Thiếu niên trên đàn thần thái tự nhiên, chỉ trong chốc lát liền làm cho đối thủ không kịp trở tay. Tuy tuổi tác không lớn nhưng phong thái không hề kém cạnh so với những người lớn tuổi hơn. Nếu tiền đề là sự tự tin kiêu ngạo vậy hắn chắc chắn có.
Từ thời điểm đó thắng bại trên đài đã quá rõ ràng. Phía dưới các thiếu nữ đã sớm ngây người từ lâu. Các nàng từ nhỏ đều ở trong nhà chưa có cơ hội nhìn thấy tình huống như vậy. Kiểm tra hàng năm cũng không được nhìn đã mắt như vậy.
Những năm trước không có ai biểu hiện tốt như Tạ Cảnh Hành năm nay. Nhóm thiếu nữ tất cả đều hâm mộ anh hùng thêm vào dung mạo khí chất thần thái của Tạ Cảnh Hành quá mức xuất chúng nên chiếm được biết bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ.
Nhóm thiếu niên có người ghen tỵ nhưng đa số đều là sợ hãi. Tô Minh Phong ở trên lầu cao quan sát, cười cười lắc đầu:” Thì ra ngươi nói đáng ăn mừng là nói chuyện này. Tiểu tử ngươi nói về kiêu ngạo trước sau như một.” Tô Minh Phong biết hôm nay lộ ra trước mắt mọi người chỉ là một góc nhỏ con người thật của Tạ Cảnh Hành mà thôi. Hôm nay hắn làm như vậy cũng chỉ tỏ thái độ chóng đối người kia mà thôi. Hắn đứng lên quan sát nét mặt nghiêm túc vài phần hắn đối với quyết định của bằng hữu cũng không thể hiểu được. “
“Tạ tiểu hầu gia quả nhiên không hề tầm thường.” Phùng An Ninh hâm mộ nói:” Ta thấy trong thành Định Kinh này hoặc có thể nói toàn Bắc Tề này những người cùng lứa không thể nào so sánh với hắn được.” Thẩm Diệu hơi lắc đầu.
Thứ Tạ Cảnh Hành am hiểu nhất cũng không phải chỉ tỷ thí như vậy. Hắn am hiểu nhất chính là kinh nghiệm tác chiến trên chiến trường. Trên thực tế nếu như hắn không bị hoàng thất hãm hại, lấy binh lực của Tạ gia và danh tiếng của Tạ Cảnh Hành hắn có thể cùng hoàng thất Minh Tề chia đôi giang sơn này.
Nhưng mà…..Tạ gia thất bại. Thật sự rất khó hiểu. Thẩm Diệu thở dài, đời trước nàng một lòng vì Phó Tu Nghi nên đối với chuyện của Tạ cũng không biết rõ ràng, bây giờ cí chút không biết phải làm thế nào.
Tạ Trường Triều cùng Tạ Trường Võ bị Tạ Cảnh Hành nói một phen tức giận tới mức muốn hộc máu. Tạ Cảnh Hành động tác nhìn có vẻ nhẹ nhàng nhưng chỉ có huynh đệ họ biết vết thương trên người nặng bao nhiêu. Thế nhưng tất cả mọi người ở đây lại không hề đồng tình với huynh đệ Tạ gia vì bọn họ đã sử dụng thủ đoạn hèn hạ. Trên đài kiểm tra quan trọng nhất là công bằng hành động của họ không chỉ làm người xem đánh giá thấp kém còn khiến quan khảo nghiệm khinh thường. Sau ngày hôm nay tất cả danh tiếng trước đây của hai huynh đệ họ cũng tan thành mây khói. “ Âm mưu quá tốt.” Thẩm Diệu nhìn thiếu niên trên đài đang ung dung khoanh tay trước ngực nhẹ giọng nói.
Hôm nay Tạ Cảnh Hành đem hai huynh đệ Tạ gia dắt mũi khiến bọn họ mất đi vẻ bình tĩnh của ngày thường, liều mạng muốn chiến thắng mà không từ thủ đoạn. Bây giờ có bình tĩnh lại cũng đã muộn. Trước mắt bao nhiêu người lại giở thủ đoạn bỉ ổi, con trai trưởng và con trai thứ của Lâm An hầu phủ có bao nhiêu khác biệt hôm nay tất cả mọi người đều biết.
Tạ Cảnh Hành nhìn hai người lười biếng nói: “Thắng bại đã rõ ràng, còn ai muốn khiêu chiến không?” Toàn trường yên tĩnh. Tạ Cảnh Hành lúc nãy đối phó với hai huynh đệ mọi người đều nhìn thấy, chỉ một chiêu liền xử lý cả hai hơn nữa hai người đều là người nổi bật trong lứa. Nhất thời tất cả mọi người không ai lên tiếng. Tạ Cảnh Hành tuỳ tiện ném thương trên tay, nói: “Nếu không có thì cáo từ.” Dứt lời phất ống tay áo cả người liền biến mất. Mọi người lại một phen kinh ngạc hô lên.
