Chương 42: Khiêu chiến nàng!

Thẩm Nguyệt đàn xong một khúc, mọi người đều si mê tiếng đàn, nữ tử có cầm kĩ xuất chúng đều sẽ được mọi người yêu thích nhất, hơn nữa nữ tử này nhan sắc cũng không tệ. Nhất là bên khu nam tử, đệ tử năm nhất quá nhỏ tạm thời không tính, đệ tử năm hai năm ba cùng nhóm thiếu niên lang đều đem ánh mắt hướng lên trên đài. Mặc dù ở Quảng Văn đường, luận về ngoại hình, Tần Thanh cao hơn một bậc, nhưng Tần Thanh tính tình cao ngạo, làm sao bì được với Thẩm Nguyệt ôn nhu dịu dàng.

"Ngươi là muội muội của nàng, mà lại ngược nhau đến vậy."

Phùng An Ninh không tình nguyện nói.

"Cũng không biết làm sao mời được nhạc sư giỏi như vậy đến dạy, lần sau ta cũng nói mẫu thân thay ta tìm một nhạc công tốt đến dạy."

Đều là tuổi trẻ thích tranh đấu háo thắng. Ví như Thẩm Diệu vừa được lập làm Hoàng Hậu, nàng nhìn nhận mọi việc rất thoải mái, nhưng lại cố tình quản thật chặt Phó Tu Nghi bên cạnh. Chỉ cần hắn thoáng đối tốt với nữ nhân xinh đẹp khác, nàng liền lo lắng không thôi. Rồi sau đó hậu cung có nhiều chuyện thị phi, nói trắng ra là bị người khác hãm hại, đâm sau lưng một phát. Mà tính tình nàng chịu thiệt một chút cũng muốn đòi công bằng, bởi vậy nên đã đắc tội không ít người, hiện tại cái tính này vẫn không thay đổi, chỉ là sẽ dùng biện pháp khác không tổn hại đến bản thân.

"Lại nói Thẩm gia Nhị tiểu thư thật ra khó được tài mạo song toàn."

Trên đời ai chẳng thích cái đẹp, Chu vương đối với Thẩm Nguyệt cũng rất là kinh diễm. Chỉ nói:

"Đáng tiếc."

Đáng tiếc điều gì, những người khác có lẽ không hiểu, nhưng những vị Hoàng tử ở đây lại hiểu. Thẩm Nguyệt xinh đẹp duyên dáng, tài hoa vô hạn, nếu như có mĩ nhân như vậy ở cạnh bên thì có lẽ chính là giai thoại đẹp nhất đời. Đáng tiếc nàng không phải sinh ra từ bụng Thẩm phu nhân, đáng tiếc nàng không phải nữ nhi Thẩm gia Đại phòng, mà chỉ là Tam phòng.

Cố tình người nắm trọng binh lại là Thẩm Tín, mà sinh ra một cái bao cỏ Thẩm Diệu. Mặc dù hôm nay nhìn qua nàng cũng có chút khác thường, nhưng ấn tượng về một người không thể một sớm một chiều mà có thể thay đổi. Bọn họ tin tưởng, chẳng qua hôm nay Thẩm Diệu có cao nhân chỉ điểm đằng sau, còn nội tâm nàng thì vẫn ngu xuẩn thế thôi.

Sau khi Cao Duyên xuống đài, tâm tình Bùi Lang cũng dần dần bình phục lại. Đây là lần đầu tiên trong đời hắn gặp loại tình cảnh này, tuy rằng khó hiểu, nhưng cũng tận lực đè nén cảm xúc đó xuống. Lúc này lại nghe được lời nói của Chu vương, hắn liền không nhịn được nhìn sang nữ tử ngồi bên khu nữ quyến.

Nàng cầm quân cờ nghiêng đầu trầm tư, vì cách quá xa nhìn không rõ ánh mắt, nhưng khi nghĩ đến trong ánh mắt kia mang theo tia xem kỹ cùng thâm ý, giống như khi nàng nhìn hắn. Người như vậy, làm sao có thể là bao cỏ?

Nhưng cũng không có khả năng con người có thể thay đổi trong một đem, như vậy chẳng lẽ Thẩm Diệu giả vờ diễn trò, vì cái gì?

Mặc dù thông minh như hắn, vẫn không thể đoán được là rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

Nhóm nữ tử thi "tuyển" cùng với Thẩm Nguyệt đàn khúc "Vịnh Nguyệt" đã xong. Thẩm Nguyệt đương nhiên đứng hạng nhất, nhưng hôm nay nàng không vì đứng nhất mà vui sướиɠ, ngược lại còn cảm thấy khó xử.

Nàng liếc mắt nhìn Thẩm Diệu, Thẩm Diệu mải mê ván cờ, không chút nhìn nàng. Thẩm Nguyệt biết Thẩm Diệu cầm kỳ thư họa không thông, tự nhiên là xem không hiểu ván cờ, chẳng qua cố ý chăm chú để cho nàng thấy mà thôi. Trần Nhược Thu chú ý tới vẻ mặt của Thẩm Nguyệt, thấp giọng nhắc nhở:

"Nguyệt Nhi, ngươi thất thố."

Trần Nhược Thu đối với nữ nhi chính mình có yêu cầu dù tình huống nào phát sinh đều phải luôn trấn định tự nhiên. Cho dù là thật sự bình tĩnh hay là giả, nhưng tóm lại bà vẫn muốn người khác nhìn thấy được mặt ung dung của mình. Một khi nữ tử đã trầm tĩnh chính là khí chất xuất sắc, hoang mang rối loạn không phải là khí độ mà một thế gia đại tộc nên có. Bình tĩnh mà xem xét, phương thức của Trần Nhược Thu giáo dục con cái cũng không tệ, chính bà ta cũng làm rất tốt, đáng tiếc Thẩm Nguyệt vẫn là còn trẻ, chưa bao giờ trải qua thất bại, lại càng không hiểu được hai chữ "nhẫn nhịn".

