Một phát súng đổi lấy một phút, nghe sao cũng thấy đây chẳng phải lời đề nghị thiện chí gì.
Nhưng Đỗ Thác không nghĩ nhiều đến vậy, dù sao đời trước Thương Mặc sau khi rơi vào tay Sở Hoài cũng phải chịu rất nhiều thương tổn, cuối cùng còn bị hại chết, vậy nên đời này hắn tình nguyện để bản thân rơi vào tay Sở Hoài chứ không muốn để cậu chịu một chút thương tổn nào.
Vậy nên Đỗ Thác nâng cằm, không phản đối mà lạnh nhạt nói: “Ba phát.”
Hắn biết ba phút là đủ để Giản Anh dẫn người đi rồi. Không có thiết bị định vị, không có người của Sở Hoài đuổi theo, hơn nữa còn có đường tắt do lão Kim cung cấp, như vậy chắc chắn có thể trốn thoát.
Bản thân hắn sẽ tận lực tránh để cho súng bắn vào những điểm trọng yếu trên cơ thể, mà sau khi bắn súng xong cũng chẳng còn mấy thời gian, người của mình tới là hắn sẽ được cứu ra.
Nghe vậy, khóe môi Sở Hoài chậm rãi cong lên, trong mắt mang theo lạnh lẽo và tàn khốc. Gã lạnh lùng nói: “Đỗ tổng thật là can đảm.”
“Không dám nhận.” – Hai mắt Đỗ Thác biến trầm – “Nhưng mà, tôi có một thỉnh cầu.”
“Thỉnh cầu gì?” – Sở Hoài hỏi.
“Để Mặc Mặc đi trước, em ấy đi một phút rồi tôi sẽ nổ súng.” – Đỗ Thác bình tĩnh nói.
Sở Hoài chỉ cười, không trả lời ngay.
Gió đêm mang theo chút hơi lạnh, Sở Hoài đứng trước mặt Đỗ Thác, nhìn vài sợi tóc vốn được chải chuốt chỉnh tề giờ lại rũ xuống trán, nhìn khuôn mặt tuấn lãng mà cương nghị, áo sơ mi trắng tinh sạch sẽ, âu phục đen, nhìn cả mị lực độc đáo không bộc lộ rõ ràng của hắn.
Người đàn ông này trước đó vẫn đang đứng trên đỉnh núi, giờ lại bị bản thân gã kéo xuống, chỉ là cho dù dùng đủ mọi cách để làm khó dễ, khuôn mặt kia vẫn không có bất kì biểu tình yếu đuối khuất phục, ngược lại còn lạnh nhạt và bình tĩnh, bình tĩnh đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Dường như hắn đã biết những chuyện này sẽ phát sinh… Dường như hắn mới là người nắm chắc thắng lợi….
Sở Hoài đột nhiên cảm thấy không thể nhìn thấu người đàn ông này, rõ ràng hắn đang bị người của gã vây bắt, vậy nhưng lại không có bất kì dao động nào.
Hay là Đỗ Thác còn chưa dùng hết thực lực?
Sở Hoài lắc dầu, khóe môi mạnh mẽ cong lên, cho dù hắn còn vũ khí gì, thì chỉ cần Thương Mặc còn ở đây, gã sẽ không phải sợ bất kì hành động liều lĩnh nào của Đỗ Thác.
“Thương Mặc không thể đi.” – Sở Hoài chậm rãi cự tuyệt – “Đỗ tổng bắn ba phát tôi mới thả Thương Mặc, nói cách khác, không một ai trong hai người có thể đi hết.”
Đỗ Thác nhìn Sở Hoài, biết mình không có quyền lựa chọn, bèn nói: “Được, hi vọng Sở tiên sinh giữ lời. Đưa súng cho tôi!”
Sở Hoài vẫy tay, ngay lập tức có một người cung kính đặt một khẩu súng lục vào tay gã. Gã nắm khẩu súng, nhìn nó vài giây rồi đưa đến trước mặt Đỗ Thác, nói: “Đỗ tổng đã nghĩ kĩ chưa? Vì một người mà tự bắn mình ba phát, huống chi người này còn chưa chắc đã thoát được khỏi tay tôi.”
Đỗ Thác nhận súng, khóe môi khẽ cong lên. Hắn nói: “Nghĩ kĩ rồi.”
Sở Hoài ôm tay, hung ác nham hiểm nói với Đỗ Thác: “Tôi cho ngài một phút, nói với tinh linh nhỏ một câu, nói không chừng đây sẽ là câu nói cuối cùng giữa hai người rồi. Sở Hoài tôi tuy tâm ngoan thủ lạt, nhưng chút nhân từ ấy vẫn phải có.”
Đỗ Thác nhìn súng trong tay, lắc đầu, mặt không đổi sắc mà cự tuyệt: “Không cần, có lời gì trở về nói cho em ấy nghe sau.”
“Đỗ tổng có niềm tin bản thân sẽ sống sót trở về? Hay là có niềm tin tinh linh nhỏ sẽ sống sót trở về?” – Sở Hoài nhướn mày, thấp giọng nói.
