Chương 57: Tuần trăng mật (1)

Bạn cùng phòng biến rồi, lại đến lượt Giang Thành Duyệt chạy tới.

Giang Thành Duyệt vừa bước chân vào cửa đã nói: “Điềm Điềm, sao em dám đào góc tường nhà anh cả hả?”

Giang Thành Điềm: “…”

Hạ Phi: “Ha ha ha ha ha ha ha —— ôi đệch, đau bụng quá…”

Giang Thành Duyệt kinh ngạc nhìn hắn: “Làm sao vậy làm sao vậy? Có phải Điềm Điềm lại bắt nạt chị dâu không? Nó dám đánh chị dâu à?!”

Hạ Phi: “…”

Mẹ nó sao hai anh em nhà này đều nghĩ Giang Thành Điềm bắt nạt hắn thế hả? Nhìn hắn yếu đuối đến thế à! Muốn bắt nạt cũng là hắn bắt nạt Điềm Điềm mới đúng! Ngu như thế mà không bắt nạt đúng là phí của giời!

Giang Thành Điềm cũng rất bất mãn: “Vì sao ai cũng nghĩ em bắt nạt cậu ta thế hả?”

Giang Thành Duyệt nói rất đương nhiên: “Chị dâu trị số vũ lực thấp hơn em nhiều, lại còn bị đau bụng, trong bụng chị dâu bây giờ đang có cháu chúng ta đấy, phải cẩn thận chứ, cái thằng đần này chẳng may gây phiền phức gì anh cả lại táng cho bây giờ.”

Giang Thành Điềm chỉ vào mũi mình: “Chị nói em phiền phức?”

“Chị nói thế lúc nào,” Giang Thành Duyệt hất hàm, “Là em tự nói thế đấy chứ!”

Hạ Phi gật đầu: “Tôi đồng ý.”

Giang Thành Điềm: “…”

Có còn để cho người ta sống nữa hay không! Phát rồ mất thôi!

“Thực ra có bảo em phiền phức cũng không oan đâu, nói xem, mấy tấm ảnh này là thế nào?”

Giang Thành Duyệt mở thiết bị di động lên Tinh bác kéo ra mấy tấm ảnh, nội dung chính là vụ bế kiểu công chúa ban nãy của Hạ Phi và Giang Thành Điềm.

Giang Thành Điềm: “…”

Giang Thành Duyệt nhướn mày: “Không muốn giải thích một chút à?”

Giang Thành Điềm trầm mặc: “… Không giải thích.”

Giang Thành Duyệt trợn mắt: “Tức là em thừa nhận chuyện đào góc tường nhà anh cả?!”

Giang Thành Điềm: “…”

Mình có nói thế à?!

Hạ Phi cảm thấy Giang Thành Điềm bị đùa cũng quá đáng thương rồi, lên tiếng giải vây cho cậu ta: “Là vì tôi bị đau bụng nên Điềm Điềm mới bế về.”

“Đau bụng?” Giang Thành Duyệt sốt sắng hỏi, “Có phải đứa bé bị làm sao không? Chị dâu đã nói với anh cả chưa?”

Hạ Phi đầu đầy hắc tuyến: “Đứa bé không sao cả, tại tôi cười nhiều quá nên bụng bị rút gân.”

Giang Thành Duyệt: “…”

Giang Thành Duyệt khóe miệng co giật: “… Được rồi, vậy bây giờ thế nào rồi?”

Hạ Phi mỉm cười: “Đã ổn rồi.”

Giang Thành Duyệt gật đầu: “Anh cả có dặn em, lát nữa bọn em sẽ đưa chị dâu về nhà.”

“???” Giang Thành Điềm cực kỳ bất mãn, “Anh cả rõ ràng đã nói với em rồi, tại sao lại phải gọi cho chị thêm lần nữa làm gì?”

Giang Thành Duyệt nghiêng đầu nhìn em trai ngu đần nhà mình, không trả lời.

Hạ Phi thở dài: “Quá rõ ràng rồi, anh cậu cảm thấy cậu cực kỳ không đáng tin.”

Giang Thành Điềm: “… QAQ!”

Cả ngày hôm nay Hạ Phi lăn lộn trong thư viện, về đến ký túc xá của Điềm Điềm một lúc thì cũng đến giờ tan học, hai người bọn họ và Giang Thành Duyệt lại quay về Giang gia.

