Im lặng trong im lặng… hình ảnh thảo quả tử vô cùng châm chọc, ánh lên mặt Thái Lâm đang đang hoang mang, sợ hãi rơi nước mắt, ánh lên Thẩm Diệu đang gật đầu, thái độ lạnh nhạt.
Nàng thu cung, xoay người nhặt thảo quả tử trên mặt đất, mắt liếc Thái Lâm một cái, bỗng nhiên cười khanh khách nói:“Ngươi thua rồi.”
Dáng vẻ nàng vốn là có vài phần trẻ con, hôm nay từ đầu đến cuối đều có vẻ quá mức trầm tĩnh, lại làm cho người ta xem nhẹ tuổi của nàng. Nay tiếng cười trong trẻo yếu ớt, lại còn có vài phần ngây thơ. Mọi người tinh tế đánh giá, lại cảm thấy ngu dốt ban đầu của nàng cũng không phải là ngu dốt, tiểu cô nương này đôi mắt sáng lấp lánh, thế nhưng có vài phần ung dung hoa lệ.
Thái Lâm một câu cũng không nói được, trên mặt hắn còn vết máu chưa lau khô, mà nước mắt đổ rào rào xuống, đem vết máu vựng khai (khơi dậy), làm cho khuôn mặt giống như 1 bông hoa hồng một khối trắng một khối, vô cùng chật vật. Mà hắn giờ phút này cũng không còn cái gì gọi là mặt mũi, chính là khi nhìn Thẩm Diệu, ánh mắt tràn đầy sợ hãi.
Thẩm Diệu nhướng mày, cuối cùng cũng biết sợ hãi, sợ là tốt rồi, gϊếŧ gà dọa khỉ, sau này bên cạnh hắn toàn là xà trùng thử nghĩ (rắn sâu chuột kiến: chỉ những ng nhỏ bé không có tài là bao), tóm lại nàng muốn hắn phải an phận chút.
Bọn hạ nhân sợ tới mức nhuyễn chân đỡ Thái Lâm đi xuống đài. Mà khảo nghiệm quan đi đến bên người Thẩm Diệu, kết quả thấy tên xuyên qua thảo quả tử, kinh ngạc hỏi:“Thẩm cô nương cũng từng học bắn tên từ trước sao?”
Không chỉ độ chính xác cao, mà kéo cung cũng đủ khí lực. Một tiểu cô nương nũng nịu như Thẩm Diệu, kéo lại thành thạo, huống hồ mũi tên cuối cùng mọi người đều nhìn rõ ràng, Thái Lâm sợ tới mức ngã xuống, mà Thẩm Diệu trong tình huống Thái Lâm cử động vẫn có thể bắn trúng thảo quả tử, không thể không làm người ta kinh ngạc.
Học qua? Thẩm Diệu hơi hơi nghiêng đầu, rơi vào trầm tư.
Đó là năm thứ nhất khi nàng đi Tần quốc làm con tin, hoàng thất Tần quốc cho dù là công chúa hay hoàng tử đều thích vũ nhục nàng, nhìn vị hoàng hậu như nàng chịu nhục tựa hồ là một điều cực thú vị. Nhưng nàng lại không thể phát hỏa, bởi vì khi đó Minh Tề đang mượn binh của Tần quốc.
Công chúa, hoàng tử nghĩ ra một loại phương pháp mới, đó là ngày ngày kiểm tra giống như Thái Lâm trên đài lập quy củ vậy. Đổi người đặt thảo quả tử. Thời điểm Hoàng thất tần quốc đem nàng làm bia ngắm, cố ý bắn loạn tóc của nàng, bắn rách quần áo của nàng, thậm chí “Ngẫu nhiên” Không cẩn thận bắn thương cổ tay của nàng linh tinh. Mà nàng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Khi đó, hàng đêm hàng đêm, nàng đều ở trong phòng chính mình, cẩn thận dựng một cái bia ngắm, chăm chỉ luyện tập, nàng đem bia ngắm này thành người tổn thương của nàng, thật sự luyện được, cố gắng bắn, rốt cuộc cũng có thể bách phát bách trúng.
Nhưng đến ban ngày, đến lượt nàng bắn tên, nàng như cũ cố ý bắn lệch, hoặc là vô lực làm rớt cung. Không có biện pháp, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, nàng phải còn sống trở lại Minh Tề, nhìn thấy Uyển Du cùng Phó Minh.
Cứ như vậy ý nghĩ muốn sống làm cho người ta giằng co suốt 1 năm. Hôm nay Thái Lâm nhắc lại, đột nhiên khiến cho nàng nghĩ tới khuất nhục này, kiếp này nàng không có nhược điểm gì ở trên tay người khác, đương nhiên là muốn gϊếŧ liền gϊếŧ, nghĩ bắn liền bắn. Nếu cuộc sống không bị trói buộc, ai chọc nàng, nàng liền hung hăng trả lại. Thái gia dám lấy Thẩm Tín nói chuyện, nàng sẽ khiến cho bọn họ im miệng!
Đây mới là việc nàng phải làm.
Nàng mỉm cười:“Từng thấy huynh trưởng ở trong viện tập luyện, thấy cũng nhiều, y theo hồ lô họa biều ( hình như là tranh hay sao ý), không ngờ được hôm nay chó ngáp phải ruồi.”
Trực tiếp đem vợ chồng Thái gia dưới đài tức giận không nói nên lời. Chính con trai mình năm ngoái từng đạt hạng nhất bắn tên, hôm nay một tên cũng không có bắn trúng, còn tự làm xấu trước mặt mọi người. Thẩm Diệu nói chẳng qua là y theo hồ lô họa biều lần đầu tiên kéo cung, liền bắn trúng thảo quả tử, đây là có chuyện gì gì?