Đỗ Thác dời ánh mắt từ khẩu súng sang phía Sở Hoài, trong mắt mang theo chút kiên nghị. Hắn nói: “Niềm tin nào nhìn kết cục thì biết. Mặt khác, giờ Sở tiên sinh phải tránh xa ra chút, đạn không có mắt, không cẩn thận gây thương tích cho Sở tiên sinh tôi không chịu trách nhiệm nổi.”
Nói xong, hắn lên đạn súng, tiếng vang nơi vùng ngoại ô vang dội vô cùng, mang theo một chút dư uy.
Sở Hoài cười như không cười, ngoắc ngoắc khóe môi: “Tôi tin tưởng khả năng bắn súng của Đỗ tổng.”
“Cảm ơn Sở tiên sinh đã coi trọng.” – Đỗ Thác dí súng vào cánh tay trái, khẽ chớp đôi măt thâm thúy, sau đó hắn không do dự nã một phát súng.
Âm thanh bén nhọn xẹt qua không khí, vọt vào tai tất cả mọi người.
Giản Anh nắm chặt tay lái, cắn chặt răng. Gã chưa bao giờ nhìn thấy tổng tài của mình chật vật đến như vậy. Trong lòng gã vừa không cam vừa bất lực, chỉ có thể hy vọng những người kia tới nhanh một chút.
Lái xe của Thương Mặc nào đã bao giờ gặp qua chuyện này. Anh ta thấy Đỗ Thác cứ như vậy mà cầm súng tự bắn mình, động tác lưu loát sinh động nước chảy mây bay không lề mề một giây, trong lòng tự nhiên sinh ra kính nể.
Thương Mặc ngồi ở ghế sau cũng chỉ biết thất thần nhìn áo sơ mi của Đỗ Thác bị bắn thủng, viên đạn vừa xuyên vào cánh tay hắn, nhất thời huyết hoa nở rộ, nhiễm đỏ áo sơ mi.
Thời gian còn chưa đến một giây vậy mà Thương Mặc lại có cảm giác xa xôi như một thế kỉ. Chờ đến khi hồi phục tinh thần, tay cậu đã xiết rất chặt, móng tay đâm vào thịt, lộ ra một chút tơ máu, truyền đến cảm giác đau đớn bén nhọn.
Ngay cả l*иg ngực cũng có cảm giác thật nặng nề.
Vốn dĩ khi nghe câu nói “Đây coi như là tôi bù đắp cho kiếp trước” của Đỗ Thác, Thương Mặc còn có thể cắn răng cảm thấy nếu hắn nói như vậy, vậy thì coi đây là một sự bồi thường đi. Nhưng khi nghe Sở Hoài nói một phát súng đổi lấy một phút, Đỗ Thác nói bắn ba phát đi, cậu lại đột nhiên ngơ ngẩn. Sau đó khi nhìn thấy hắn tự bắn súng vào tay mình, cũng không biết vì sao, trong lòng Thương Mặc bỗng nhiên cảm thấy không thoải mái.
Cảm giác này không phải luyến tiếc, cũng không phải đau lòng, mà là một cảm giác nói không nên lời.
Trong tay Thương Mặc vẫn đang nắm điện thoại của Đỗ Thác, nơi đó dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm của hắn. Cậu siết chặt điện thoại rồi khẽ cắn môi, rũ mắt, quyết định không nhìn hai phát súng tiếp theo.
Mắt có thể không nhìn, nhưng tai vẫn có thể nghe thấy.
Đỗ Thác đưa lưng về phía Thương Mặc nên cũng không nhìn thấy cậu. Sau khi tự bắn mình một phát, hắn mặt không đổi sắc nâng tay lên, gian nan lên đạn.
Vì cánh tay trái vừa bị bắn một phát nên lực yếu hẳn, Đỗ Thác cắn răng dùng lực khiến miệng vết thương chảy càng nhiều máu, nhuộm đỏ cả áo ngoài.
Không biết phải gắng sức bao lâu, cuối cùng hắn mới có thể gian nan đưa súng lên, chuẩn bị bóp cò.
Sở Hoài vây lấy Đỗ Thác, thâm trầm nói: “Đỗ tổng định tiếp tục bắn vào tay trái sao? Nếu vậy thì mặc dù đêm nay có may mắn trốn khỏi tay tôi, cánh tay kia cũng coi như phế. Đỗ tổng cần phải nghĩ lại đó nha.”
Đỗ Thác không thèm nâng mắt, nhẹ giọng nói: “Tôi rất rõ ràng, không cần nghĩ lại.”
Sở Hoài hất cằm, vươn tay nắm lấy súng của Đỗ Thác, ngăn hắn nổ súng lần hai, sau đó nhìn vào đôi mắt vừa mới nâng lên của Đỗ Thác, lạnh lùng nói: “Tôi cho Đỗ tổng một cơ hội.”
Đỗ Thác hỏi: “Cơ hội gì?”
