Thẩm Diệu gục đầu xuống, làm ra một bộ dáng ngượng ngùng.
Tạ Cảnh Hành chết ở tuổi hai mươi hai.
Tiên Hoàng muốn trừng trị Tạ Gia, Minh Tề Hoàng thất, càng về sau, càng lẩm cẩm vô năng. Cả ngày không lo nghĩ việc nước, phát triển thực lực quốc gia mà lại nghĩ cách tự bảo vệ mình, xem trâm anh thế gia đều là uy hϊếp. Theo lời của Phó Tu Nghi, Thẩm gia thành thật còn là mục tiêu, Tạ gia ngông cuồng, không nghe mệnh lệnh, đương nhiên trở thành cái đinh trong mắt Tiên Hoàng.
Vào thời điểm Hung Nô xâm chiếm, Tạ gia mang binh xuất chinh, Tạ Đỉnh, Tạ tướng quân ở trên chiến trường làm càn cả đời cuối cùng toàn quân bị diệt. Tạ Cảnh Hành ở kinh thành cuối năm chờ phụ thân chiến thắng trở về, rốt cuộc chờ được một khối quan tài.
Cái chết của Tạ Đỉnh vẫn chưa chấm dứt, lúc nhập táng, dân chúng Định kinh tự mình tiễn đưa Tạ Đỉnh, cả nước khóc thương đau đớn. Chuyện này đối với Hoàng thất mà nói, là tối kỵ.
Vì thế không qua bao lâu, Tạ Cảnh Hành nhậm chức thay gia phụ xuất binh.
Tạ Cảnh Hành không phải lần đầu ra chiến trường, người Tạ gia đều giống nhau, ở trên chiến trường phát huy thiên phú đủ để làm địch nghe tin đã sợ mất mật. Mặc dù biết Tạ Đỉnh chết kỳ quái, Hoàng Thượng vẫn ban Thánh chỉ, cơ hồ muốn đẩy Tạ Cảnh Hành vào đường cùng.
Tạ Cảnh Hành tiếp nhận Thánh chỉ, mang quân đi chinh chiến, sau đó thất bại. Ngày đó tháo chạy, hắn bị bại lộ, làm mục tiêu cho quân địch, kết cục bị vạn tiễn xuyên tâm.
Không chỉ có như thế, không biết vì sao xác lại bị cướp đi, Hung Nô tàn ác lột da, treo ở cửa thành để răn đe.
Kết cục thảm thiết một lần nữa lặp lại, toàn dân Minh Tề quốc khóc lóc thảm thiết.
Phụ tử Tạ gia chết trên chiến trường, dân chúng chỉ biết Hung Nô hung tàn cùng Tướng quân anh dũng, nào nghĩ tới đây là một âm mưu dưới mạch nước ngầm mãnh liệt.
Khi đó Tiên Hoàng đã gần đất xa trời, Phó Tu Nghi tiếp quản công việc triều đình, vì chuyện Tạ gia giả vờ cảm thấy đáng tiếc, liền truy phong phụ tử Tạ gia. Tạ gia phụ tử qua đời, triều đình phong hào, lại có an ủi, tất nhiên tiện nghi nhất vẫn là vị thϊếp thất cùng hai con trai thứ xuất.
Thẩm Diệu còn nhớ rõ thời điểm Tạ Cảnh Hành chết, Thẩm Tín vô cùng đau xót. Tưởng rằng lúc trước hai nhà Thẩm Tạ như nước với lửa, Tạ gia gặp chuyện không may, vô luận thế nào, phụ thân mình cũng không nên khổ sở mới đúng. Hiện tại ngẫm lại, chỉ sợ khi đó Thẩm Tín đã cảm giác được.
Cân bằng đã bị phá vỡ, Tạ gia sụp đổ, tiếp theo chính là đến lượt Thẩm gia.
Buồn cười khi đó nàng còn một lòng một dạ đem Thẩm gia đẩy vào hố nước sôi.
Thẩm Diệu đối với Tạ gia không có cảm giác gì, lúc trước gặp gỡ thiếu niên này cũng khiến nàng thổn thức một phen. Tướng quân tuyệt diễm khiến binh sĩ phấn khích, vốn nên ở giang sơn Minh Tề lưu lại nét bút vào sử sách, ai biết lại lấy phương thức đặc biệt như vậy ra đi. Hơn nữa hắn biết rõ Thánh chỉ kia chính là cánh cửa tử vong, lại vẫn đi.
Có lẽ là vì bảo toàn tôn nghiêm Tạ gia, chứng minh Tạ gia chưa từng là gia tộc ngông cuồng. Biết rõ sẽ chết nhưng hắn vẫn đi, có thể nhìn ra được Tạ Cảnh Hành bên ngoài ngoan cố nhưng bên trong lại vì suy nghĩ cho gia tộc.
Cũng là một người chính trực dũng cảm.
Thẩm Diệu nghĩ như vậy, chỉ thấy Thái Lâm từ trong đám người chen chúc đi ra, trong tay đang cầm một cái tiểu bố bao đưa cho Tạ Cảnh Hành, cung kính nói:
"Tiểu Hầu gia, đây là ngài phân phó ta đi tìm sách thuốc bán đơn lẻ."
Một tiểu bá vương mà lại đối xử với hắn cung kính như vậy, nếu là người khác hẳn đã bị giáo huấn đến bay răng hàm. Nhưng nghĩ lại, cũng phải thôi, so với Thái Lâm, Tạ Cảnh Hành là đại bá vương chân chính ở Định kinh này. Tạ gia toàn đại bá vương, như vậy có thể hiểu được vì sao Thái Lâm có thái độ lễ phép với Tạ Cảnh Hành.