“Ba, ba, ba.” Tiếng vỗ tay thanh thúy vang lên, mọi người quay đầu, thấy Dự thân vương vỗ tay:“Quả thực không tồi.”
Thẩm Diệu liếc mắt nhìn hắn, chưa lên tiếng.
Quan khảo nghiệm cất cao giọng nói:“Kiểm tra bắn tên đã qua , còn có người nào muốn khiêu chiến?”
Ván này đương nhiên là Thẩm Diệu thắng, những người khác tự nhiên cũng có thể đi lên khiêu chiến Thẩm Diệu. Nếu là không có người khiêu chiến, Thẩm Diệu hoàn toàn xứng đáng hạng nhất.
Nghe nói những lời này, sắc mặtThẩm Nguyệt lập tức khó coi. Lần đầu tiên kiểm tra, nàng bị Thẩm Diệu đoạt đi nổi bật. Nàng nhìn Chu vương Tĩnh vương ở xa xa nói cái gì mà liên quan đến Phó Tu Nghi, nắm chặt tay. Trong lòng đem kẻ không tiền đồ Thái Lâm mắng cho cẩuhuyết lâm đầu.(máu chó đầy đầu)
Nhưng ngay sau đó, liền nghe được trên đài có người kêu:“Ta muốn khiêu chiến Thẩm Diệu!”
Bên nhóm nam quyến một vị thiếu niên đứng lên. Người này chẳng qua cũng chỉ mười sáu mười bảy tuổi, sinh (ta nghĩ là sinh trong học sinh)cũng coi như không tồi, đáng tiếc đôi mắt không che giấu được sự sành đời cùng khôn khéo, cho dù giọng điệu khiêm tốn, cũng có loại cảm giác làm bộ làm tịch.
Chỉ nhìn liếc mắt một cái, Thẩm Diệu đã biết người kia là ai. Trong lòng nàng có chút buồn cười, đây là con vợ kế của Tạ gia Lâm An hầu, thứ đệ của Tạ Cảnh Hành, nhị thiếu gia Tạ Trường Võ.
Người này bản lĩnh thực sự thì không có, lại vì khéo đưa đẩy, ở trong quan trường làm bộ làm tịch, dày công chăm chỉ vuốt mông ngựa. Sau toàn bộ Tạ gia suy sụp, hai thứ tử cùng Phương thị sống dựa vào sự trợ cấp của tân hoàng, ở Tạ gia trôi qua mười phần dễ chịu, Tạ Trường Võ cùng hắn đệ đệ Tạ Trường Triều thậm chí được vào triều đình làm quan. Nàng lúc ấy mười phần không thích hai huynh đệ này, bởi vì hai thứ tử Tạ gia là đứng một bên cùng Mi phu nhân, cùng Phó Thịnh giao hảo, thậm chí thường xuyên giúp đỡ phó thịnh chèn ép Phó Minh.
Thẩm Diệu sở dĩ nhắc nhở Tạ Cảnh Hành tìm một cơ hội diệt trừ thứ đệ của chính mình, cũng là vì chuyện này canh cánh trong lòng. Hai người này không thể giữ lại, giữ lại chính là đại hoạ.
Nay thù của nàng còn chưa báo, người này lại chủ động đưa tới cửa. Nhưng vì cái gì? Nàng liếc vị trí Thái lão gia một cái, gương mặt Thái lão gia bình tĩnh, Tạ Trường Triều hình như đang trấn an hắn.
Đúng rồi, gần đây hai huynh đệ Tạ gia không phải đang chuẩn bị tại triều đình đi theo Thái đại nhân làm chuyện gì đó sao? Luôn luôn chủ động cùng Thái Lâm giao hảo. Đáng tiếc Thái Lâm muốn kết giao vẫn là Tạ Cảnh Hành, đối hai huynh đệ cũng không để ý tới, nhưng hôm nay không phải là một cơ hội tốt sao?
Phải biết rằng cuối năm nay đời trước, cũng chính là lúc nàng thành công gả cho Phó Tu Nghi, Tạ Trường Võ cùng Tạ Trường Triều đều là thủ hạ của Thái đại nhân. Sau đó....... Hai năm sau, Thái gia đã bị cuốn vào án tham ô, xét nhà diệt tộc.
Có rất nhiều chuyện thay đổi, nhưng lại có rất nhiều chuyện chưa từng thay đổi.
cho dù trải qua thay đổi, kết cục cũng không thay đổi.
Hai huynh đệ Tạ gia muốn dùng biện pháp này để lấy lòng Thái gia, lại muốn cho nàng mất thể diện?
Thẩm Diệu đang muốn trả lời, đã thấy bên dưới đột nhiên xuất hiện một thanh âm.
Thanh âm kia lười biếng, mang theo chê cười, nói:“Ngày thường ở nhà không cùng ca ca luyện, hiện tại ngược lại đến đây khiêu chiến cùng tiểu nha đầu? Tạ Trường Võ, ngươi càng sống càng tụt lùi.”
Tạ Cảnh Hành xuất hiện ở trên đài, hắn khoanh tay trước ngực cười như không cười nhìn hai vị thứ đệ bỗng nhiên ngây người dưới đài, nở nụ cười:“Ta đến khiêu chiến các ngươi như thế nào? Cũng cho ta quản giáo đệ đệ một chút, đừng học hèn nhát, cùng nữ nhân đánh nhau muốn mất mặt bao nhiêu có bấy nhiêu.”
Hắn liếc nhìn Thẩm Diệu, nói:“Ngươi đi xuống đi."