Chương 9

Thật nhanh đỡ Cận Tri An ngồi ở bên đường, toàn bộ cánh tay hắn đã không còn cảm giác, không dám làm càn, Trần Phỉ vội vội vàng vàng móc điện thoại của Cận Tri An ra, gọi xe cứu thương cùng cảnh sát.

Vết thương nằm ở cánh tay trái, đã sung huyết sưng lên. Trần Phỉ rất hối hận, rõ ràng bản thân nhận ra được có gì đó không đúng, vì sao lại ngoan cố đi vào đường đó làm chi, cuối cùng còn liên lụy đến Cận Tri An.

Trải qua giao đấu, tóc của Cận Tri An có chút lộn xộn, áo sơ mi cũng bị đứt hết hai nút, lộ ra cơ ngực rắn chắc, không phải là vẻ đẹp lạnh như băng, mà có chút gì đó cuồng dã mạnh mẽ, Cận Tri An dùng cánh tay không bị thương, đỡ lấy Trần Phỉ, sốt ruột nhìn trên dưới một lượt: “Không có bị thương chứ? Chân có sao không?”

Trần Phỉ nức nở ở trong lòng, lắc đầu một cái: “Tôi không có bị thương, chân cũng không có chuyện gì, cậu thế nào rồi, đừng có lộn xộn nữa, cố chịu một chút, xe cứu thương cùng cảnh sát sắp đến rồi.”

Cận Tri An yên tâm, lần này vẫn là bản thân quá bất cẩn, hắn thừa sức để ứng phó với hai người kia, thế nhưng không nghĩ tới Trần Phỉ sẽ xông lên, tận mất nhìn thấy tên khốn kia muốn hạ một côn lên đầu Trần Phỉ, Cận Tri An suýt chút nữa không thể thở nổi, cũng không biết sức mạnh đến từ đâu, nhanh chóng vọt lên chắn trước mặt Trần Phỉ, may là….may là…..

Hiệu suất làm việc của bệnh viện cùng cục cảnh sát quả thật rất nhanh, không tới năm phút đã có mặt tại hiện trường, cảnh sát còng tay tên ngất xỉu lại, Trần Phỉ cùng Cận Tri An được dìu đến xe cấp cứu. Cảnh sát phân phó hai người ở bên cạnh Trần Phỉ để lấy lời khai, hai người chờ tên vô lưu manh tỉnh lại.

Trước tiên làm thủ tục đăng kí cho Cận Tri An, đóng viện phí, chạy lên chạy xuống, cũng may hai người cảnh sát bên cạnh có nhân tính, không hề thúc giục hay cau có với Trần Phỉ, để mặc cậu muốn làm gì thì làm, chắc họ nghĩ dù cậu muốn giở trò gì cũng không có khả năng a.

Lo lắng chờ đợi kết quả kiểm tra, may là cánh tay trái của Cận Tri An chỉ bị nứt xương nhẹ, không nghiêm trọng lắm, tĩnh dưỡng một quãng thời gian sẽ khỏe hẳn, đối với sinh hoạt sau đó hoàn toàn không có ảnh hưởng gì. Trần Phỉ lúc này mới yên tâm.

Đến khi Cận Tri An xử lý tốt vết thương, cũng là hơn nửa đêm, hai cảnh sát lúc này mới hỏi thăm bọn họ về chuyện đã xảy ra, Trần Phỉ đem đầu đuôi sự việc trình báo rõ ràng.

Trần Phỉ nghĩ có lẽ hai người kia chỉ là núp ở chỗ đó, tìm đối tượng phù hợp, sau đó giở trò cướp bóc. Cận Tri An đương nhiên biết chuyện gì đang xảy ra, đúng lúc hướng về cảnh sát bổ sung thêm một vài suy đoán.

“Hai tên kia từ đầu tới đuôi đều không nói câu nào, cứ như là bọn họn chỉ muốn tập kích người, động tác cũng rất chuyên nghiệp, không giống kẻ cướp bình thường.”

Cận Tri An nói tiếp, hắn đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp,từng nhập ngũ tham gia rất nhiều trận dã chiến, tuy rằng hai năm gần đây ít động thủ, thế nhưng bản năng vẫn còn, theo lý thuyết thì để đối phó với những người bình thường hẳn là sẽ không có gì khó khăn, thế nhưng hai tên kia cùng với Cận Tri An có thể nói là ngang tài ngang sức.

