Hạ Phi mới đầu còn tưởng rằng sẽ có mấy thứ như kiểu khoang nuôi dưỡng phôi thai công nghệ cao, hắn hoàn toàn không hề nghĩ tới nói để hắn sinh chính là thật sự phải tự mình mang thai rồi sinh con. Cũng khó trách, người hắn phải gả cho là một captain, đừng nói chết rồi không sinh được, cho dù còn sống cũng không tới lượt người kia sinh.
Hạ Phi bi thương âm thầm nuốt nước mắt, hắn chỉ là một worker đáng thương, làm ơn buông tha cho hắn đi, hắn còn chưa thành niên đâu.
Nhớ lại trước đây, có một thời gian Hạ Phi từng bị bạn học nữ nhét cho một đống ABO đồng nhân văn, khắp nơi đều là thịt thịt thịt, nam nam, nữ nữ, nam nữ, nữ nam, đen đến không thể đen hơn.
Con mẹ nó đây quả thực chính là phiên bản lỗi của ABO mà!
Còn có thể phát rồ hơn nữa hay không!
May là em gái ở thế giới này không có JJ, bằng không Hạ Phi cảm thấy nhất định bản thân chắc sẽ không dám nhìn thẳng Giang Thành Duyệt nữa, em gái này là captain đấy!
Nói cách khác, sau này nếu như Giang Thành Duyệt kết hôn, trừ khi là kết hợp cùng một captain cực kỳ nam tính, bằng không dù cho có là bên thụ động trong chuyện kia, vẫn sẽ làm cho đối phương to bụng?!! Cái đệch! Tam quan nát hết rồi!!!
Hạ Phi: _(:з)∠)_. Thật muốn quỳ lạy!
Giang phu nhân thấy Hạ Phi nằm trên đất thật lâu không nhúc nhích, còn tưởng rằng hắn bị thương, vội vàng bảo Giang Thành Điềm đem người đỡ dậy.
Giang Thành Điềm rất không tình nguyện, ghét bỏ đem Hạ Phi từ trên mặt đất kéo lên.
Giang phu nhân thân thiết hỏi: “Con không sao chứ?”
Hạ Phi còn có chút hoa mắt chóng mặt, đỡ đầu gật gật vài cái.
Đúng lúc này,
Anthony
mở miệng hỏi: “Phu nhân đã chọn được khu vực để tiến hành chụp ảnh chưa?”
Giang phu nhân nói ra mấy vị trí quan trọng đã cân nhắc trước đó, còn lại để cho Anthony tự do phát huy.
Anthony gật đầu, nói vài câu với Hạ Phi, đại ý là muốn hắn tháo máy trợ thị trên mặt xuống, chụp ảnh cưới cần rõ mặt, cũng không cần quá lo lắng, trong đoàn trợ lý có chuyên gia trang điểm.
Hạ Phi đối với việc này không có ý kiến gì, hắn sờ sờ khung kim loại trên mặt, nghi hoặc hỏi: “Nhưng mà tôi không nhìn được, bỏ máy trợ thị rồi mắt sẽ không tập trung được, như vậy có vấn đề gì không?”
“Không cần lo lắng, vấn đề này tôi đã tính rồi.”Anthony hoàn toàn không kỳ thị Hạ Phi, ông là một nghệ thuật gia, mỗi người ở trong mắt ông đều là một tác phẩm nghệ thuật độc nhất vô nhị, kể cả là người tàn tật.
Nếu như Hạ Phi nghe được lý tưởng cao đẹp trong lòng Anthony, nhất định sẽ dùng máy trợ thị đập ông ta một trận.
Sao có thể gọi hắn là người tàn tật hả?! Hắn nguyên bản có mù đâu!
Thế nhưng Hạ Phi căn bản không nghe được, vì vậy hắn chỉ cười cười, “Nhưng mà tôi còn khiếm thính nữa, không có máy trợ thính tôi sẽ không nghe được chỉ đạo của ông, cũng không biết phải làm tư thế gì.”
Anthony: “…”
Giang Thành Điềm đứng bên cạnh khẽ hừ lạnh.
Quả nhiên là đồ vô dụng!
Anthony cười gượng hai tiếng, lập tức quay đầu cùng trợ lý bàn bạc tình huống.
