Chương 1-1: Tiết tử

C0. Tiết tử

2019.10.01 ~ 2019.10.02

Vệ Cẩm Dương sẽ chết.

Hắn biết chính mình lần này là chết chắc rồi.

Không phải vậy sao? Tạo phản là tội lớn a, lại gặp lúc tân đế đăng cơ, còn có thể có đường sống sao? Huống hồ, tân đế lúc còn làm Thái Tử đã sớm xem hắn không vừa mắt.

Bất quá, cho dù chết, Vệ Cẩm Dương một đời này cũng là đáng giá. Hắn là Nhị hoàng tử, là Yến vương gia của thiên hạ đệ nhị cường quốc, Tử Vân quốc, lại là trưởng tử do đương kim Thái Hậu sở sinh, từ lúc ra đời đã là chúng tinh phủng nguyệt, thiên kiều bách quán (1).

Hắn cả đời này tung hoành tửu sắc, hưởng hết vinh hoa phú quý mà người khác không được hưởng thụ qua, lại có cái gì không đáng giá đây?

Ước chừng chính là ông trời nhìn hắn sống quá mức sung sướиɠ, mới có thể làm hắn đoản mệnh như thế đi. Hoặc là, vị Thái tử ca ca có cuộc sống quá áp lực kia của hắn, không, hiện tại phải nói là Hoàng đế bệ hạ, chính là quá mức ghen ghét hắn cả đời này thông thuận sung sướиɠ, mới có thể chán ghét hắn đi.

Chán ghét đến mức, tại thời điểm hắn căn bản còn không có ý đồ tạo phản, liền an bài nội gián bên cạnh hắn, vương phi Liễu thị. Hắn đời này tuy rằng lưu luyến tửu sắc, nhưng vẫn yêu thương nữ nhân của mình, vậy mà nàng vẫn luôn yêu vị đại ca cùng cha khác mẹ của hắn, còn muốn giúp đỡ y tới lấy tính mạng của hắn, thật là không nên si tình như vậy a.

Chỉ là đáng tiếc, giai nhân như vậy lại phải ở cùng tên hoàn khố (2) như hắn. Càng đáng tiếc chính là, Liễu thị thế nhưng chỉ là một quân cờ của đại ca, hoa rơi cố ý nước chảy vô tình. Vị đại ca luôn giữ mình trong sạch kia, sợ là trong lòng chỉ có hoàng tẩu, "Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân" của Hiên Viên hoàng triều, Ánh Điệp công chúa. Thật là đáng tiếc, đáng tiếc a Liễu thị.

Việc đã đến nước này, Vệ Cẩm Dương cũng không có gì phẫn hận đối với kẻ chiến thắng kia. Cho dù hiện giờ thân tại tử lao, hắn cũng vẫn như cũ, không oán hận đại ca cùng Liễu thị. Được làm vua thua làm giặc, từ xưa giờ đã như vậy. Không có gì phải hận.

Bất quá, trách cũng chỉ có thể trách hắn là một tên hoàn khố. Hận cũng chỉ có thể hận hắn không nên bị mẫu hậu cùng đám người phía sau mẫu hậu châm ngòi, đi cùng Vệ Cẩm Hoa tranh đoạt thiên hạ.

Ngươi nói xem, một kẻ bùn nhão trát không được tường, ăn chơi trác táng như hắn, dựa vào cái gì cùng Vệ Cẩm Hoa, trưởng tử của tiên hoàng hậu, ngoại tôn của đương kim Tể tướng, người từ nhỏ đã tiếp nhận giáo dục đế vương, đi tranh đoạt thiên hạ đây.

Hắn lúc ấy nha, nhất định là uống rượu uống đến váng đầu, mới chịu đáp ứng bọn họ. Bằng không, liền tính là bọn hắn thắng, cũng bất quá là khiến giang sơn xã tắc tăng thêm một tên hôn quân thôi, đến lúc đó chịu khổ vẫn là bá tánh. Kỳ thật, Vệ Cẩm Hoa làm hoàng đế là thích hợp nhất, y chính là Thái tử gia văn thao võ lược, không gì không tinh nha.

Người ta vốn dĩ chính là phải làm hoàng đế. Phụ hoàng băng hà, Thái Tử đăng cơ, thiên kinh địa nghĩa, chính mình tự dưng bất bình. Nhưng cho dù hắn không có tâm tư này, mẫu hậu lại có a. Đáng tiếc, cuối cùng vẫn là không thắng nổi, tà bất thắng chính.