Hai cảnh sát lắng nghe chăm chú, một người trong đó khá nhiệt huyết, lập tức bảo đảm rằng: “Yên tâm, nhất định sẽ điều tra rõ ràng.” – Trước cứ quan tâm người trong cuộc một chút, đợi về báo cáo với cấp trên rồi mới biết được.

Cận Tri An cũng không sợ cảnh sát chỉ nói cho có lệ, hắn tự biết cách khiến cảnh sát phải điều tra đến cùng.

Trần Phỉ rất lo lắng với những gì Cận Tri An nói: “Chuyện này không giống cướp bóc bình thường sao?”- Cẩn thận suy nghĩ một chút, những người đó đúng là không nói gì, vừa bắt đầu liền đánh tới tấp, đều nhằm vào chỗ yếu hại mà đánh, nếu là cầu tiền tài, cũng không cần ra chiêu nào là muốn đòi mạng chiêu đó chứ. Đánh một chút không ổn là đã lập tức bỏ chạy rồi, làm gì phải liều mạng như vậy.

Nghĩ đến đòn đầu tiên là nhắm vào mình, dường như nguyên chủ đã gây thù chuốc oán cùng ai, cuối cùng lại liên luỵ đến Cận Tri An.

Khó nén hổ thẹn, rất chân thành hướng về Cận Tri An nói xin lỗi: “Xin lỗi, hại cậu bị thương, đều là tại tôi vô dụng, nếu như không phải tôi…”

Trần Phỉ cúi đầu, càng nói càng khổ sở, nếu không phải tại mình đến, đối với chuyện đã qua không biết gì cả, không làm tốt phòng bị, đại khái Cận Tri An cũng sẽ không bị thương. Từ khi quen biết Cận Tri An, hắn là người duy nhất luôn mang lại cho cậu sự ấm áp, từ khi đến với thế giới này cho tới hiện tại, Trần Phỉ đã không còn cảm thấy cô đơn nữa.

Nếu không phải tại mình vô dụng, Cận Tri An cũng sẽ không vì bảo vệ cho mình mà nhận lấy một côn. Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, bác sĩ kết luận rằng ngoài vết thương ở tay trái là nặng ra, ở những nơi khác chỉ là trầy da thôi.

Trần Phỉ tuy rằng lúc nào cũng có biểu hiện lạc quan, thế nhưng với việc đột nhiên thay đổi hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ, dù là ai thì trong lòng cũng không thể tốt được, chỉ là Trần Phỉ đem nó ép đến đáy lòng, còn ở bề ngoài làm ra vẻ không tim không phổi. Đây là lần đầu tiên Trần Phỉ có cảm giác mãnh liệt như vậy, đây là một thế giới chân thực, con người tại nơi này cũng là thật, và cũng sẽ lưu lại dấu chân chính mình, lưu lại sướиɠ vui đau buồn của chính mình, mà bản thân mình, cần phải rất cẩn trọng để sống, vì mình, cũng vì người hiện tại đang ở bên cạnh mình.

Trong lòng, một chỗ nào đó trở nên kiên định, một chỗ nào đó lại trở nên thật mềm mại.

Cận Tri An đã sớm dự liệu bản thân ít nhiều gì cũng sẽ bị thương, nhìn thấy vẻ mặt Trần Phỉ dị thường tự trách, trong lòng chợt cảm thấy đau lòng, nhưng lại có chút vui vẻ a, rốt cục cũng khiến người này chú ý đến mình, bởi vì được người này đau lòng mà cảm giác đặc biệt cao hứng.

Sờ sờ cánh tay trái bị băng bó cố định, hàn quang trong mắt lóe lên, có người … nhất định phải trả một cái giá thật lớn.

Nhưng Trần Phỉ lại cho rằng Cận Tri An bị đau, sốt ruột, lo lắng lên tiếng hỏi: “Có phải đau không, tôi đi gọi bác sĩ tới xem một chút.”