Năm phút sau, Anthony mang theo kết quả thảo luận, cười đến dương quang xán lạn: “Nếu như Hạ tiên sinh không ngại, chúng tôi sẽ sắp xếp một trợ lý đứng bên cạnh cầm máy trợ thính, lúc nào cần điều chỉnh trợ lý sẽ đưa máy trợ thính cho cậu.”
Hạ Phi: “… Thực sự là quá thông minh.”
Anthony: “Quá khen quá khen.”
Nếu mọi người đều đã nói như vậy, Hạ Phi cũng không có lý gì lại không đem máy móc hỗ trợ trên mặt tháo xuống.
Chỉ là vẫn có chút khẩn trương!
Dù sao hắn cũng chưa từng nhìn thấy mặt mũi mình ở thế giới này, chẳng may xấu quá thì biết làm thế nào? Bình thường hắn soi gương thấy nửa phần mặt lộ ra nhìn cũng không đến nỗi nào mà… Không không không, việc này cũng không thể khẳng định nửa mặt còn lại cũng dễ nhìn. Chẳng may hắn quá xấu, liệu Giang phu nhân có đòi hủy hôn không? Nhưng mà bọn họ cũng chỉ muốn mình sinh con, cũng không đến mức phải xem mặt mũi đi… Không đúng, ngoại hình cũng là do gen quy định, chẳng may hắn sinh cho Giang thiếu tướng mấy đứa con mặt mũi xấu xí, Giang gia còn không phải sẽ gọt chết hắn sao!
Mang theo tâm tình thấp thỏm lo âu, Hạ Phi chậm rãi tháo xuống máy trợ thị.
Bởi vì máy trợ thính gắn liền với máy trợ thị, tháo xuống rồi hắn lập tức biến thành vừa mù vừa điếc, chỉ có thể nhìn thấy mấy mảng màu mơ hồ trước mặt.
Cho nên hắn cũng không biết việc mọi người đồng loạt hít vào một ngụm khí lạnh, Giang Thành Điềm thậm chí suýt chút nữa bước hụt mà ngã cầu thang giống hắn. Chỉ có Giang phu nhân bình tĩnh đứng một bên, hoàn toàn không bị kinh diễm.
Giang Thành Duyệt trợn to hai mắt, thở dài nói: “Mẹ à, mẹ có phải là đã sớm biết chị dâu trông như vậy không?”
Giang phu nhân bình tĩnh gật đầu.
Đây hoàn toàn là sự thật. Kể từ khi biết thân thế của Hạ Phi, tư liệu về hắn từ bé đến lớn trong vòng nửa ngày toàn bộ đều được đưa đến chỗ Giang phu nhân và Giang thượng tướng, bao gồm cả ảnh chụp.
Giang phu nhân ban đầu cũng có hơi kinh diễm một chút, nhưng dù sao bà cũng xuất thân từ hoàng thất, thường hay nhìn thấy mỹ nhân, cho nên cũng không quá kinh ngạc, ngược lại là Giang Trấn tỏ ra rất kinh ngạc, đồng thời cũng rất hài lòng về đứa con dâu này.
Các chủng tộc trên Thôn Nha Tinh nguyên bản đều là thực vật, bản thể bề ngoài càng diễm lệ xinh đẹp chứng tỏ năng lực càng mạnh, dung mạo tự nhiên cũng càng xuất chúng. Người của hoàng thất đều là đại danh cường giả, bản thân Giang phu nhân cũng là một partner cực kỳ xinh đẹp, hoàn toàn không nhìn ra đã là mẹ của ba đứa con.
Cho nên sau khi nhìn ảnh chụp, lại biết được Hạ Phi chỉ là một worker thể chất cấp F, Giang phu nhân cực kỳ khϊếp sợ. Nhưng từ sau khi có kết quả ghép gen, lại nhớ tới thân thế đáng thương của đứa nhỏ này, bà rất nhanh đã chấp nhận Hạ Phi làm con dâu mình. Còn chuyện viết thư tình gì đấy, ai mà chẳng có những năm tháng tuổi trẻ ngông cuồng không phải sao? Bản thân bà lúc thiếu nữ cũng từng làm loạn lên đòi gả cho Vương huynh của mình đấy thôi.
Giang Thành Duyệt biểu hiện coi như lý trí, không có gào rú.
Giang Thành Điềm lúc nhìn thấy mặt Hạ Phi thì cả người đều không khỏe nổi!