Sở Hoài đáp: “Chỉ cần ngài đáp ứng từ nay về sau không gặp Thương Mặc, không gặp mặt, không chú ý, không âm thầm giúp đỡ, cũng không yêu cậu ta, tôi sẽ miễn hai phát súng còn lại.”
Đỗ Thác nghe vậy cười khẽ một tiếng.
Sở Hoài nhướn mày: “Ngài cười gì vậy?”
Đỗ Thác cong môi, âm thanh trong trẻo phiêu tán trong gió: “Ba điều kiện đầu tôi có thể đáp ứng, nhưng cho dù thế nào tôi cũng không thể không yêu em ấy, vậy nên tôi chỉ có thể cười cho cơ hội đáng tiếc này thôi”
“Ngài…” – Ánh mắt Sở Hoài thâm trầm, lạnh lùng nói – “Như vậy ngài sẽ luôn là Đỗ Thác có điểm yếu, sau này sẽ có bao nhiêu phiền toái xảy ra! Hơn nữa ngài cho rằng yêu cậu ta là chuyện tốt à? Ngài như vậy sẽ chỉ đẩy cậu ta vào địa ngục càng nhanh!”
Đỗ Thác nhìn về phía Sở Hoài, trong mắt nổi lên ý lạnh: “Vậy tôi sẽ động thủ trước, tiêu diệt những kẻ có ý định làm vậy!”
“Vậy Đỗ tổng định làm thế nào để tiêu diệt tôi?” – Sở Hoài cười lớn, châm chọc nói – “Không phải là đứng đây lâu nên sinh mạnh miệng đấy chứ!”
Đỗ Thác chỉ cười không đáp. Nếu hắn đã nói vậy có nghĩa là hắn có cách, chỉ là chưa đến lúc mà thôi. Đỗ Thác chớp mắt, nếu hắn đoán không sai thì những người đó cũng sắp đến rồi.
Sở Hoài thấy hắn không nói gì, vẫn tiếp tục giữ nguyên tư thế lạnh lùng nói: “Nếu Đỗ tổng không cần cơ hội này, tôi cũng bất lực rồi. Còn hai phát, Đỗ tổng nổ súng đi, càng để lâu máu chảy càng nhiều, càng nguy hiểm đến tính mạng thôi.”
Đỗ Thác nhếch môi, nhấc tay phải lên, nhắm súng vào nơi cách vết thương cũ trên cánh tay trái một chút. Hai mắt hắn tối sầm, bóp cò.
“Đoàng….”một tiếng, khi viên đạn xuyên vào trong da thịt, Đỗ Thác cảm thấy cánh tay trái của mình đã không còn cảm giác gì nữa. Trán hắn rịn mồ hôi, lưng cũng mướt mồ hôi lạnh, còn hai chân dường như đã đứng không vững, tay cầm súng cũng có chút vô lực.
Đỗ Thác cắn chặt răng, trên mặt không lộ ra chút biểu cảm yếu đuối đau đớn nào.
Sở Hoài lạnh mặt nhìn hắn, hai tay nắm lấy quần áo mãi mới chịu thả ra.
Thương Mặc trong xe tuy không thấy gì những vẫn có thể nghe được cuộc nói chuyện của Đỗ Thác và Sở Hoài, nghe được cả tiếng súng kia. Trong lòng cậu bắt đầu truyền đến cảm giác đau đớn.
Thương Mặc rất hiểu cảm giác viên đạn xuyên vào máu thịt. Đời trước cậu cũng từng phải chịu cảm giác như vậy, một viên đạn từ sau lưng xuyên thẳng đến l*иg ngực, cảm giác đau đớn từ một điểm lập tức tràn lan ra khắp cơ thể, khiến con người khó lòng mà chịu đựng.
Vậy nên phát súng thứ nhất Thương Mặc còn có thể coi như là Đỗ Thác trả lại cho cậu đời trước, nhưng đến phát thứ hai, Thương Mặc đã không còn có thể bình tĩnh được nữa.
Dù sao người này cũng là vì cậu mà tự bắn mình.
Thương Mặc nghĩ quan hệ của cậu và Đỗ Thác chính là loại cắt không đứt còn thêm loạn, phải chăng vì đời trước Đỗ Thác hại chết cậu, vậy nên đời này ngược lại, định mệnh muốn Thương Mặc phải hại chết Đỗ Thác.
Cậu lắc đầu, nếu sống lại như vậy, chẳng bằng không sống lại.
Ít nhất sẽ không đau khổ rối loạn thế này.
Bên này, Đỗ Thác đã đổ mồ hôi đến ướt quần áo, tóc cũng bị mồ hôi ra làm ướt, thoạt nhìn có chút chật vật.
Tay chân hắn đã mềm nhũn nhưng vẫn cắn răng đứng vững, chỉ là sức để ngẩng đầu lên cũng không còn. Đỗ Thác rũ mắt, trong lòng chỉ có một ý niệm, chỉ còn một phát, còn một phát súng nữa là Mặc Mặc có thể đi rồi.
Hết chương 69.