Lúc bọn họ về đến nhà, Giang Thành Khải vẫn chưa về, Giang thượng tướng và Giang phu nhân đang ngồi trong phòng khách xem ảnh.

Giang phu nhân nghe tiếng quay đầu lại, nhìn thấy bọn họ thì cực kỳ vui vẻ: “Ba đứa sao lại về cùng một lúc thế này?”

Hạ Phi đáp: “Hôm nay con đến học viện quân sự, đúng lúc gặp được Thành Duyệt và Điềm Điềm nên đi cùng nhau luôn.”

“Đi cùng nhau rất tốt” Giang phu nhân cười đến cực kỳ sung sướиɠ, “Cuối cùng cũng giống người một nhà rồi, phải yêu thương chăm sóc lẫn nhau nhiều vào.”

Hạ Phi: “…”

Giang Thành Điềm: “…” Ai muốn yêu thương chăm sóc lẫn nhau với cái tên phát rồ này!

Điềm Điềm sau cả tỷ lần bị cho ăn đau đã đúc kết được, Hạ Phi chính là khắc tinh của mình!

Bề ngoài trông thì yếu đuối vô dụng như thế, mà mở mồm ra một cái là miệng lưỡi sắc như dao. Trước đây trong nhà chỉ có Giang Thành Duyệt chèn ép mình, bây giờ lại thêm cả Hạ Phi nữa, có còn để cho người ta sống nữa hay không thế hả!!! Giang Thành Điềm cực kỳ hoài nghi Hạ Phi trước đây tính cách quái gở không thích giao tiếp nguyên nhân chủ yếu là vì hắn quá độc miệng không ai chịu nổi.

Quả thật là bi thương chết mất!

Vốn mình chẳng có liên quan gì đến cái tên độc mồm độc miệng này, thế mà anh cả tự dưng lại cưới cậu ta về, cuộc sống sau này có bao nhiêu thê thảm chỉ dùng đầu ngón chân nghĩ cũng đủ biết.

Nhân sinh quả thực vô cùng tăm tối, Điềm Điềm đến cơm tối cũng nuốt không trôi.

Cơm hôm nay là Hạ Phi nấu, vẫn như thường lệ ăn cực kỳ ngon. Giang phu nhân ngày nào cũng được ăn đã quen rồi, Giang thượng tướng thì lâu rồi mới được ăn cơm con dâu nấu nên cực kỳ sung sướиɠ ăn một miếng lại khen một câu.

Chỉ có Giang Thành Điềm biểu hiện khác thường lập tức khiến Giang phu nhân chú ý.

Bà ân cần nói: “Điềm Điềm, con khó chịu trong người hả?”

Giang Thành Điềm sững sờ: “Không có ạ.”

Giang phu nhân càng lo âu nhìn con trai, “Nhưng miếng thịt trong bát con sắp bị dầm thành thịt băm rồi.”

Giang Thành Điềm: “….”

Giang phu nhân hỏi: “Ở trường có chuyện gì sao? Tỏ tình bị con gái nhà người ta từ chối à?”

Giang Thành Điềm đen mặt: “Mẹ, mẹ đừng rủa con thế chứ.”

Giang Trấn cau mày: “Cái thằng này nói chuyện với mẹ như thế đấy à!”

Giang Thành Điềm: “…”

Nói gì cũng sai phải sống thế nào đây QAQ!

Địa vị trong nhà đã bay đi theo gió rồi!!!

Điềm Điềm tức giận đến dĩa cũng cầm không chắc, trực tiếp quăng luôn cái dĩa cầm thìa xúc thịt băm trong bát nhét vào miệng.

Đúng lúc này bên ngoài có tiếng mở cửa.

Giang Thành Khải về.

Giang Thành Điềm đang nhai đầy một mồm quay đầu lại thấy anh cả vẻ mặt mệt mỏi đi vào phòng ăn.

Điềm Điềm lập tức niềm nở chào hỏi: “Anh…”

Kèm theo câu chào hỏi là một đống mưa xuân trộn thịt băm văng đến chỗ Giang Thành Khải.

Y vội vàng tránh sang bên cạnh, ghét bỏ nhìn em trai mình: “Ăn cơm đừng có nói chuyện, mất vệ sinh chết đi được.”

Giang Thành Điềm: “…”

Mẹ nó không ai cần mình nữa QAQ!