Nếu, trời cao còn có thể cho hắn một lần cơ hội, hắn nhất định sẽ không tin vào bất luận kẻ nào xúi giục đi tranh đoạt thiên hạ, nhất định sẽ không lại làm tên hoàn khố, hắn nhất định hảo hảo làm người, không tiếp tục khiến cho phụ mẫu thương tâm.

A, cũng không biết, chính mình còn có thể có kiếp sau hay không.

Đang nghĩ như vậy, ngoài cửa thiên lao bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, một nam tử thân mặc hoàng bào, khí vũ hiên ngang hướng hắn đi tới, người nọ đúng là vị đại ca cùng cha khác mẹ của hắn, đương kim Hoàng đế bệ hạ, Vệ Cẩm Hoa.

Vệ Cẩm Hoa lớn lên là một mỹ nam tử, từng cử chỉ đều tao nhã, lại mơ hồ lộ ra một cổ khí thế chỉ có ở kẻ bề trên, trong trường hợp nào cũng đều áp đảo người khác. Chỉ thấy y bước từng bước một vô cùng ưu nhã hướng Vệ Cẩm Dương đi tới, dường như không phải đi thăm tử tù mà là đi đến một hồi thịnh yến.

Vệ Cẩm Dương nhớ rõ chính mình khi còn nhỏ vẫn là thực thích vị đại ca này, thẳng đến sau lại bị một đám thân thích của mẫu hậu châm ngòi, hơn nữa phụ hoàng đối Vệ Cẩm Hoa thiên vị, thêm việc Vệ Cẩm Hoa đối đãi mỗi người đều giống nhau, tao nhã có lễ nhưng dường như đều là mặt nạ giả của y, hắn mới cùng y càng lúc càng xa.

Chính là, ngay cả như vậy Vệ Cẩm Dương cũng dám nói chính mình từ trước chưa bao giờ mơ ước ngôi vị hoàng đế của y. Thẳng đến mẫu hậu bọn họ quyết ý muốn đem tên bùn nhão là hắn đi trét tường, hơn nữa phụ hoàng thực sự chết quá kỳ quặc, hắn mới có thể tạo phản. Cuối cùng, lại vẫn là rơi vào kết cục như vậy. Thật là tự làm tự chịu, chẳng trách người khác.

Vệ Cẩm Dương bên này còn ở như đi vào cõi thần tiên, Vệ Cẩm Hoa bên kia đã mở miệng.

"Nhị đệ, đại ca tới đưa ngươi đoạn đường cuối cùng. Ngươi vẫn là chính mình ngoan ngoãn uống ly rượu ngon này đi."

Thanh âm nam tính dễ nghe của Vệ Cẩm Hoa vang lên bên tai Vệ Cẩm Dương, bên môi y còn mang theo một tia ý cười. Dường như y không phải tới đưa đệ đệ của mình lên đường hoàng tuyền, mà là thật sự tới cùng Vệ Cẩm Dương uống rượu ôn chuyện với nhau.

Vệ Cẩm Dương cười khổ, nhìn thái giám đưa lên rượu độc, hắn còn có thể lựa chọn sao?

Một phen tiếp nhận rượu độc trên tay thái giám, Vệ Cẩm Dương ngửa đầu uống. Có thể được Hoàng đế bệ hạ tự mình tới đưa tiễn tên hoàn khố này đoạn đường cuối cùng, hắn thật đúng là vinh hạnh a.

Đây chính là ý thức cuối cùng của hắn.

~~~~~

(1)

"Thiên kiều bách quán" (千嬌百惯): tương tự như "Thiên kiều vạn sủng" (千娇万宠). Chữ "quán" ở đây nghĩa là "nuông chiều".

(2)

"Hoàn khố" (纨绔): quần (khố) lụa (hoàn), quần là áo mịn, chỉ quần áo đẹp của con cháu nhà quý tộc ngày xưa. Sau mượn dùng để chỉ con cháu nhà giàu sang chỉ biết rong chơi hưởng lạc, bại gia tử: "Hoàn khố tử đệ" (紈絝子弟).

~~~~~

Editor có lời muốn nói:

Cuối cùng cũng edit xong chương này, viên gạch đầu tiên đã đặt xuống rồi, ngôi nhà sẽ sớm xây xong thôi. Mong nhận được sự ủng hộ và góp ý của mọi người.

./.