Chương 3
Cắt tóc một lần nhưng lại phải trả hai lần tiền. Trần Dục Nhiên vuốt số tiền còn khoảng hơn một trăm tệ trong túi. Nếu cậu nhớ không lầm, số tiền ba trăm tệ vốn là sinh hoạt phí trong một tháng, mà tháng này mới qua một phần ba.
Trần Dục Nhiên liếc mắt nhìn Tiểu Đình đang tay nắm ống quần cậu mà nhắm mắt theo đuôi, tức giận nói: “Còn đi theo anh làm gì? Chơi chưa đủ sao?”
“Anh...” Thanh âm mềm nhũn đầy vẻ lấy lòng gọi, “Em muốn đi theo anh...”
“Không cho đi chung.” Trần Dục Nhiên chậm rì rì phủ quyết.
“Anh à, Tiểu Đình lạc mất mẹ rồi...” Tiểu Đình nước mắt lã chã, ngửa đầu vẻ đáng thương nhìn Trần Dục Nhiên.
“Tiểu Đình Đình, nhìn kìa!” Trần Dục Nhiên ngồi xổm xuống bưng mặt Tiểu Đình, quay về hướng khu dân cư xa hoa bên kia. Đó là một ngôi trường quý tộc khổng lồ, từ cấp nhà trẻ lên đến đại học. Một biểu tượng hình tròn thật lớn nổi bật giữa không trung, trên đỉnh hình tròn là vương miện được điêu khắc công phu, dưới vương miện là bụi gai trông đáng sợ.
Đại danh học viện Minh Hoàng, nghe như sấm bên tai.
“Lại nhìn xuống đây!” Trần Dục Nhiên ấn đầu Tiểu Đình, bắt nhóc cúi đầu, nhìn huy hiệu trường trên đồng phục của mình – Cùng là hình tròn, vương miện điêu khắc phức tạp và bụi gai.
“Tiểu Đình Đình, vừa rồi em nói bị lạc mất ai?” Trần Dục Nhiên ra vẻ khó hiểu hỏi.
Tiểu Đình ảo não mặt nhăn mày nhó nhưng vẫn rất đẹp trai.
Thật không biết là con nhà ai? Tuổi còn nhỏ mà dáng vẻ đã xuất sắc như vậy. Trưởng thành tuyệt đối là một nhân vật xinh đẹp nam nữ gì cũng gϊếŧ... Trần Dục Nhiên nghĩ.
Bất quá tố chất tâm lý của Tiểu Đình hiển nhiên không tồi, rất nhanh đã bình tĩnh lại, trịnh trọng nói: “Anh à, Tiểu Đình là ý trong triều đình, anh không cần dùng cái kiểu phát âm ghê tởm như vậy gọi tên em! Thật là ẻo lả!” Rõ ràng. Lấy một đứa bé mới năm tuổi mà nói, phương thức tư duy cùng cách nói chuyện tuyệt đối được xem là một thiên tài.
May mà Trần Dục Nhiên đã không đánh giá thấp nhóc. Bị hố một lần rồi, phương thức đối đãi của Trần Dục Nhiên với Tiểu Đình là dành cho người lớn.
Bị hai từ ẻo lả đập cho một cái thực vang dội, Trần Dục Nhiên nhún nhún vai: “Gì cũng được. Dù sao hiện tại em chỉ có hai lựa chọn, anh đưa em trở về trường hoặc là chúng ta tại chỗ này nói goodbye, tự mình chọn đi!”
Tiểu Đình sửng sốt, cắn cắn môi, đột nhiên buông túi sách, nhanh tay cởϊ áσ khoác đồng phục ra, xếp lại gọn gàng, vắt lên cánh tay, rồi nói nhỏ: “Anh à, nếu bây giờ anh mà bước đi, em sẽ la to ‘Ba ba, ba không cần Tiểu Đình nữa sao’...” Còn dùng ánh mắt ý bảo Trần Dục Nhiên nhìn xung quanh xem.
Bởi vì vị trí bọn họ đang đứng là nơi phố xá sầm uất, có rất nhiều bác gái lớn tuổi. Và cũng bởi vì ngoại hình của Tiểu Đình khiến cho người ta chú ý, hành động của hai người lại có hơi kỳ quái, nên đã hấp dẫn ánh mắt của không ít người.
