"Thẩm nha đầu, ngươi có cừu oán gì với phủ Kinh điển sử sao?"
Thẩm Diệu lẳng lặng nhìn thiếu niên trước mắt. Mặt mày tuấn tú, lại anh khí bức người, tuy vẻ ngoài bất cần đời, nhưng bên trong lại ổn trọng không phù hợp với tuổi của hắn. Những thứ đó đều không phải hắn cố tình biểu hiện ra ngoài. Giống như những thứ ấy đi theo hắn. Dù trời có sập thì nhìn hắn vẫn có cảm giác bình yên.
Mặc dù trước đây nàng từng ở Tần quốc hoặc ở trong hậu cung cũng chưa từng gặp qua người trong ngoài bất nhất (không giống) như vậy. Chỉ cần một câu liền có thể hiểu rõ trọng điểm. Người kinh tài tuyệt diễm như vậy, chỉ đáng tiếc chết trẻ. Đúng là trời cao ghen tỵ anh tài.
Tiếc hận trong mắt nàng chợt lóe rồi biến mất, nàng nói với giọng điệu thường thường thản nhiên:
"Ừ."
"Ngươi bày ra ván bài tỉ mỉ này với mục đích gì đây."
Ánh mắt Tạ Cảnh Hành mang theo một tia xem kỹ:
"Đi một vòng lớn như vậy chỉ vì muốn đem Cao Duyên vào con đường làm quan. Hay là ngươi muốn đảo loạn quan trường Minh Tề?"
Dù Thẩm Diệu đã trải qua hai kiếp người, trong lòng vẫn không nhịn được kinh ngạc. Nếu trước kia nàng chỉ cảm thấy Tạ Cảnh Hành thông minh, thì hiện tại, người này có chút đáng sợ. Người bình thường sẽ đi từng bước xem từng bước, người thông minh đi từng bước xem mười bước.
Tạ Cảnh Hành nói câu này, nghe qua chỉ như câu hỏi bình thường, kỳ thực lại giống đi một bước nhưng nhìn thấy trước vạn dặm. Không chút nào che dấu, một đao thẳng trọng tâm, làm cho nàng có chút không biết trả lời như thế nào. Một lát sau, Thẩm Diệu mới đáp:
"Chuyện này... cùng Tiều Hầu gia có liên quan gì đâu?"
"Bản Hầu không quan tâm chuyện quan trường, nhưng Lâm An Hầu lại không thể ngồi yên."
Trong giọng nói của hắn có chút cảnh cáo:
"Nếu ngươi đem chủ ý đánh tới phủ Lâm An Hầu, đừng trách Bản Hầu không khách khí."
Thẩm Diệu nhìn hắn một cái. Vẻ ngoài nhìn như hắn rất chán ghét Lâm An hầu phủ, lại hay đối nghịch cùng phụ thân hắn, nay xem ra, hắn cũng không hoàn toàn chán ghét, mà là đem Lâm An hầu phủ đặt sâu trong lòng. Nếu không, kiếp trước sao hắn có thể vì bản toàn thanh danh Lâm An hầu phủ mà rơi vào kết cục vạn tiễn xuyên tâm.
Vậy nên, Tạ Cảnh Hành hoài nghi nàng có muốn xuống tay với Tạ gia hay, chuyện này cũng không có gì đáng trách. Thẩm gia cùng Tạ gia vốn không vừa mắt nhau, nay cộng thêm việc làm của nàng khiến người ta không thể lý giải. Người ngoài nhìn vào, thật giống như Thẩm gia nàng muốn ngáng chân Tạ gia.
"Tạ Hầu gia cứ yên tâm."
Nàng thản nhiên mở miệng, giọng điệu giống như đang nói chuyện thời tiết hôm nay, vô cùng bình thường tự nhiên:
"Tạ - Thẩm hai nhà, nước giếng không phạm nước sông, tự nhiên sẽ không xảy ra chuyện gì. Tạ Hầu gia không cần lo lắng. Đời người ngắn ngủi mấy chục năm, phong thủy (gió cùng nước) thay nhau luân chuyển. Bây giờ Thẩm - Tạ hai nhà là địch, không biết chừng trong tương lai có ngày đồng hội đồng thuyền, cùng chung mối thù."