Điềm Điềm ngậm đầy một mồm thịt nước mắt đầm đìa ủy khuất không chịu được bỏ chạy về phòng.

Giang Thành Khải tranh thủ ngồi xuống chỗ Giang Thành Điềm vừa ngồi, cũng chính là ghế bên cạnh Hạ Phi, xoa xoa tay: “Còn đồ ăn không? Tôi đói chết mất.”

“Có, vẫn còn.” Lần đầu tiên Hạ Phi nhìn thấy Giang Thành Khải mệt mỏi phờ phạc đến thế này, vội vã vào bếp lấy cơm cho y.

Giang Thành Khải nhận lấy cơm hắn đưa, cười một cái sau đó cúi đầu ăn đến không biết trời đất gì nữa.

Hạ Phi run rẩy nhìn Giang thiếu tướng ăn mà như đi đánh nhau, kinh hãi đến cơm của mình cũng quên ăn luôn.

Giang phu nhân thấy vợ chồng bọn họ “ân ái” như thế, sung sướиɠ đến hai mắt đều cong lên.

Giang thiếu tướng dùng tốc độ sét đánh càn quét xong một tô cơm, ngẩng đầu nhìn hắn, “Còn nữa không?”

“Hả… À, còn, anh chờ một chút.” Hạ Phi khó khăn lắm mới xiên được một miếng thịt bò lên, còn chưa kịp nhét vào miệng đã vội vàng thả xuống đi lấy tiếp cơm cho y.

Giang thiếu tướng tiếp tục ăn như phát điên.

Hạ Phi: “…”

Con mẹ nó anh mới đi Châu Phi về đấy à?

Lần thứ ba Giang thiếu tướng ngẩng đầu lên dùng ánh mắt trông mong nhìn hắn, Hạ Phi dứt khoát đem cả nồi ra quăng trước mặt y.

Hắn chỉ tay vào cái nồi to như cái chậu: “Muốn ăn bao nhiêu thì ăn.”

Giang Thành Khải: “…”

Sao lại có cảm giác như cho heo ăn thế này?

Giang Thành Duyệt và hai vợ chồng Giang thượng tướng đã ăn xong về phòng mình từ lâu, trong phòng ăn trừ người hầu ra chỉ còn Giang thiếu tướng vẫn đang điên cuồng hết ăn lại ăn, Hạ Phi ngồi bên cạnh chống cằm nhìn y.

Cuối cùng “heo” Hạ Phi nuôi vẫn vét sạch cái nồi to như cái chậu kia, thỏa mãn buông dĩa xuống.

Hạ Phi dò hỏi: “Ăn no chưa?”

“Ăn no rồi.”

“Có cần ăn thêm nữa không?”

“Không cần.”

“Thật sự thật sự thật sự là no rồi?”

“… Thật.”

“Ừm…”

Giang Thành Khải thấy Hạ Phi dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn mình, bất đắc dĩ nói: “Em nhìn tôi kiểu gì đấy hả, chẳng qua là vì tôi ba ngày rồi chưa ăn cơm nên mới thế thôi.”

Hạ Phi trợn mắt: “Ba ngày chưa ăn cơm?! Tại sao?”

“Còn không phải là vì em à.” Giang Thành Khải bóp mũi hắn.

Hạ Phi gạt tay y ra: “Vì tôi cái gì cơ?”

“Vì tuần trăng mật của chúng ta,” Ngón trỏ và ngón cái của Giang Thành Khải kẹp lấy cằm Hạ Phi, lắc lắc đầu hắn đung đưa, “Tôi phải giải quyết xong hết công việc mới có thể xin nghỉ mang em đi chơi được.”

“Tôi có đòi đi đâu, rõ ràng là anh với mẹ tự quyết định.”

“Em không muốn ra ngoài đi chơi một lần sao? Không cần coi đây là tuần trăng mật, cứ nghĩ đơn giản là chúng ta đi du lịch bình thường là được rồi, đi du lịch em cũng không muốn đi à?”

“Không phải thế…”

“Vậy thì tại sao lại không chịu đi?”

Hạ Phi yên lặng không đáp. Đi du lịch bình thường với đi du lịch cùng Giang Thành Khải làm sao mà giống nhau được, cái trước có thể vui vẻ mà đi, cái sau nhất định là căng thẳng mà đi.

