là như thế. Cho dù hiện tại quan hệ xem như không tệ, chờ y bước lên ngôi vị hoàng đế cũng sẽ biến thành quân thần khác biệt, người trên trời kẻ dưới đất. Thiên chi kiêu tử cùng hạng người bình thường cho dù bên nhau thời gian lâu đến mấy cũng không thay đổi được thân phận địa vị bất đồng của bọn họ.
Hiện tại hắn thực sự không nên vì Vệ Cẩm Hoa lãnh tình mà buồn rầu, nếu thủ đoạn không đủ thì có thể nào làm được cá vượt Long môn hóa rồng (6)? Cho dù con cá này vốn chính là con của rồng cũng không khác biệt. Quan hệ thân thiết của hắn cùng Vệ Cẩm Hoa cũng nên giới hạn trong khoảng thời gian niên thiếu tốt đẹp này thôi, tương lai như thế nào vẫn chưa biết đâu. Chính hắn hiện tại hẳn là nên hảo hảo quý trọng cùng hưởng thụ đoạn tình cảm huynh đệ này, nghĩ nhiều như vậy làm chi? Cũng không phải thú nương tử, phải đối mặt cả đời.
Bởi vì tiểu Lục sắp ra đời, Vệ Cẩm Dương trong khoảng thời gian này có vẻ đặc biệt phấn chấn, đi đến đâu cũng cười đến dương quang xán lạn, miệng không thể khép lại được. Còn khoe với tiểu đồng bọn Lưu Minh, Lưu Nhân và Vệ Minh Châu, chính mình lập tức liền sẽ làm ca ca.
"Tiểu Dương, ta cũng muốn đệ đệ. Đệ đệ sinh ra nhất định so với tiểu Dương còn đáng yêu hơn, ta dùng thỏ con trao đổi, tiểu Dương đem đệ đệ tặng cho ta được không? Ta nhất định sẽ đối với nhóc còn tốt hơn đối với thỏ con." Vệ Minh Châu mắt trông mong nhìn Vệ Cẩm Dương, hy vọng nhóc nhanh nhanh đồng ý đề nghị siêu tốt này, nhà bọn họ có rất nhiều rất nhiều đồ tốt, nàng có thể tất cả đều đem cho tiểu bảo bảo chơi.
Ta khinh! Một con thỏ mà muốn đổi tiểu Lục nhà chúng ta sao? Tiểu Lục nhà chúng ta thông minh đáng yêu cỡ nào, cho dù đem ngươi đi bán cũng tuyệt đối không so nổi. Đệ đệ của lão tử chính là hài tử ngoan ngoãn nghe lời nhất, từ nhỏ đã là hảo hài tử. Nếu không phải bởi vì từ nhỏ thân thể không tốt, bệnh tật quanh năm, lão tử tin rằng phẩm mạo tư chất của đệ ấy cũng không hề thua kém Vệ Cẩm Hoa đâu! Một con thỏ lại mơ tưởng đến tiểu Lục nhà ta, nghĩ đẹp quá nhỉ?
Vệ Cẩm Dương vui vẻ vì đệ đệ sắp ra đời, tự nhiên là không thể giấu được Vệ Cẩm Hoa cùng nhóc mỗi ngày gặp mặt. Nhìn đệ đệ mình yêu mến vì thân đệ đệ sắp sinh ra của nhóc mà vui mừng, Vệ Cẩm Hoa trong lòng có chút tư vị mất mát.
"Cẩm Dương vì tiểu đệ đệ sắp sinh ra mà cao hứng như vậy, không sợ tiểu đệ đệ sẽ cướp đi sủng ái của mọi người dành cho Cẩm Dương sao? Đến lúc đó, phụ hoàng mẫu hậu tất cả đều yêu quý tiểu đệ đệ, Cẩm Dương sẽ bị thất sủng nha." Vệ Cẩm Hoa xoa đầu Vệ Cẩm Dương, nhìn nhóc vì thai nhi sắp đi vào nhân thế mà hưng phấn không thôi, trong lòng không khỏi nổi lên một chút ghen tị, trên mặt lại bất động thanh sắc vẫn như cũ là bộ dáng hảo ca ca.
"Sẽ không đâu, đệ sẽ cùng phụ hoàng mẫu hậu thương tiểu Lục, cưng chiều tiểu Lục. Đệ nhất định sẽ làm một hảo ca ca!" Vệ Cẩm Dương chém đinh chặt sắt trả lời, mỗi câu mỗi chữ đều rất khí phách.
Lão tử cùng Tiểu Lục Tử là tình cảm huynh đệ kiếp trước kiếp này hai đời cộng lại, tuyệt đối kiên quyết giữ gìn (7), quyết chí không thay đổi (8), có thể nói chúng ta chính huynh đệ tốt mẫu mực.
Tác giả có lời muốn nói: Lưu hoàng hậu rốt cuộc có thai, thật không dễ dàng! Lau mồ hôi!
~~~~~
(1)
"Nhân tâm cách đỗ bì" (人心隔肚皮): tim người cách một lớp da.
(2)
"Tạp thất tạp bát" (杂七杂八): hỗn hợp những thứ linh tinh hỗn tạp, lộn xộn.
(3)
"Vô độc bất trượng phu" (无毒不丈夫): không hiểm ác thì không phải trượng phu. Cụm từ này xuất hiện do sự cố ý đọc sai chữ "毒" (dú) từ chữ "度" (dù).
i. "Lượng tiểu phi quân tử, vô độ bất trượng phu" (量小非君子, 无度不丈夫): người ít bao dung thì không phải quân tử, người không độ lượng thì không phải trượng phu.
i. "Lượng" (量): sức chịu đựng, hạn mức bao dung.
i. "Độ" (度): khí lượng (của người), phong thái.
(4)
"Bổn" (笨): ngốc, dốt; chậm chạp, vụng về; thô kệch, nặng nề, cục mịch.
(5)
"Thử sinh vô hám" (此生无憾): cuộc đời này không có hối tiếc.
i. "Hám" (憾): ăn năn; hối tiếc; oán hận; không vừa ý.
(6)
"Ngư dược Long môn hóa thân vi long" (鱼跃龙门化身为龙): Cá vượt Long môn hóa thân thành rồng.
(7)
Tác giả viết là "Kiên trinh bất khuất" (坚贞不屈): kiên cường không chịu khuất phục.
(8)
"Thỉ chí bất du" (矢志不渝): kiên trì không thay đổi ý định ban đầu.
i. "Du" (渝): biến đổi, thay đổi.
i. "Thủy chung bất du" (始終不渝): thủy chung không đổi.
~~~~~
Editor có lời muốn nói:
Công việc bận rộn trở lại rồi, nhưng tui thật sự rất mừng vì không còn phải ngày ngày sống trong lo sợ nữa. Mọi người cũng giữ gìn sức khỏe nha! Tui sẽ cố gắng hết sức để cập nhật chương mới, hai huynh đệ phải mau mau lớn lên a.
./.