"Ngươi là đang muốn lôi kéo ta sao?"
Tạ Cảnh Hành nhướng mày.
"Phải."
Thẩm Diệu bình tĩnh nói.
Tạ Cảnh Hành đánh giá nữ tử trước mặt. Từ khi hắn sinh ra cho đến bây giờ đã gặp qua vô số nữ nhân, thời điểm hắn còn nhỏ, nữ nhân vây quanh cha hắn, bây giờ lại muốn thân cận với hắn. Những nữ nhân đó am hiểu cầm kì thi họa, có khuynh quốc khuynh thành, có vung đao múa kiếm, cũng có am hiểu mưu lược.
Tạ Cảnh Hành gặp qua trăm ngàn người thông minh, nhưng chưa từng có nữ nhân nào ngoại lệ khiến hắn cảm thấy như vậy. Có lẽ là do trực giác đã trải qua đao kiếm, chém gϊếŧ trên trường, hắn nhìn thấy được hương vị đẫm máu trên người nàng.
Giống như một đầm nước nặng nề không gợn sóng, nhưng ẩn dưới đáy lại là mãnh thú. Ngoài mặt gió êm sóng lặng, chẳng qua chưa tới thời cơ. Rồi sẽ có một ngày nó phá tan nhật nguyệt, càn quấy một hồi tinh phong huyết vũ (gió tanh mưa máu).
Tuy rằng nghĩ như vậy thật có chút buồn cười, một nữ nhi khuê các sao có thể lật tay gây bao nhiêu sóng gió? Nhưng Tạ Cảnh Hành chưa bao giờ bỏ qua trực giác của mình.
Nữ tử ẩn dưới lớp áo choàng xanh liên, khuôn mặt xinh đẹp nhưng lạnh lùng. Khu vườn Mai Lâm xanh um tươi tốt nhưng chín thước xung quanh cũng bị nàng lây nhiễm cảm giác cao quý, cô độc, sát phạt quyết đoán, vực sâu không đáy.
"Thẩm gia cư nhiên có người thông minh."
Lời nói của hắn có chút châm chọc, nhưng vẫn nghiêm mặt nói:
"Một khi đã như vậy, ngươi tự làm đi. Hôm nay coi như xem trò hay, ngươi đừng làm cho Bản Hầu thất vọng."
Hắn đứng thẳng thân mình, xoay người rời đi.
"Tạ Hầu gia."
Thẩm Diệu gọi hắn.
"Còn có chuyện gì?"
Tạ Cảnh Hành dừng bước, cũng không quay đầu lại, hỏi.
"Hai vị thứ đệ Tạ gia, hôm nay cũng sẽ lên đài khảo nghiệm."
Thẩm Diệu thản nhiên nói:
"Hầu gia định cứ thế bỏ qua?"
Hai vị thứ đệ Tạ gia là con vợ lẽ, được di nương Phương thị sinh ra, là Tạ Trường Võ cùng Tạ Trường Triều, năm nay đều học năm hai.
Trên thực tế Tạ Cảnh Hành cũng là đệ tử năm ba của Quảng Văn đường, chẳng qua hắn làm việc tùy ý, Quản Văn đường không quản thúc hắn được liền mặc kệ. Nếu không hôm nay Tạ Cảnh Hành hẳn là cùng hai vị thứ đệ năm hai của mình cùng nhau khảo nghiệm.
Kiếp trước, Tạ Cảnh Hành đương nhiên không tham dự khảo nghiệm, để hai thứ đệ đoạt nổi bật. Bình tĩnh mà xem xét, Tạ Trường Võ cùng Tạ Trường Triều coi như cũng có bản lĩnh, ở "võ" loại thi đấu rất xuất sắc. Cũng nhờ vậy mà lọt vào mắt xanh của Hoàng Đế, về sau lại được Phó Tu Nghi có tâm cất nhắc, làm việc bên người Phó Tu Nghi.
Thẩm Diệu cảm thấy, phụ tử Lâm An hầu đều là người thông minh, kiếp trước như thế nào lại rơi vào kết cục như vậy. Tuy rằng cuối cùng cũng được Hoàng thất trợ cấp, nhưng người thu lợi lại chính là ba mẫu tử Phương thị.