Phùng An Ninh lặng lẽ kề tai Thẩm Diệu nói:
"Ngươi cảm thấy Tạ tiểu Hầu gia so với Định vương điện hạ như thế nào?"
Thẩm Diệu nghẹn họng, Phùng An Ninh đột nhiên đối xử với nàng tốt như vậy khiến nàng không quen. Nhưng Thẩm Diệu thật sự nói:
"Tạ tiểu Hầu gia càng tốt hơn."
Dù hơn một bậc, nhưng Phó Tu Nghi tiểu nhân bỉ ổi, tâm địa đen tối sao có thể đánh đồng với Tạ Cảnh Hành. Lúc trước Uyển Du cùng Phó Minh đọc Minh Tề chính sử, có một đoạn về Tạ gia, còn vụиɠ ŧяộʍ nói với nàng, cảm thấy Tạ Cảnh Hành là nam nhi đỉnh thiên lập địa (đội trời đạp đất), chết thật là đáng tiếc.
Ngay cả nhi tử cùng nữ nhi nhà mình đều tán thưởng Tạ Cảnh Hành, tất nhiên là tốt rồi.
Phùng An Ninh có chút kinh ngạc, sau một lúc lâu mới nói:
"Xem ra ngươi quả thật rất thương tâm."
Thẩm Diệu lười cùng nàng ta giải thích. Liền nhìn thấy Tạ Cảnh Hành nhận lấy bao bố, tùy tay cột vào yên ngựa, nhìn thoáng qua Thái Lâm, không nói gì rồi tiêu soái xoay người rời đi.
Con ngựa tung vó, cuốn tung đất bụi, oai hùng mà vẫn không che giấu được phong tư trác tuyệt của thiếu niên. Giống như mặt trời trên bầu trời kia, vô cùng quang mang chói mắt.
Thái Lâm có chút mất mát, chung quanh các thiếu nữ không khỏi thất vọng, nghĩ rằng Tạ Cảnh Hành có thể ở lại thêm ít lâu. Một điều kỳ lạ, Tạ Cảnh Hành thu hút nhiều ánh nhìn của nữ tử, thế nhưng nhóm thiếu niên quý tộc không hề ghen tị với hắn. Có thể hắn hành xử phóng khoáng, khác với những người khác, làm người ta sinh ra ngưỡng mộ đi.
Thẩm Diệu dấu những suy nghĩ sâu xa trong con ngươi đen thẳm. Tạ gia sụp đổ, Thẩm gia cũng sẽ nghênh đón tai họa ngập trời. Nếu hai nhà liên kết lại, có thể tránh được kiếp này chứ? Nếu Hoàng Thượng muốn động thủ, có hay không sẽ suy nghĩ mình có năng lực này hay không?
Cứu Tạ gia, cứu Tạ Cảnh Hành. Chỉ có như vậy, mới có thể giúp Thẩm gia tăng thêm một phần lợi thế.
Thẩm gia thành thật phúc hậu, Tạ gia ngang ngược. Hoàng thất trước hết sẽ đối phó Tạ gia, có lẽ nàng nên cùng Tạ gia ký một giao dịch.
...
Tạ Cảnh Hành đi được một lúc, rốt cuộc dừng trước một tửu quán.
Hắn xoay người xuống ngựa, đi thẳng vào bên trong. Trong sương phòng, công tử áo trắng dung mạo thanh tú, nhìn thấy hắn bước vào, mỉm cười nói:
"Tam đệ."
"Cầm!"
Tạ Cảnh Hành trong tay cầm bao bố bước tới:
"Về sau những chuyện này đừng tìm ta."
Nếu không phải Cao Dương nhờ hắn tìm sách y thuật đã thất lạc, hắn mới không đi tìm Thái Lâm, sẽ không bị một đám ngốc tử vây quanh ở Quảng Văn đường. Nghĩ đến đóa quyên hoa kia hắn lại có chút chán ghét, vỗ vỗ y phục.
Cao Dương biết sư đệ hắn chính là một tên ưa sạch sẽ, liền mỉm cười trêu ghẹo:
"Cái tính tình này của ngươi, nên đi ra ngoài nhiều một chút. Có các đệ tử cùng tuổi với ngươi, ngươi cũng nên học bọn họ một ít sinh khí cho giống người sống."
Hắn dừng một chút, trên mặt hiện lên một chút bỡn cợt tươi cười:
"Cũng nên tìm một cô nương đáng yêu mà kết bạn, ngươi cũng đến tuổi rồi, cả ngày ngươi cứ một mình như thế cũng không tốt."
Tạ Cạnh Hành đã quen sư huynh nhà mình bề ngoài đứng đắn, bên trong tính tình nhàm chán, không kiên nhẫn liếc qua, trong đầu lại hiện lên đôi mắt vừa rồi.
Ánh mắt trong suốt như con thú nhỏ, hàm chứa thật sâu thương xót cùng bất đắc dĩ. Loại thần sắc này không khỏi khiến hắn ngẩn ra, sau chủ nhân ánh mắt lại cúi đầu, giả vờ như ngượng ngùng.
Nhưng Tạ Cảnh Hành là loại người nào, hắn từ nhỏ đã theo phụ thân vào Nam ra Bắc, đánh giặc gϊếŧ người, luyện ra được đôi mắt nhìn thấu lòng người. Nha đầu kia giả vờ làm như yêu thích hắn để che đi ánh mắt. Đáng tiếc, chính hắn cũng không hiểu được ánh mắt đó, trầm trầm nặng trĩu như một vũng nước đọng, không có một tia gợn sóng.
Thật sự là rất thú vị.