“Vị cô nương này......” Mạc Kình hoang mang, nhíu mày nhìn về phía nữ tử trước mặt.
Hắn biết có vài quý phủ luôn xem mạng người như cỏ rác, mua nô tài cũng giống như mua súc vật. Có lẽ nữ tử trước mặt này cũng xem hắn như mấy hạ nhân kia, trong lòng hắn tự nhiên sinh ra chút không vui. Nhưng khi nhìn ánh mắt của đối phương, chút hờn giận này tự nhiên tiêu tán.
Ánh mắt nữ tử kia nhìn hắn, không phải là khinh bỉ cũng không phải là xem thường mà là hàm chứa một chút kinh hỉ cùng tôn trọng làm lòng hắn bất giác sinh ra một nỗi nghi ngờ vô căn cứ bèn thốt ra: “Cô nương với tại hạ, có phải đã từng gặp qua?”
Thẩm Diệu nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Chưa từng.”
“Kia vì sao......”
“Các hạ mặt mày đoan chính, khí độ bất phàm. Mà trước mắt lại đem bảo kiếm đã làm bạn nhiều năm bán đi, hiển nhiên là cùng đường mạt lộ. Ngươi không có bạc mà lại cần bạc, mặc dù hôm nay ta có thể cho ngươi tiền nhưng lại không thể giải quyết hết hậu hoạn của ngươi ngày sau. Ta là đích nữ của Uy Vũ đại tướng quân, phụ thân ta cuối năm hồi kinh, ta sẽ đem ngươi tiến cử cho người, ngươi có một thân toàn võ nghệ vô duyên vô cớ bị mai một thì thật là đáng tiếc.”
“Thẩm tướng quân?” Mạc Kình sửng sốt.Hắn thật sự không ngờ tới nữ tử trước mắt này lại là nữ nhi của Thẩm Tín. Thanh danh của Thẩm Tín ở Minh Tề không người không biết,đó chính là một bức tượng đài sừng sững uy nghiêm trên chiến trường, nam nhi muốn kiến công lập nghiệp, nếu là đi theo tướng lãnh như vậy... Mạc Kình cảm thấy máu trên người trở nên sôi trào.
Chính là...... Theo như lời đồn đãi ở Định Kinh, Thẩm Diệu căn bản chỉ là một bao cỏ không hơn không kém, tuy nói buổi kiểm tra trước có điểm cứu vớt danh tiếng nhưng người chứng kiến cũng không nhiều. Giờ phút này gặp gỡ mới cảm thấy lời đồn chưa chắc đã là thật.
“Nếu tiểu thư nguyện ý vì tại hạ tiến cử, tại hạ tự nhiên sẽ không chối từ, ngày sau nếu có cơ hội, nhất định sẽ báo đáp cho dù lên núi đao xuống biển lửa cũng không chối từ.” Mạc Kình cũng là người thẳng thắn, cơ hội này cũng không từ chối.
Thấy cảnh này, Thẩm Diệu mỉm cười, từ trong tay áo lấy ra một thỏi bạc ném cho Mạc Kình.
Nàng nói:“Ta không cần ngươi lên núi đao xuống biển lửa, chỉ muốn ngươi đem một thân đầy võ nghệ bán cho ta. Phụ thân ta cuối năm mới hồi kinh, mấy ngày sau, ngươi theo ta vào Thẩm Phủ, ta muốn ngươi giả làm hộ vệ Thẩm phủ, âm thầm bảo vệ ta chu toàn.”
Thẩm Diệu nào biết, lời này rơi vào tai Mạc Kình tự nhiên có một phen ý vị khác? Hắn cũng từng nghe nói qua, bề ngoài mấy đại gia tộc nhìn có vẻ hòa thuận vui vẻ nhưng bên trong lại đáng sợ hơn bất cứ nơi nào, chưa có thủ đoạn bẩn thỉu nào là chưa từng dùng. Nay lại gặp Thẩm Diệu muốn bảo vệ thân mình chu toàn, liền đoán được chắc chắn những ngày tháng của Thẩm Diệu ở Thẩm Phủ cũng không tự tại như vẻ bề ngoài. Mạc Kình trong lòng có chút kinh ngạc, nếu Thẩm Diệu là nữ nhi của Thẩm Tín tại sao cuộc sống lại khó khăn như vậy. Nhưng tính hắn vốn trầm ổn cũng không hỏi ra miệng, chỉ nói:“Vậy nghe theo tiểu thư phân phó.”
“Ngươi trước cứ cầm bạc này đi đi.” Thẩm Diệu nói:“Sau khi làm việc của ngươi, trong vòng ba ngày sau phải tới Thẩm Phu, ta tự nhiên có an bài.”
Mạc Kình ôm quyền, trên người hắn tỏa ra khí chất của người giang hồ. Sau khi hắn rời đi, Cốc Vũ cùng Kinh Trập đồng thời nhíu mày. Kinh Trập nói:“Cô nương, người này xuất thân không minh bạch, nếu có ác ý vào phủ chỉ sợ......”
Thẩm Diệu hướng xe ngựa đi đến:“Sợ cái gì chứ? Nếu có người như vậy ở bên mình chắc chắn người trong phủ sẽ sạch sẽ nhiều lắm.”
Trong Tây viện đa phần là người của Nhị phòng và Tam phòng, người trung thành với nàng thực sự rất ít ỏi. Huống hồ Mạc Kình vốn không phải người xa lạ.
Thẩm Diệu ngồi trong xe ngựa, trong lòng thầm than, trùng sinh một đời lại không nghĩ tới mình và Mạc Kình sẽ lại gặp gỡ.