Kỳ thật, nếu tinh tế để ý có rất nhiều điểm đáng ngờ. Ví dụ như khi Thẩm gia bị lật, đều có Nhị phòng cùng Tam phòng góp một phần công sức trong đó. Như thế, liệu bên trong Tạ gia có thể hay không cũng xảy ra vấn đề.
"Ngươi sẽ không hy vọng Bản Hầu đi lên cùng họ tranh cao thấp chứ?"
Tạ Cảnh Hành quay đầu lại, có chút ngạc nhiên nói:
"Tranh giành tựa như ngươi và vị đường tỷ kia của ngươi?"
"Tình cảnh của Hầu gia cùng ta chẳng lẽ không giống nhau sao?"
Thẩm Diệu không để ý đến lời cười nhạo của hắn, chỉ nói:
"Ra đao sâu nhất, đau nhất, thường là người thân cận nhất của mình. Ta biết Hầu gia thân phận cao quý, khinh thường tính toán với con vợ lẽ. Nhưng thiên lý là vậy, kẻ nhìn như không có mưu tính lại chính là độc xà ngủ đông ở một nơi bí mật gần đó. Chỉ chớp mắt lơ là, sẽ cắn chết người."
Nàng gằn từng tiếng, giọng điệu rõ ràng, mang theo nồng đậm cảnh cáo, ánh mắt lại trong suốt như đứa bé:
"Phải chặt đứt mầm mống, vĩnh viễn không cho chúng nảy sinh."
"So với để họ giả tình giả ý làm huynh đệ với mình, thì làm cho chúng lộ ra bản chất, bản thân mình cũng không cần làm bộ làm tịch chẳng phải càng thêm thoải mái?"
Tạ Cảnh Hành trong lòng liền động. Mẫu thân hắn là kim chi ngọc diệp (lá ngọc cành vàng) Ngọc Thanh công chúa, hắn cũng không muốn so đo với con thứ, nếu không sẽ bị nói là không có khí độ, nương hắn cũng sẽ bị coi là đố phụ. Hắn có thể không để ý thanh danh chính mình, nhưng nếu là mẫu thân hắn, hắn vĩnh viễn đặt ở trong tâm.
Ở Lâm An hầu phủ, cả ngày hắn mắt lạnh đối với mẫu tử ba người kia. Phụ thân tuy rằng thiên vị hắn, cũng khó tránh khỏi người ngoài nói vài câu lung tung. Mà ba người kia suốt ngày bày ra bộ dáng từ ái, kính cẩn khiến hắn buồn nôn.
Vốn hắn như người ngoài cuộc bình thường, xem ba người họ diễn trò. Nhưng lời Thẩm Diệu nói khiến tâm hắn ngứa ngáy. Nếu dập tắt hy vọng của bọn hắn, có phải hay không càng vui sướиɠ? Cùng nhau xé rách mặt nạ, làm cho bọn chúng chẳng thể giơ ra bộ mặt huynh đệ tốt khiến người phiền lòng?
Âm thanh Thẩm Diệu tựa hồ mang theo mê hoặc, nàng nói:
"Nếu đã muốn, không cần nhịn."
Không cần nhịn. Hắn cúi đầu, nhìn nữ tử gần trong gang tấc, trên người truyền đến mùi thơm thoang thoảng, nhưng thật khác người. Nàng nhìn như trong sáng, kì thực lạnh lùng vô tâm. Rõ ràng biết nàng là mang theo mục đích đề nghị, nhưng lại làm cho người ta không thể cự tuyệt.
Hắn câu môi cười, tay áo lướt qua. Đóa hoa hải đường đã rơi gọn vào tay áo nàng. Chỉ một lát, hải đường dường như hợp làm một với sắc hải đường thêu trên áo, biến thành một gốc cây ngọc hải đường nho nhỏ. Hắn nhìn đóa hoa, cười cười với giọng điệu ái muội nói:
"Ngươi rất thú vị. Đóa hoa này tặng ngươi, đề nghị không tồi, đa tạ."