Nhưng Giang thiếu tướng nhiệt tình với chuyến đi này đến độ làm ngày làm đêm không ăn không ngủ, bây giờ hắn mà bảo “Thôi đừng đi nữa cứ ở nhà ngủ đi”, y nhất định sẽ phát rồ!

“Vậy bây giờ công việc của anh…”

“Những văn kiện quan trọng tôi đã xử lý xong hết rồi, việc còn lại bọn họ có thể tự lo được.”

“…”

“Tôi nói với quân bộ muốn đi hưởng tuần trăng mật, làm đơn xin nghỉ hai tháng rồi, em muốn đi đâu thì chúng ta đi đó.”

“…” Giang thiếu tướng quả nhiên là rất muốn đi mà…

Hạ Phi thở dài, tốt xấu gì Giang Thành Khải cũng là bố của con hắn, từ chối thiện ý của người ta thì cũng quá thất đức rồi.

“Anh biết chỗ nào đi được không? Tôi không nghĩ ra được chỗ nào cả.”

“Em không cần lo lắng, tôi đã lên kế hoạch hết rồi.”

“…”

Này có đúng là anh tăng ca để làm việc không thế hả?

Anh dùng thời gian tăng ca để lập cái kế hoạch chết tiệt này có phải không hả đồ bại hoại?!

Sự thật chứng minh Giang thiếu tướng bỏ cực kỳ nhiều tâm sức để lập kế hoạch, thậm chí còn dùng hẳn một cuốn sổ nhỏ để ghi chép lại, trên sổ viết chằng chịt chữ. Hạ Phi nhòm một chút, thấy y đánh dấu ba cái tên lớn. Nhưng ba cái tên này không phải là tên ba thắng cảnh ở liên bang, mà là tên của ba tinh cầu khác nhau, bên cạnh tên mỗi tinh cầu đều viết một đống thông tin giới thiệu và cả chú thích cá nhân của y, nào là chỗ nào đẹp, có gì để chơi, có gì ăn ngon, có đông người không blah blah…

Hạ Phi vừa nhìn đã thấy choáng váng.

Mặc dù kiếp trước đã đi du lịch rất nhiều lần rồi, nhưng chủ yếu toàn đi theo tour, chẳng phải nghĩ ngợi lên kế hoạch gì nhiều chỉ vác cái thân đi phụ trách ăn, chụp ảnh và mua đồ lưu niệm là hết.

Hắn khổ bức che mặt: “Cứ theo ý anh hết đi, tôi không có ý kiến.”

Giang Thành Khải cẩn thận xác nhận lại lần nữa: “Thật sự là cái gì cũng theo ý tôi sao?”

“Đúng vậy đúng vậy, theo anh hết, cái gì cũng theo anh, tôi sẽ ngoan ngoãn chạy theo mông anh được chưa.” Hạ Phi bắn liên thanh một tràng, chỉ sợ Giang thiếu tướng lại hỏi đông hỏi tây.

“Là tự em nói đấy.”

“Phải phải, là tự tôi nói.”

Hạ Phi cuống quít gật đầu, hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt tươi cười cực kỳ thiếu đòn của Giang thiếu tướng.

——

Hai ngày sau bọn họ lên đường đi hưởng tuần trăng mật.

Hạ Phi phát điên. Mẹ nó có tiền thì ngon à!!! Kiếp trước đi du lịch cùng lắm là đi máy bay thôi, bây giờ người ngoài hành tinh lại còn đi phi thuyền!!! Giang gia thế mà lại có cả phi thuyền!!!

Trong phi thuyền có giường, có phòng tắm, có nhà bếp, có phòng ăn, còn có cả thiết bị giải trí!

Thế này thành căn hộ luôn rồi chứ phi thuyền cái mẹ gì…

Hắn bị tác phẩm đậm chất khoe của này của Giang gia làm cho tê dại, nhớ năm xưa nhà hắn cũng khá giả lắm đấy, mà so với Giang gia quả thật là như muối bỏ bể.

Nhưng chuyện này chưa phải là vấn đề nghiêm trọng nhất, thứ trong phòng ngủ mới càng khiến người ta kinh hoàng!

Khóe miệng Hạ Phi co quắp: “Giang thiếu tướng, anh có thể giải thích một chút vì sao trên giường phải quăng một đống cánh hoa hồng thế này không?”