Mạc Kình này tiền sinh chính là Thống lĩnh vệ quân do Thẩm Tín tiến cử, võ nghệ siêu quần. Lúc trước Thẩm Diệu đi làm con tin ở Tần quốc vài năm, Mạc Kình đi theo làm thị vệ bảo vệ nàng, nếu không có Mạc Kình giúp đỡ thì Thẩm Diệu muốn bảo toàn mạng sống ở nơi Tần quốc nguy hiểm kia chỉ e là rất khó.
Mạc Kình trung tâm ( Trung trong trung thành, tâm trong tim) với Thầm Tín, tự nhiên cũng nguyện ý trung thành Thẩm Diệu. Đáng tiếc sau khi Thẩm Diệu trở lại Minh Tề lại bởi vì Mi phu nhân cùng Thẩm Diệu ngầm đấu đá lẫn nhau, Mi phu nhân tính kế Mạc Kình, đem tội danh khinh bạc cung nữ đổ lên đầu Mạc Kình. Phó Tu Nghi sớm hiểu được phải trừ người của Thẩm Tín, Thẩm Diệu trăm phương nghìn kế ngăn trở nhưng không làm được gì, đành phải trơ mắt nhìn Mạc Kình chết trong tội danh oan khuất.
Nay gặp lại Mạc Kình, nàng căn bản không biết Mạc Kình gặp tình huống túng quẫn như vậy. Bất quá cũng vì Mạc Kình túng quẫn, mới có thể dễ dàng thu phục. Thẩm Diệu biết tính của Mạc Kình - trung tâm chính trực, ba ngày sau đi Ngọa Long Tự, nàng định dùng biện pháp khác để đối phó với đám người kia, có Mạc Kình tự nhiên lại tiện hơn rất nhiều.
Trở lại Thẩm Phủ, Thẩm Nguyệt cùng Thẩm Thanh đi Dịch phủ làm khách, trong phủ chỉ còn mỗi Thẩm Diệu. Vừa bước đến Tây viện, Quế ma ma đã từ xa đón người, nịnh nọt cười nói:“Cô nương đã trở lại, lão nô làm cho phòng bếp làm chút canh, cô nương có muốn dùng một ít hay không?”
“Được.” Thẩm Diệu nói.
Thấy Thẩm Diệu mấy ngày nay đều dùng vẻ mặt lạnh nhạt với nàng nay lại trở nên hòa nhã, Quế ma ma trong lòng vui vẻ, vội hỏi:“Lão nô đi đem canh bưng tới.”
Chờ Quế ma ma bưng đường canh tới, Thẩm Diệu đã ở trong phòng nghỉ ngơi một hồi. Quế ma ma đem canh thận trọng đặt lên bàn, cười nói:“Cô nương, ba ngày sau đi Ngọa Long Tự cần chuẩn bị những gì đều đã chuẩn bị xong, còn cần cái gì nữa không?”
Thẩm lão phu nhân đã an bài sẵn, ba ngày sau đi Ngọa Long tự dâng hương, cầu Thẩm gia an bình. Nhiệm Uyển Vân mang theo ba người, những người còn lại không cần đi. Quế ma ma đã lo lắng bận rộn việc này nhiều ngày.
Thẩm Diệu liếc nàng một cái, không nhẹ không nặng nói:“Ma ma đối với việc này thật nhiệt tình.”
Quế ma ma cứng ngắc, cười nói:“Cô nương khó có cơ hội được xuất môn, ta tự nhiên muốn chuẩn bị chu toàn.”
“Có ma ma đi theo, tự nhiên là chu toàn.” Thẩm Diệu đột nhiên cười. Nụ cười kia đọng lại trong mắt Quế ma ma lại làm lòng nàng có chút bất an.
“Nhị phu nhân an bài thoả đáng, tự nhiên sẽ không sao.” Quế ma ma nói.
“Vậy làm phiền Quế ma ma thay ta đa tạ nhị thẩm.” Thẩm Diệu gật gật đầu:“Ngươi đi xuống đi.”
Nghe vậy, Quế ma ma mới nhẹ nhàng thở ra, vội
vàng nói nói mấy câu liền lui đi ra ngoài. Không biết vì sao, mấy hôm nay Thẩm Diệu trở nên rất kỳ quái, coi như cùng nàng đứng ở cùng nhau, liền có một loại uy áp vô hình làm kiêu ngạo của nàng từ trước đến nay bị áp xuống vài phần. Bất quá sau khi ra khỏi cửa, thắt lưng của Quế ma ma lại thẳng, khinh thường nhìn lướt qua phòng, dùng thanh âm chỉ mình có thể nghe thấy thấp giọng nói:“Qua ba ngày nữa, xem ngươi còn dám ở trước mặt lão thân bừa bãi!”
Trong phòng, Thẩm Diệu đem bát canh ở trong tay đi đến bên cửa sổ. Cánh tay nhẹ nhàng giơ lên cả bát canh đều rơi vào mấy thân cây bên cửa.
“Cô nương, thật sự muốn đi Ngọa Long tự?” Bạch Lộ chần chờ hỏi.
“Đi.” Thẩm Diệu đáp.
Kiếp trước nàng vô tình nghe bọn nha đầu ở Vinh Cảnh Đường nói chuyện, biết được Thẩm lão phu nhân có ý gả nàng cho Dự thân vương, nghe đến việc đi Ngọa Long Tự một đêm, liền trốn đến Định Vương phủ. Tuy rằng quyết định kia cũng là sai lầm nhưng lại vô tình tránh được một chuỗi tai họa.
Nay, nàng không trốn, cũng không muốn trốn, liền đi Ngọa Long tự. Ai muốn xem trò hay của nàng, nàng liền biến người đó thành trò hay của mình, coi người ta vụng về diễn.