Trần Dục Nhiên nghĩ đến sự hung dữ chẳng phân biệt phải trái của nữ nhân viên cửa hiệu... Tuổi càng cao, thì độ không nói lý lẽ của phụ nữ sẽ tăng theo cấp số nhân.
Cậu thực bất đắc dĩ nhìn đứa bé thông minh nhưng rất quá trớn này.
Ngay vào lúc Tiểu Đình vẻ ngoài thì trấn định nhưng nội tâm lại không yên chờ đợi, Trần Dục Nhiên mặt không chút thay đổi vươn tay về phía nhóc, lòng bàn tay hướng về phía trước.
Nội tâm Tiểu Đình buông lỏng, thật ngoan ngoãn đặt tay vào. Tuy rằng cố gắng che giấu, nhưng trên mặt Tiểu Đình vẫn biểu lộ một ít vẻ đắc ý dạt dào của sự chiến thắng.
“Đói bụng không?” Trần Dục Nhiên hỏi. Đã giữa trưa, trẻ con chắc không chịu được đói.
“Ưʍ...” Tiểu Đình ngượng ngùng ậm ừ.
“Muốn ăn cái gì?”
“Anh quyết định đi.” Vừa uy hϊếp thành công, Tiểu Đình biết khôn phải nên nhún nhường.
“Đồ ăn Pháp? Italy? Trung Quốc? Hay Nhật Bản?” Trần Dục Nhiên hỏi, sau đó nhìn thấy Tiểu Đình không hề phản ứng khác thường. Xem ra đối với đồ ăn thức uống kể trên, cho dù Tiểu Đình không phải tập mãi thành quen, cũng tuyệt đối không hề xa lạ.
Tiểu Đình chỉ quán ăn Nhật Bản phía đối diện mà phát biểu ý kiến:“Em không ăn cá sống.”
Trần Dục Nhiên tiếp tục hỏi: “Vậy không bằng... McDonalds? KFC?”
Hai mắt Tiểu Đình lập tức sáng ngời, nhưng vẫn rất miễn cưỡng nói: “Ba em nói, McDonalds và KFC là đồ ăn rác rưởi.”
“Àh, vậy ba em đâu?”
“Ở...” Tiểu Đình thiếu chút nữa thì nói ra, nhưng đã kịp cảnh giác dừng lại, “Em không biết.”
Trần Dục Nhiên lại không cho là như vậy: “Ba ba của em không có đây, vậy em phải nghe anh thôi. Muốn ăn McDonalds hay là KFC?”
Tiểu Đình thông minh nói: “Em nghe theo anh.”
“Được, vậy đi thôi, McDonalds thẳng tiến.” Trần Dục Nhiên nắm tay Tiểu Đình đi về phía cách đó không xa, nơi có logo chữ M khiến cho vô số trẻ em ái mộ.
“... Anh, em cám ơn...” Tiểu Đình nói nhỏ xíu.
“Không cần cảm ơn. Anh chỉ còn đủ tiền ăn McDonalds hoặc là KFC. Vừa rồi anh đã trả tiền cắt tóc, vậy một chút nữa em phải bao anh ăn đó! Tờ một trăm tệ trong túi em đủ ăn rồi.”
“...”
.:.
Trần Dục Nhiên cầm một cái hamburger, trong vòng năm phút đồng hồ ăn xong, lại hút một hơi hết ly nước chanh.
Tiểu Đình ngồi đối diện với cậu, tay nhỏ gác lên cạnh bàn, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn kiểu ăn phóng khoáng của cậu.
“Sao lại không ăn?” Trần Dục Nhiên liếc nhóc.
Tiểu Đình lúc đi vào McDonalds với một bộ dáng phấn khởi, có cả tò mò lẫn sự kích động, nhưng vẫn cố gắng duy trì hình tượng bình tĩnh trầm ổn, thoạt nhìn vừa không được tự nhiên lại vừa buồn cười.
Bất quá khi đồ ăn được đưa đến tay, Tiểu Đình mở giấy gói hamburger ra, lại không biết ăn như thế nào. Nhóc được dạy dỗ không giống như những người khác, hành vi cắn miếng to, hay dùng tay trực tiếp đưa đồ ăn vào miệng bị cấm tuyệt đối.
Tiểu Đình chẳng biết làm sao nhìn Trần Dục Nhiên.