Cận Tri An liền vội vàng kéo Trần Phỉ, bật cười: “Tôi làm gì mà yếu đến vậy, yên tâm, thời điểm trước đây có theo lão sư học vài chiêu phòng thân, vết thương này so với khi đó nặng hơn một chút thôi.”

“Đừng nói tôi nữa, dằn vặt cả buổi, cứ nằm ở đây ngủ luôn đi.”

“Cậu cũng bớt nói nhảm dùm tôi, nhanh ngủ đi, mau, chừng nào cậu ngủ tôi mới ngủ.”- Trần Phỉ xem như là ngầm thừa nhận, thế nhưng đâu có yên tâm mà như vậy liền ngủ, không thể làm gì khác hơn là làm bộ hung ác, khuấy động bầu không khí, giục Cận Tri An.

Cận Tri An làm bộ sợ hãi bộ dáng Trần Phỉ: “Được rồi được rồi, Trần đại nhân đã lên tiếng, tiểu nhân nào dám chống đối.”

Nói xong liền nhắm hai mắt lại, trong chốc lát hô hấp đều đặn, có vẻ như ngủ say rồi.

Trần Phỉ nhìn Cận Tri An một lát, khuôn mặt khi ngủ của hắn thật nhu hòa, hoàn toàn không còn nhìn ra dáng vẻ lạnh lẽo nữa, lông mi vừa dài vừa cong. Trong phòng chỉ mở một cái đèn bàn, yếu ớt soi lên khuôn mặt hắn, thật huyền ảo, thật tuấn tú.

Trần Phỉ rón rén bò đến giường, nằm xuống bên cạnh, có lẽ hôm nay quá mệt mỏi, trong chốc lát liền ngủ.

Người vốn đang ngủ say nãy giờ chợt mở mắt, nhìn chung quanh một chút, đến khi nhìn đến một bóng người thì dừng lại, như là xác nhận cái gì đó, mới tiếp tục ngủ.



Đồng hồ sinh học của Cận Tri An trong mấy năm qua chưa từng thay đổi, đúng sáu giờ rưỡi sáng hôm sau liền tỉnh lại, trên đầu giường đã chuẩn bị sẵn cháo trắng cùng với trứng gà luộc tỏa hương thơm thật dễ chịu, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng Trần Phỉ.

Cháo vẫn còn ấm, Cận Tri An một chút cũng không lãng phí, ăn cạn sạch bát cháo.

Trần Phỉ lúc này mới đi vào, trong tay kéo theo một cái vali hành lý: “Quần áo của cậu tôi đều đã mang đến rồi, vật dụng hàng ngày cũng có ở trong này nè, ăn cháo chưa, hiện tại có muốn rửa mặt không, cậu ở đây chờ tôi đi lấy nước, trước tiên rửa mặt rồi thoa thuốc, đợi lát nữa y tá đến sẽ xử lý vết thương trên tay trái cho cậu.”

Đem đồ vật trong vali lấy ra sắp xếp đâu vào đấy, thấy Cận Tri An đã ăn xong liền ném vào trong thùng rác, cầm một cái chậu đi hứng nước nóng, đặt ở bên giường, đem khăn rửa mặt ngâm vào đó rồi vắt khô, chuẩn bị giúp Cận Tri An lau mặt.

Cận Tri An nhìn hành động của Trần Phỉ, không biết tại sao lại nghĩ đến … một con chuột nhỏ chạy lung tung trong nhà. Rồi chợt cảm thấy bản thân giống như hết khả năng vận động, dở khóc dở cười nhìn dáng vẻ Trần Phỉ đang làm động tác lau mặt cho mình: “Được rồi, tôi chỉ là bị thương ở tay trái, cũng không quá nghiêm trọng, không đến mức phải đối xử với tôi cứ như người tàn tật vậy.”

Trần Phỉ lúc này mới ý thức được, ngượng ngùng đem khăn mặt đưa cho Cận Tri An.

Chờ Cận Tri An chà chà vài cái lên mặt, ân cần hỏi: “Muốn thay quần áo không, tôi dìu cậu đến phòng rửa tay.”