Này này này mẹ nó! Chẳng phải cậu ta là tên vô dụng sao! Chẳng phải nói tên vô dụng này nhất định là rất xấu xí sao! Một tên vô dụng thể chất chỉ có cấp F sao lại có thể lớn lên thành bộ dạng như thế, như thế khiến người ta… Mặt! Đỏ! Tim! Đập! Mặt Giang Thành Điềm không nhịn được đỏ lên, lập tức dùng sức vỗ mặt, không không, tuyệt đối không thể loạn tưởng, cậu ta là người của anh cả, mình không thể khinh nhờn chị dâu! Hơn nữa dù thế nào cậu ta vẫn là đồ vô dụng!
Giang Thành Duyệt nhận ra sự khác thường của Giang Thành Điềm, buồn cười nói: “Nghĩ cái gì thế! Mặt đỏ thành thế này.”
Giang Thành Điềm lập tức hoảng loạn dời tầm mắt.
Giang Thành Duyệt có chút nghiền ngẫm nhìn em trai mình.
Anthony cũng giống như Giang phu nhân, tốt xấu gì cũng từng gặp đủ loại người, chỉ hơi sững sờ một chút, sau đó nhanh chóng vỗ tỉnh năm sáu trợ lý của mình, tức giận nói: “Đứng đấy làm gì, còn muốn để người ta chờ bao lâu!”
Anthony chỉ vào một người đàn ông nhìn qua có chút nữ tính: “Nhanh đi trang điểm.”
Người đàn ông kia bĩu môi: “Cậu ta như thế thì cần gì phải trang điểm nữa.” Hu hu hu so với hoa trong nhà mình còn muốn đẹp hơn, quả thực là không muốn sống nữa QAQ!
“…” Đúng là không cần trang điểm, mặt mũi tinh xảo thế này cho dù có muốn trang điểm cũng không biết phải trang chỗ nào, “Vậy được rồi, bắt đầu chụp đi, Cường Sâm đem giá đỡ tới đây cho tôi, còn có cậu kia cậu phụ trách đưa Hạ tiên sinh đến vị trí chỉ định.”
“Cậu kia” bi ai cúi đầu, rõ ràng mình vào làm việc trong tổ cũng được nửa năm rồi, vì sao boss vẫn không nhớ tên mình QAQ!
Hạ Phi làm Hellen Keller gần mười phút, đột nhiên cảm giác được có người kéo tay mình, hắn vội vã đeo thiết bị hỗ trợ vào, nhìn người trước mặt.
Đây là một anh giai mang khuôn mặt cực kỳ đại chúng, đang đỏ mặt cúi đầu đứng trước mặt mình.
“Hạ tiên sinh, mời đi theo tôi.” Vẫn không ngẩng đầu lên.
… A? Tại sao không nhìn mình, chẳng lẽ… Hắn thật sự xấu đến bi thảm, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng?!
Hạ Phi có chút buồn bực, người này vẫn dám kéo tay hắn, hẳn là không xấu đến mức dọa người ta chết khϊếp đi…
“… Xin chào” Hạ Phi thử thăm dò nói.
“Xin, xin chào.” Anh giai đến nói cũng lắp bắp.
Sau đó không nói gì nữa.
Hạ Phi kiếp trước là trạch nam, ngoại trừ vài người bạn thân lâu năm, hắn rất ít khi tiếp xúc với người lạ.
Anh giai này nếu đã không chủ động nói tiếp, hắn cũng chẳng biết phải nói tiếp cái gì.
Đến vị trí được chỉ định, nghe theo chỉ thị của Anthony, sau khi bày ra một tư thế đơn giản, Hạ Phi lại tháo máy trợ thính trợ thị xuống.
Anh giai trợ lý nhanh nhẹn nhận lấy thiết bị hỗ trợ từ tay hắn.
Hạ Phi lễ phép mỉm cười một cái.
Hắn hoàn toàn không biết bản thân theo bản năng cười một cái thiếu chút nữa đã đem hồn người khác câu đi luôn.
Anh giai trợ lý hỗ trợ cầm dụng cụ cảm thấy cực kỳ tiếc hận. Một người đẹp như thế, sao lại phải gả cho Giang thiếu tướng làm một quả phu cơ chứ? Thời gian quý báu đều phải phòng không gối chiếc, nghe đâu mới có mười tám tuổi đi… Khoan đã, tại sao đột nhiên lại bất mãn với Giang thiếu tướng? Mình rõ ràng là một thành phần của đội ngũ fan não tàn, sau khi nghe tin Giang đại nam thần chết trận còn khổ sở mất ba ngày cơ mà!