“Ba em không có ở đây phải không? Không có ba ba quản lí, em không thể buông lỏng một chút được sao?” Trần Dục Nhiên bắt đầu cầm khoai tây chiên chấm sốt cà chua ăn, không chút để ý rằng mình vừa dạy xấu con người ta xong.
“Ba ba mới mặc kệ em...” Trong mắt Tiểu Đình thoáng qua vẻ buồn bã, nhỏ giọng thì thầm.
“... Cho nên em bỏ nhà trốn đi?” Trần Dục Nhiên bất thình lình hỏi.
“Vâng...” Tiểu Đình nói theo bản năng, sau đó thì ngây người.
Tiểu Đình cẩn thận nhìn Trần Dục Nhiên, Trần Dục Nhiên cho nhóc một ánh mắt “Anh biết ngay mà”.
“Bỏ nhà đi là vì muốn ba ba chú ý đến em sao?” Trần Dục Nhiên bình luận, “Xác định, ông ấy sẽ vô cùng tức giận, sau đó đánh vào mông của em.” Thuận tiện đưa cậu vào sở cảnh sát, tố cáo mình dụ dỗ và v... v.
“Ba ba mới sẽ không làm vậy!” Tiểu Đình phản bác, nghiêng đầu ngẫm nghĩ, “Ba ba chưa từng tức giận bao giờ.”
“Tùy em muốn nói sao cũng được.” Trần Dục Nhiên đối với ba ba của Tiểu Đình dù sao cũng không cảm thấy hứng thú, gõ gõ mặt bàn, “Rốt cuộc em có ăn không? Không thì anh ăn a, lãng phí thức ăn rất đáng xấu hổ.”
Trần Dục Nhiên đột nhiên nói sang chuyện khác, khiến cho Tiểu Đình đang trong tâm trạng khẩn trương có vẻ phản ứng không kịp, may mà động tác thân thể so với suy nghĩ nhanh hơn, lập tức đưa tay che chắn thức ăn, gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc.
“Vậy ăn nhanh lên.”
Tiểu Đình sau khẩu lệnh là hành động tức thì, ngồi thẳng lưng, xé nhỏ hamburger ra từng miếng nhỏ, rồi lại đưa từng miếng vào trong cái miệng nhỏ, động tác nghiêm trang đáng yêu vui mắt, nhìn ra được nhóc phải chịu một sự giáo dục quá nghiêm khắc khổ cực.
Trần Dục Nhiên ngồi xem thấy tức cười. Nhóc mà ăn cái kiểu này, muốn xong cũng phải mất một hai tiếng đồng hồ. Hơn nữa McDonalds mà ăn như vậy, tuyệt đối không ngon chút nào.
Trần Dục Nhiên đưa tay lấy cái hamburger Tiểu Đình đang ăn, Tiểu Đình ngẩng phắt đầu lên, nghĩ cậu thật sự chiếm đồ ăn của nhóc, ánh mắt đen lúng liếng phẫn nộ nhìn cậu. Bất quá nhóc con này rất quy củ phép tắc, ăn không nói ngủ thì im lặng, bởi vì trong miệng còn đồ ăn, nhóc một câu cũng nói không nên lời, chỉ có thể trừng mắt mà thôi.
Trần Dục Nhiên cảm thấy quỷ nhỏ đáng giận này kỳ thật cũng có vẻ đáng yêu. Cậu lột giấy gói của hamburger, lưu loát chia hamburger ra làm mấy miếng nhỏ, mỗi một miếng đều có đồ phối hợp, trong mỗi miếng bánh mỳ đều có rau dưa và thịt. Sau đó cầm lên một miếng, nói với Tiểu Đình: “Mở miệng lớn ra!”
Tiểu Đình mím chặt miệng. Nhóc mới không cần làm ra hành động bất nhã như vậy!
“Bằng không anh sẽ bỏ mặc em đấy!” Trần Dục Nhiên uy hϊếp.
Tiểu Đình há mồm muốn nói, Trần Dục Nhiên nhanh tay lẹ mắt nhét miếng hamburger vào miệng, nháy mắt làm cho cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Đình phồng mang trợn mắt!
Tiểu Đình nghẹn muốn nhổ ra, Trần Dục Nhiên nói: “Ba không có dạy em không được lãng phí thức ăn hay sao?”
Tiểu Đình vừa nghe bèn dừng lại, phùng mang nhìn như chú ếch nhỏ, chân mày nhíu chặt, bắt đầu miễn cưỡng nhai nuốt.