“Chắc là lúc người hầu quét dọn, biết là chúng ta chuẩn bị đi hưởng tuần trăng mật nên chuẩn bị để tăng không khí ấy mà.”

“Thế cái buồng tắm vách kính kia cũng là để tăng không khí à?!”

“Chắc thế?”

“Còn đây nữa!” Hạ Phi hung tàn lôi ngăn kéo tủ đầu giường ra, chỉ vào một đống chai chai lọ lọ bên trong, “Những thứ này là cái quái gì hả! Dầu bôi trơn! Đừng có nói với tôi cái này cũng là để tăng không khí!”

“… Ừ, tôi có nói đâu.”

“…”

“Mà này, sao mới lên phi thuyền được có năm phút em đã mò ra được dầu bôi trơn rồi?” Giang Thành Khải rất thản nhiên nhìn hắn.

Hạ Phi rít gào: “Anh nghĩ tôi thích mấy cái này lắm à! Là nó moi ra đấy!”

Hắn giơ tay chỉ vào cục bông đang mềm nhũn uốn éo giữa một đống cánh hoa, trong miệng còn ngậm một cánh hoa hồng.

Mẹ nó tự dưng đang yên đang lành lại thấy cục bông béo múp nhà mình ngậm một lọ dầu bôi trơn chạy đến trước mặt là cái cảm giác kinh khủng cỡ nào!!! Hạ Phi vừa nhìn đã bị dọa đến ngây người luôn rồi!!!

Ánh mắt Giang thiếu tướng nhìn về phía cục bông vô cùng phức tạp.

Cái con chim béo này thâm tàng bất lộ thật à?

Nhận ra ánh mắt của hai người bắn lên người mình, cục bông từ trong đống cánh hoa thò cổ lên, xòe hai cánh ngắn ngủn, cực kỳ kiêu ngạo ưỡn ngực “Chíp!” một tiếng.

Hạ Phi đỡ trán, đầu đau muốn nứt ra: “Con của chúng ta sau này sinh ra đừng bảo là cũng giống nó đấy nhé?”

Giang Thành Khải: “…”

Hạ Phi: “Nếu thế thì trông ngu lắm…”

Giang Thành Khải: “…”

Hạ Phi quyết định bỏ qua vấn đề thiếu não này: “Nói việc chính, chúng ta đi đâu đầu tiên?”

Giang Thành Khải cực kỳ câm nín: “… Trước khi đi tôi đã nói với em rồi mà.”

Hạ Phi mặc kệ: “Quên mất rồi!”

“… Chúng ta đến tinh cầu Grey, nơi ở của Hổ Vỹ tộc.”

Tinh cầu Grey là một trong các tinh cầu tương đối phồn vinh thuộc phạm vi cai quản của Liên bang, không phải vì chủng tộc này mạnh mẽ, mà vì số bọn họ quá đỏ. Hổ Vỹ, hay còn gọi là Bách Diệp Thảo, là loại cỏ được người ở Ngân hà gọi là cỏ may mắn. Có lẽ bởi thế nên Hổ Vỹ tộc may mắn một cách khó hiểu, buôn bán thì gặp toàn khách hàng đại gia, gặp cướp tinh hệ thì lại may mắn thoát nạn, quả thật là may đến vô tội vạ.

Nếu không xét đến năng lực, chỉ bằng vận may kinh người như thế cũng đủ để Hổ Vỹ tộc có một chỗ đứng vững chắc trong liên bang.

Ngoài vận may kỳ quái, tinh cầu Grey còn có một thế mạnh nữa —— nó nắm giữ thắng cảnh đẹp nhất toàn liên bang, hồ Bách Thảo.

Hồ Bách Thảo nằm ở trung tâm tinh cầu Grey, là nơi tập trung đông dân cư nhất trên toàn bộ tinh cầu, hàng năm đều có hàng ngàn cặp đôi yêu nhau hoặc vợ chồng mới cưới đến đây du lịch.

Điển hình như Hạ Phi và Giang thiếu tướng.

Phi thuyền không gian tốc độ di chuyển rất nhanh, Hạ Phi còn đang gà gật ngủ trưa thì đã đến tinh cầu Grey rồi.

Có lẽ vì đang mang thai, hắn càng ngày càng ăn lắm ngủ nhiều, y như heo, nhưng chẳng hiểu sao thịt trên người vẫn chẳng nhiều thêm được miếng nào, chẳng lẽ ăn bao nhiêu vào nuôi thai hết rồi?