Nghe mẫu thân nhắc nhở, Thẩm Nguyệt thoáng thu lại sự tức giận trên mặt. Nha hoàn Thư Hương bên cạnh đưa chén trà cho nàng:

"Tiểu thư uống một ngụm trà cho thấm giọng."

Thẩm Nguyệt nhận chén trà, nhìn Thư Hương, Thư Hương cười cười nhìn nàng, trong lòng Thẩm Nguyệt liền hiểu rõ, tươi cười trên mặt chân thật hơn chút. Nàng nói:

"Quả thật thời tiết có hơi nóng, chuẩn bị đến vòng "chọn", ta rất có hứng thú."

Thẩm Thanh vừa rồi cũng đứng nhất môn kì, tâm tình có chút vui sướиɠ, cười nói:

"Năm nay không phân biệt nam nữ, cũng không phân biệt đệ tử năm hai năm ba. Tỷ thí nhất định là càng thêm kịch liệt."

Dù sao, vòng "chọn" chính là vòng được mọi người chờ mong nhất. Bởi vì vòng "rút thăm" có thể không trúng vào hạng mục mình am hiểu nhất, vòng "tuyển" là thi am hiểu, còn vòng "chọn" chính là những người ưu tú nhất thi đấu với nhau. Nhóm nữ đệ tử thi đấu vòng "chọn" không căng thẳng lắm, bởi vì nữ nhi gia luôn phải tỏ ra thân thiện hòa khí, cũng cần phải thể hiện rằng mình không coi trọng thắng thua, ra vẻ thờ ơ. Nhưng nam đệ tử lại không như vậy, nhóm thiếu niên lang thích so tài, phân định thắng thua, bởi đây cũng là tuổi muốn so thắng bại mãnh liệt nhất, cho nên vòng "Chọn" hàng năm, nhóm nam tử đều thi đấu gay gắt.

Năm nay vòng "chọn" không phân biệt nam nữ, cũng không phân đệ tử năm hai năm ba, tất cả đệ tử có thể thi đấu với nhau. Chỉ cần muốn khiêu chiến người nào, liền có thể cùng người đó tỷ thí một trận. Tuy rằng nói như vậy, nhưng khả năng nam nữ tử khiêu chiến lẫn nhau dường như là không có.

Năm nay quả nhiên văn loại không có người thi đấu, trọng tài đương nhiên hướng đến võ loại mà tiếp tục.

Chuyện này cơ hồ ngăn cản khả năng nữ đệ tử tham giam. Mặc dù ở đây cũng không thiếu những nữ nhi phủ võ tướng, nhưng so nữ tử với nam tử, khí lực nữ tử vốn kém hơn, tự nhiên là không có khả năng thắng.

Bên khu nam tử, Thái Lâm bước ra đầu tiên, bước lên trên đài.

Quan khảo nghiệm hỏi hắn muốn tỷ thí hạng mục nào, hắn liền chỉ vào một thẻ, nói:

"Bắn cung."

Mọi người hiểu rõ, Thái Lâm chính là một tiểu bá vương, văn loại không biết gì cả, nhưng võ loại cũng được tính là xuất sắc. Trong đó bắn cung lại am hiểu nhất, hắn có thể đảm nhận vị trí trung tâm, năm ngoái khảo nghiệm hắn cũng đứng nhất về hạng mục này.

Hôm nay hắn muốn khiêu chiến ai? Nhìn chung những đệ tử ở đây cũng không có ai có thể so tài bắn cung với Thái Lâm a.

Thái Lâm ngẩng đầu, đột nhiên chỉ tay về phía nữ quyến.

Mọi người đều cả kinh khi nhìn thấy hắn cư nhiên hướng về phía nữ quyến mà không phải nam quyến, hơn nữa khi nghe đến người mà hắn muốn nói, toàn bộ người có mặt đều bất ngờ, ngay cả nghị luận cũng ngừng.

Hắn còn cố ý lớn tiếng nói thêm một lần nữa:

"Ta muốn khiêu chiến nàng, Thẩm Diệu!"

Nữ tử đang đắm chìm trong ván cờ ngẩng đầu lên, ánh mắt chăm chăm nhìn thẳng người trên đài. Vẻ mặt nàng không dao động, động tác cũng không lỗi, như thể câu nói kinh thiên động địa này chỉ là một câu chào hỏi bình thường, ngay cả đáp lại nàng cũng không thèm đáp.

Trần Nhược Thu nhăn mi, nàng dạy dỗ Thẩm Nguyệt còn chưa xong, Thẩm Diệu đã học được thần sắc thong dong bất động.

Ở lầu các xa xa, thiếu niên tuấn mỹ đang nhà nhã uống trà cũng phun ra một miệng, vẻ mặt bất cần đời cũng hiện ra một tia ngoài ý muốn, nói:

"Tiểu tử Thái gia kia điên rồi?"

Thẩm Diệu đứng lên, ván cờ trên bàn, quân đen ở phía đối diện đang vượt ranh giới, hướng đến nàng.

Bước thứ nhất, quân tốt xuất phát.

Nàng nhặt lên quân trắng, đặt xuống ván cờ, quân đen bị nuốt chửng, bị nàng ném vào rổ cờ.

"Tiếp."

Nàng nói.