Một lần bị thương có thể được đãi ngộ như vậy, Cận Tri An cũng cảm thấy đáng giá. Nhưng nhìn thấy Trần Phỉ như vậy, lại cảm thấy đau lòng, chân cậu vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, tối hôm qua ngủ rất muộn, ngày hôm nay lại phải dậy sớm để chuẩn bị những thứ này. Vốn là muốn Trần Phỉ hổ thẹn mà chìu chuộng mình, hiện tại lại không nỡ rồi.

“Tôi không bị thương ở chân, tay phải cũng không hề gì, chỉ có tay trái bị thương một chút, cậu không cần phải nhảy tới nhảy lui, chú ý đến chân mình kìa, ngồi xuống đi, tôi tự đi tắm được.”

Trần Phỉ bị nói khiến mặt có chút đỏ, bản thân thật là sốt sắng rồi, tự chữa quê thêm một câu: “Vậy cậu trước tiên đừng nhúc nhích, tôi đi tìm túi ni lông bao tay cậu lại, tuyệt đối không được đυ.ng nước.”

Cận Tri An lần này rất nghe lời, bé ngoan chờ Trần Phỉ tìm túi ni lông mang đến, đầu tiên là dùng khăn mặt quấn xung quanh cái tay bị băng bó tròn vo lia, rồi cẩn thận tròng túi ni lông ở bên ngoài.

Hai người cách nhau rất gần, Trần Phỉ rất chăm chú, giống như là đang làm chuyện gì đó rất to lớn nghiêm trọng, mi mắt hạ xuống, cẩn thận từng li từng tí.

Cận Tri An hơi cúi đầu, toàn bộ hô hấp đều phả hết vào Trần Phỉ, vài sợ tóc bị thổi tới, nhẹ nhàng lay động, chóp mũi tràn ngập nhàn nhạt mùi dầu gội.

Lén lút hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra, tay phải giật giật, làm tư thế chuẩn bị vòng tay qua người Trần Phỉ.

“Được rồi!”

Cận Tri An giống như đột nhiên thức tỉnh, khó khăn đem tay phải thả xuống, vẻ mặt khôi phục lại bình thường.

“Muốn mặc bộ nào, cái này được không?” – Trần Phỉ giơ quần áo lên hỏi.

“Cái quần này thế nào?”

Cận Tri An lung tung gật gật, đầu óc hiện tại vẫn còn chìm đắm trong mùi vị mê hoặc lòng người khi nãy.

Trần Phỉ cầm lấy một cái qυầи ɭóŧ của Cận Tri An, “Này còn…”- Dừng một chút, mới ý thức tới chính mình đang định nói cái gì, vẻ mặt lúng túng, mang theo tức giận, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Mặc đại cái này đi.”

Quay lưng lại với Cận Tri An, nắm ở góc viền, run tay đưa qυầи ɭóŧ qua, trong lòng Trần Phỉ hừ một tiếng, cũng lớn quá đi.

Cận Tri An trong đầu có chút loạn, không chú ý tới Trần Phỉ đang nói cái gì.

Chờ Trần Phỉ chuẩn bị kỹ càng tất cả xong xuôi, rốt cục cũng chịu phê chuẩn cho Cận Tri An đi rửa ráy, nhưng có vẻ vẫn còn không quá yên tâm: “Thật sự không cần giúp một tay à?”

“Có muốn tôi giúp cậu chà lưng không?”

Cận Tri An hơi khựng lại, bước chân bỗng nhiên tăng nhanh, tiến vào phòng tắm, nhanh chóng cài cửa lại, một lát sau mới từ trong phòng tắm truyền ra một câu rầu rĩ: “Không cần!”

Trần Phỉ không hiểu ra sao, chỉ biết chớp chớp mắt.

Mới sáng sớm, Cận Tri An thật sự khϊếp sợ khí phách hùng dũng oai vệ hiên ngang của “tiểu an an” kia, nó không chịu nghe lời a, dọa hắn phát run luôn rồi.

Cận Tri An xin thề, nhất định sẽ bù đắp lại thiệt hại của ngày hôm nay!

Hơn nữa, mới có sáng tinh mơ, một đôi tay đầy sữa tắm, trơn tuồn tuột ở trên người mà sờ loạn, như vậy, sẽ không hay lắm, đúng không!

Cận Tri An này, ta đích thức là một người chính trực quân tử a.