Không thể không nói hương vị McDonalds phù hợp với khẩu vị của trẻ con, rất nhanh, chân mày đang nhíu chặt của Tiểu Đình được buông lỏng, lại nhìn về phía cái hamburger đã được chia thành từng miếng, trong mắt xuất hiện một chút nôn nóng muốn thử.
Trần Dục Nhiên không nói lời nào, đẩy khay đồ ăn về phía nhóc...
.:.
Có thêm Tiểu Đình, phòng ktx đương nhiên là không ở được.
Trong túi chỉ còn lại hơn một trăm tệ, Trần Dục Nhiên thật vất vả tìm một nhà nghỉ tiện nghi tương đối định vào đăng ký, chuẩn bị đêm nay dừng chân.
Có điều Tiểu Đình nhìn thấy hoàn cảnh của nhà nghỉ, một đôi mắt to đen lúng liếng trợn to hết cỡ, túm chặt quần của Trần Dục Nhiên nói thế nào cũng không chịu đi nửa bước.
Trần Dục Nhiên biết nhóc ghét nhà nghỉ đơn sơ, vì thế không hay ho gì công khai tài sản hiện có của mình.
Ở trong McDonalds, khi Tiểu Đình nộp cho cậu một trăm tệ nhóc có trên người, Trần Dục Nhiên không hề xấu hổ mà trưng dụng. Trước đây ở trong cơ thể Trần Dục Nhiên quan sát mấy tháng, Trần Dục Nhiên rất rõ ràng tình cảnh của mình gian nan đến thảm trạng gì. Bị vướng vào Tiểu Đình vốn là ngoài kế hoạch, tứ cố vô thân muốn sống sót, khí phách gì gì đó tất cả đều là mây bay.
...Cậu còn muốn tiếp cận ba ba của Tiểu Đình kiếm một ít phí chăm sóc mà! Xem cử chỉ lời ăn tiếng nói của Tiểu Đình, ba của nhóc chỉ sợ là không ít tiền. Có điều một người đàn ông thành đạt nuôi một đứa bé, nuôi như thế nào mà nó phải bỏ nhà trốn đi, thật sự làm cho người ta không còn lời nào để nói. Mà bản thân Tiểu Đình tựa hồ cũng coi như đang ở trong phúc mà không biết hưởng đi!
Xem như Trần Dục Nhiên này làm việc thiện, dạy Tiểu Đình hiểu được cái gì gọi là thường dân thì nhiều gian khó.
Tiểu Đình yên lặng lấy từ trong ba lô ra một tấm thẻ Vip, đưa cho Trần Dục Nhiên.
...Mấy đứa bé con nhà có tiền gì gì đó, mình ghét nhất! Trần Dục Nhiên thầm nghĩ.
Đứa bé to xác này bị nhóc con kí©h thí©ɧ làm cho hồ đồ, đã quên xuất thân của chính mình cũng là từ nhà giàu mà ra.
“Nếu không được, em còn có thẻ tín dụng.” Tiểu Đình còn thành thật nói tiếp, không phải cố ý tiếp tục kí©h thí©ɧ Trần Dục Nhiên, “Chúng ta có thể chạy đến ngân hàng xa một chút rút tiền rồi quay trở lại. Như vậy sẽ không lo ba ba điều tra từ sổ ghi chép của ngân hàng sau đó tìm được chúng ta.”
Trần Dục Nhiên không nói gì nhìn Tiểu Đình, Tiểu Đình ngây thơ nhìn lại.
...Ngươi đây là lần thứ mấy trốn nhà vậy, tiểu đệ đệ?
“...Đúng rồi, anh à, biết em trốn nhà đi, sao anh không vội vã liên hệ với ba của em?”
“Nếu anh liên hệ với ba, nhất định em sẽ nói với ông ấy rằng anh dụ dỗ em, đúng không?”
“...”
“Chẳng lẽ anh nói sai sao?”
“...”
“Tuy rằng có thể giải thích, có điều rất phiền toái! Trước khi dùng hết tiền, em cứ đi theo anh. Vì là cuối tuần nên anh rảnh.”
...Cho nên, rốt cuộc là ai đang dụ dỗ ai ha?
.:.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiểu vô lại gặp đại vô lại! = =
Tiếc ghê ko có phiên ngoại