Hạ Phi mắt vẫn không mở ra được lờ đờ ngồi dậy, đột nhiên bị ôm lấy từ phía sau.

Hắn vẫn còn đang ngái ngủ, có chỗ dựa cũng chẳng suy nghĩ nhiều trực tiếp ngửa đầu ra sau, đem tất cả trọng lượng cơ thể mình đè lên trên người Giang Thành Khải.

Giang thiếu tướng sửng sốt, thuận tay vỗ vỗ lưng hắn.

“Dậy đi, chúng ta đến nơi rồi.

“Ừm…” Hạ Phi nhíu nhíu mày, thấp giọng lầm bầm.

“Cái gì?” Giang Thành Khải không nghe rõ, cúi đầu thấp xuống muốn nghe xem hắn lẩm bẩm cái gì.

“… Tôi muốn ngủ nữa…”

Hơi thở ấm nóng phả vào bên tai, trong lòng Giang thiếu tướng ngứa ngáy như bị mèo cào, chỉ hận không thể đem người đè xuống. Đáng tiếc Hạ Phi vẫn chưa chịu chấp nhận y, không thể quang minh chính đại mà đè được.

Trong đầu Giang Thành Khải chỉ toàn là suy nghĩ muốn hôn hắn, nhịn mãi không được, trực tiếp cúi đầu gặm một cái.

Hạ Phi kinh hãi tỉnh cả ngủ.

Hắn trợn mắt nhìn gương mặt đẹp trai của Giang thiếu tướng gần ngay trước mặt, môi của y kề sát lên môi mình.

Hạ Phi há mồm muốn kêu, lại bị y nhân cơ hội chen đầu lưỡi vào, từng chỗ trong khoang miệng bị liếʍ qua đều tê dại, môi lưỡi triền miên dây dưa.

Đây là lần đầu tiên hắn hôn Giang Thành Khải trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo. Bị một người đàn ông hôn cũng không buồn nôn như trong tưởng tượng của Hạ Phi, ngược lại hắn còn có chút tiếp nhận nụ hôn này.

Giang Thành Khải ôm lấy eo Hạ Phi, đem người siết chặt vào trong ngực, ngang ngược chiếm đoạt môi hắn.

Hạ Phi bị y bóp eo hai cái, ngứa đến muốn cười mà không được. Hắn cố sức đẩy đây vai Giang Thành Khải, kháng nghị kêu “A a” vài tiếng, nhưng giọng mũi mềm mại kêu lên lúc này lại giống như đang cầu hoan.

Vì thế Giang thiếu tướng lại càng dùng sức hôn xuống.

Mẹ nó cứ thế này không tắc thở thì cũng đứt eo mà chết!

Hạ Phi lại đập Giang Thành Khải hai phát nữa, mặc dù lực đạo này đối với y chỉ như đang gãi ngứa, nhưng cuối cùng cũng thành công khiến y chịu buông ra.

Lúc hai đôi môi tách ra kéo theo một sợi chỉ bạc, mặt Hạ Phi vèo một cái đỏ như xuất huyết, thò tay điên cuồng lau miệng.

Giang Thành Khải liếʍ liếʍ khóe môi, cúi đầu nhìn hắn cười.

Hạ Phi che miệng, trừng mắt nhìn y, hai gò má đỏ bừng, trông không giống như đang tức giận, lại giống như đang hờn dỗi nhiều hơn.

Giang Thành Khải kéo bàn tay đang điên cuồng chà môi của hắn xuống, dùng ngón tay cái ôn nhu giúp hắn lau khóe miệng.

Hạ Phi: “>///////< ”

Giang Thành Khải dịu dàng cười một cái.

Mẹ nó mặt sắp cháy rồi aaaaa!

Cái loại ánh mắt cmn lưu luyến triền miên như đang nhìn người yêu này là cái quỷ gì hả! Aaaaaaaaa! Đệch đệch đệch sao lại có thể vô đạo đức như thế! Hắn còn trẻ hắn không muốn bị congggggg!!!!

Hạ Phi cả người xiêu vẹo trong gió.

(Đã từng) Là một giai thẳng hàng chuẩn, bị một người đàn ông cưỡng hôn lại không thấy khó chịu, lại còn mặt đỏ tim đập, chẳng lẽ đây là tiết tấu muốn xong đời rồi?!