“Người này võ công không tệ.” Chu vương noi: “Nhưng võ công có giỏi cũng vô dụng, là một khúc xương cứng.”
Bùi Lang trong lòng thở dài, hoàng thất Minh Tề nhìn qua rất khôn khéo xem ra mắt nhìn người cũng rất thiển cận. Thiếu niên này thâm tàng bất lộ, vừa rồi chắc chắn là cố ý nhưng không biết vì sao lại làm vậy. Nếu không vì ra oai thì chắc chắn cũng hoàng thất có quan hệ. Hắn liếc Chu vương cùng Tĩnh vương nếu sau này hoàng thất muốn chống lại Tạ Cảnh Hành chắc chắn sẽ vô cùng chật vật vì hắn và Thẩm Diệu khi nãy giống nhau đều là sư tử.
Quan khảo nghiệm bất đắc dĩ nhìn Tạ Cảnh Hành rời đi nhưng vẫn theo thường lệ đọc hắn là người đạt đệ nhất năm nay. Hai gã sai vặt đỡ hai huynh đệ Tạ gia mặt xám xịt xuống đài lập tức tiến lên xe ngựa trở về. Sau vài trận khiêu chiến vừa rồi lại có Tạ Cảnh Hành thể hiện xuất sắc làm những người khác nhìn qua đều chán nản không có một chút phấn khích nào nữa.
Thẩm Nguyệt và Thẩm Thanh nhìn Thẩm Diệu 1 chút, hôm nay Thẩm gia các nàng chỉ có Thẩm Diệu nổi bật còn hai nàng hoàn toàn bị lu mờ. Thẩm Thanh vì trong lòng có Phó Tu Nghi nên sớm đã hận tới nghiến răng nghiến lợi, nàng cho rằng Thẩm Diệu đã đoạt đi những thứ vốn thuộc về nàng. Còn Thẩm Nguyệt bởi vì bản thân so đo với nàng lại còn bị mất mặt nên cực kỳ không cam lòng.
Thẩm Diệu đối với ý nghĩ của hai nàng hồn nhiên không biết gì, cho biết nàng cũng không thèm so đo. Nàng gọi Cốc Vũ tới dặn dò mấy câu, Cốc Vũ nghe xong sắc mặt nghiêm túc vài phần lặng lẽ lui xuống.
Đồng thời lúc đó Dự thân vương cũng gọi tuỳ tùng bên cạnh tới sau khi nghe xong liền nhanh chóng xuống đài. Trên lầu các phía xa Tạ Cảnh Hành xuất hiện bên cạnh To Minh Phong.
Tô Minh Phong vỗ tay: “ Bốp, bốp, bốp.” Hỏi: “ sao hôm nay ở Định kinh lại gây náo loạn như vậy?”
Tạ Cảnh Hành thờ ơ: “Việc nhỏ thôi.”
“Ngươi sao lại chủ động thu thập hau huynh đệ kia? Đây không giống phong cách của ngươi.”
Tạ Cảnh Hành nhướng mày: “Có người nói với ta có một số việc nên làm càng sớm càng tốt, không nên để lâu hơn nữa ta cũng không chờ lâu được.”
Tô Minh Phong nhíu mày, hắn cảm thấy Tạ Cảnh Hành rõ ràng có ý khác. Nhưng hắn cũng không hỏi làm bằng hữu đã nhiều năm hắn hiểu rõ tính cách đối phương cũng biết thân thế Tạ Cảnh Hành có nhiều bí mật hắn cũng không rảnh rỗi tìm tòi nghiên cứu. Tầm mắt đột nhiên dừng ở dưới đài trong chốc lát hỏi: “Nhưng mà vị tiểu mỹ nhân ngươi mới cứu hình như gặp rắc rối.”
Tạ Cảnh Hành nhìn một vòng nhìn thấy nhóm nữ quyến bên kia có một thị vệ đem thứ gì đó giao cho Nhiệm Uyển Vân Thẩm gia nhị phu nhân, ánh mắt như có như không lướt qua Thẩm Diệu.
Nhiệm Uyển Vân cầm thiệp mời, có chút kích động nói: “Thân vương điện hạ làm như vậy trong lòng thần phụ có chút sợ hãi, Ngũ nhi còn không mau tạ ơn thân vương.”
Thẩm Diệu thần sắc ngưng trọng, gắt gao nhìn chằm chằm Nhiệm Uyển Vân, nở một nụ cười lạnh.
Thật sự muốn làm lại mánh cũ sao?
Ánh mắt Thẩm Nguyệt và Thẩm Thanh nhìn nàng đúng là vui sướиɠ khi người gặp hoạ. Nàng lười biếng duỗi người, ánh sáng trong mắt ánh lên một tia tàn ác: “Được.” Nàng nhếch môi: “Ta nhất định sẽ “ cảm ơn “ vương gia thật tốt.”
Ánh mắt Tạ Cảnh Hành loé lên hứng thú: “Có trò hay để xem rồi.”