Mặc hắn hắn làm với y rồi nhưng làm rồi không có nghĩa là hắn cong!

Hắn rõ ràng thích em gái có ngực có mông cơ mà!

… Không đúng, hình như hắn cũng chưa thích em gái nào bao giờ.

Hạ Phi đờ ra.

Chẳng lẽ đây là nguyên nhân hắn mãi không tìm được bạn gái? Hắn không có cảm giác với mấy nữ sinh cùng lớp, là vì hắn là gay tiềm ẩn sao?!

Hạ Phi cả người đều không khỏe nổi.

Giang Thành Khải dở khóc dở cười nhìn sắc mặt Hạ Phi thay đổi như đèn nhấp nháy, mới hôn có một cái sao lại thành thế này? Rõ ràng chuyện thân mật hơn cũng làm cả rồi.

Hạ Phi cực kỳ bi thương, “Mẹ nó ông đây cong thật rồi ư?”

Giang Thành Khải: “… Cong?” Nghĩa là gì?

Hạ Phi tiếp tục rít gào: “Rõ ràng tôi thích em gái cơ màaaaaa…”

Giang Thành Khải: “…”

Giang Thành Khải đen mặt.

Đang đi hưởng tuần trăng mật mà nghe vợ nói thế vui được mới là lạ!

Hạ Phi ở trong lòng điên cuồng thôi miên bản thân mình là thẳng là thẳng là thẳng là thẳng, chỉ sợ dừng lại một cái là hết thẳng luôn.

Giang Thành Khải sắc mặt càng ngày càng khó coi. Cuối cùng lúc Hạ Phi gào lên “Tôi tuyệt đối không yêu đàn ông!”, y hừ lạnh một tiếng, đẩy cửa ra khỏi phòng.

Hạ Phi: “…”

Chuyện gì vừa xảy ra thế hả?

Trừ chuyện hắn muốn bỏ đứa bé lần trước, đây là lần thứ hai hắn thấy Giang thiếu tướng tức giận đến như vậy.

Hạ Phi EQ giá trị âm hoàn toàn không hiểu nổi tại sao y lại tức giận.

Nháo loạn một trận xong hắn cũng tỉnh cả ngủ.

Hạ Phi xuống giường, mặc áo khoác, cũng đi ra khỏi phòng.

Ngoài ý muốn lại không thấy Giang Thành Khải đâu.

Hắn tìm hết một lượt trên phi thuyền cũng không thấy bóng y.

Chẳng lẽ y vứt hắn ở đây tự đi chơi một mình rồi? Mẹ nó có tự giác làm chồng hay không thế rõ ràng là đang đi tuần trăng mật đấy!

Hắn mở thiết bị di động gọi vào số của Giang Thành Khải cũng không thấy y bắt máy.

Trong đầu Hạ Phi bắt đầu xuất hiện một suy nghĩ đáng sợ.

… Đệt, chẳng lẽ bị bắt cóc mất rồi?!

Không đúng, toàn liên bang ai đánh lại nổi Giang thiếu tướng chứ, y không đánh người ta là may rồi…

Chắc là bị tức đến bỏ đi rồi.

Nhưng mà y tức cái quái gì chứ? Tức giận vì mình không nhiệt tình quấn lấy y đòi hôn tiếp à?! Có còn tiết tháo không?!

Giang thiếu tướng bình thường nghiêm túc như thế, thực ra lại cực kỳ muộn tao,

lúc ở trên giường hắn đã nhìn ra rồi, bây giờ lại còn vì hắn không chịu nhiệt tình đáp lại mà tức giận bỏ đi, đúng là ấu trĩ!

Hạ Phi cười nhạo Giang Thành Khải đủ rồi, lại bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Y đẹp trai như thế, chạy lung tung ở chỗ xa lạ thế này liệu có bị em gái bản địa nào chuốc thuốc lừa đi bán không…

Nghĩ như thế, Hạ Phi không nhịn được nữa cũng chạy ra ngoài phi thuyền, đi tìm Giang thiếu tướng.

Nhưng hắn đã quên mình là dân Trái đất chính gốc, trình độ mù đường lại thành thần, đi loanh quanh ở tinh hệ Daours cũng bị lạc, bây giờ chạy loạn ở cái tinh cầu Grey khỉ gió này…

Không ngoài dự đoán, lại lạc đường rồi!